Trong rừng trúc vang lên tiếng hét thất thanh làm cho các loài chim sống trong rừng đều phải sợ hãi.
Đao lão đại cực kỳ căm hận Lam Ngọc, sau khi trói bà ta lại thì cười hả hê, sung sướng khi có người gặp hoạ: “Bà cũng có ngày hôm nay, cho bà ở đây chết dần chết mòn, nếm thử cảm giác Quế Viên từng chịu.”
“Ta không giết hắn, ta không giết hắn.” Lam Ngọc la hét: “Tuổi ngươi còn nhỏ mà đã ác độc thế này, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu, đi theo tiện nhân Hạ Thương Mai kia, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
“Kết cục có xấu hơn nữa cũng không tệ bằng bà, xem xem bây giờ bà rơi vào bước đường gì đi? Bà không giết Quế Viên nhưng nếu tối nay không cứu được Quế Viên về thì liệu y ở trong vùng đất hoang đó có bị chó sói ăn thịt không? Còn Tiểu Khuyên nữa, nếu nàng ấy nhất thời không nghĩ thoáng được rồi tự vân, bà sẽ nợ hai mạng người. Ta căm ghét nhất là loại người như bà, mạng của mình là mạng còn mạng người khác thì không phải mạng à?”
Lam Ngọc hoảng sợ lắc đầu, ra sức giãy giụa: “Không, ngươi thả ta ra, ta cho ngươi tiên, ngươi muốn bao nhiêu tiên ta cũng cho ngươi, được không?”
Đao lão đại không hề bị lay động: “Thay vì cầu xin ta, thà rằng ngẫm xem đời này bà đã làm bao nhiêu chuyện xấu. Đây không phải là đại tiểu thư trừng phạt bà, là trời cao đang phạt bà, nương ta nói nếu một người đến lúc phó mặc cho trời thì phải xem bình thường ăn ở thế nào.”
Thương Mai đứng từ xa nhìn Đao lão đại, nghe hắn nói những lời này thì thật sự bất ngờ, tên nhóc ngốc nghếch này lại có thể nói ra những lời triết lý như vậy.
Đao lão đại nói xong thì mặc kệ tiếng la hét thảm thiết của Lam Ngọc, xoay người bước đi.
Nhìn thấy Thương Mai bên ngoài rừng trúc, hắn có phân ủ rũ: “Đại tiểu thư, vật liệu gỗ hết rồi, tường vây cũng đã đổ, chúng ta phải làm sao đây?”
Thương Mai nhìn đống vật liệu gỗ bị thiêu cháy đen kịt và cả bức tường ngăn cách Tướng phủ và hậu hoa viên, bức tường còn chưa xây xong mà giờ đã thành một đống gạch vỡ.
Trên môi cô nở nụ cười yếu ớt: “Tốt lắm.”
“Tốt lắm?” Đao lão đại nhìn cô khó hiểu: “Đại tiểu thư tức đến mức hồ đồ rồi sao?”
“Ta đã hiểu câu nói tối nay của lão phu nhân rồi.”
“Câu gì?” Đao lão đại nghi ngờ hỏi, hắn nghe từ đâu đến cuối nhưng không biết câu nào có thể khiến đại tiểu thư hiểu ra.
“Vật liệu gỗ bị cháy, tường chắn bị đổ, lão phu nhân nói có khả năng là chúng ta vu oan cho bà ta. Vậy có phải chúng ta cũng nên nghĩ ngược lại răng hòn giả sơn và câu thang uốn bị nổ cũng là do họ làm, sau đó khi bị chất vấn hỏi lại, ta cũng có thể nói rằng là họ muốn vu oan giá hoạ cho ta?”
Đao lão đại không hiểu nhưng nhìn nụ cười quái dị trên mặt đại tiểu thư, có vẻ rất lợi hại.
Nhưng cứ điều gì hắn nghe không hiểu thì đều chắc chắn rất lợi hại.
“Tiểu Đao, giúp ta tìm một chút quặng ni-trát ka-li, lưu huỳnh, hoả dược, đừng để bị người khác nhìn thấy, âm thầm đi mua thôi.”
“Vâng!” Đao lão đại đáp.
Tiếng hét thảm thiết, hoảng sợ như bị tâm thần của Lam Ngọc từ phía sau vọng lại, Đao lão đại hỏi: “Đại tiểu thư, người nói xem đêm nay bà ta có bị rắn độc cắn chết không?”
Thương Mai khẽ đáp: “Tiểu Đao, mặc dù rắn có độc nhưng nếu ngươi không làm gì nó thì nó sẽ không tấn công ngươi, trừ khi nó cảm thấy bị đe doạ.”
“Hả?”
Thương Mai chậm rãi bước đi: “Nếu tối nay bà ta im lặng, không la hét, không nói chuyện, không cố gắng xua đuổi bẦy rắn thì bà ta có thể sống sót trở ra.”
Đao lão đại “à” một tiếng rồi hỏi: “Vậy đại tiểu thư định bỏ qua cho bà ta sao?”
Thương Mai lắc đầu: “Tiểu Đao, vừa nãy ngươi nói rất có lý, khi một người đến lúc phó mặc cho trời thì điều quyết định sống chết của mình là những việc làm thường ngày. Lam Ngọc rất độc ác, khi người ta độc ác thì cho dù chỉ là một tiếng hét thôi cũng mang theo những mối đe doạ nặng nề. Rắn rất nhạy cảm, chúng có thể phân biệt được hơi thở trên người.”
Lúc này Đao lão đại mới yên tâm, Lam Ngọc không chết thì họ không cam tâm.
Thời buổi này những ai coi thường mạng sống thì sẽ bị người khác coi thường lại.
Nguyệt Nhung phu nhân và Thuỳ Nga ở trong Nhã thất của hậu hoa viên, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ rừng trúc vọng lại, la hét rất lâu sau đó thì im bặt.
Sau khi xung quanh yên ắng trở lại, Nguyệt Nhung phu nhân nói với Thuỳ Nga: “Nếu Hạ Thương Mai không chết thì Tướng phủ không thể yên bình.”
Cuối cùng Lam Ngọc vẫn chất.
Chết cùng với Lam Ngọc còn có hòn giả sơn và cầu thang trong hồ.
Đao lão đại tìm hoả dược suốt đêm, mà cũng không biết hắn tìm được ở đâu, tóm lại mới sáng sớm đã có một tiếng động lớn khiến cả Tướng phủ bị nổ tung long trời lở đất.
Hành lang dài trong hồ nước nối sân trước và sân sau bị nổ tung, hòn giả sơn trong hồ cũng bị nổ mất một phân, mùi bột phấn và hoả dược hoà lẫn vào nhau mãi không tan đi.
Lão phu nhân nghe tin lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Hạ thừa tướng vội vàng chạy tới, nhưng cũng chỉ thấy một đống hỗn độn.
Hạ Thương Mai, ngươi chết chắc rồi!
Ông ta nghiến răng nghiến lợi.
Sáng hôm sau, Thương Mai vẫn đeo hòm thuốc ra ngoài như mọi khi, dường như không có chuyện gì xảy ra vào đêm qua.
Nhưng khi đến cửa thì bị Hạ thừa tướng ngăn lại.
“Ngươi làm à?” Hạ thừa tướng xanh mặt, ánh mắt như sói dữ nhìn chằm chằm Thương Mai.
Thương Mai ngẩng đầu, trên môi nở nụ cười nhẹ: “Tướng gia định vu oan cho ta sao?”
“Dám làm vì sao không dám nhận? Trước giờ ngươi đâu có như vậy." Hạ thừa tướng khinh thường nhìn cô.
Thương Mai di chuyển hòm thuốc một chút: “Tướng gia quá khen!”
Mặt dày không biết xấu hổ như này cũng học được từ bọn họ không phải sao? Thương Mai chợt phát hiện tuyệt chiêu chối bỏ trách nhiệm này rất hữu dụng. Đúng thế, đúng là cô làm, nhưng cô không thừa nhận thì còn có thể làm gì?
“Hạ Thương Mai, ngươi không tự chừa cho mình đường lui, sau này đừng trách ta vô tình.”
Thương Mai khẽ mỉm cười: “Nói như vậy là trước giờ Tướng gia vẫn thương tình ta hả? Đúng rồi, nói đến hành lang và hòn giả sơn, đêm qua vật liệu gỗ và tường vây cũng bị ai đó phá hỏng, Tướng gia có biết không?”
Lông mày Hạ thừa tướng giật liên tục vì tức giận: “Cho nên ngươi trả thù?”
“Trả thù?” Thương Mai mỉm cười, xoay người rời đi: “Tướng gia nghĩ thời gian này ta đã làm những gì? Không phải chính vì hai chữ này sao?"
Hạ thừa tướng nhìn bóng lưng cô, hai vai chậm rãi hạ xuống.
Nữ nhi này đã hoàn toàn xa cách với ông.
Thi thể Lam Ngọc được chuyển ra ngoài, khi vác ra thi thể đã lạnh toát.
Bà ta bị rắn độc cắn chết, mắt không nhắm lại được, đáy mắt vẫn có thể thấy rõ vẻ hoảng sợ.
Có thể tưởng tượng được trước khi chết bà ta đã sợ hãi cực độ.
Nhưng những hạ nhân trong phủ không có ai thương hại bà ta, nghĩ đến những việc bà ta làm khi còn sống, mọi người đều thấy hả giận.
Ngoại trừ Thuy Nga.
Thuỳ Nga khóc lóc quỳ trước mặt lão phu nhân, cầu xin lão phu nhân chôn cất Lam Ngọc.
Lão phu nhân vừa mới tỉnh lại, sắc mặt vẫn tái nhợt, bà ta chợt rùng mình như nghe thấy tiếng gọi tử thần.
“Trước kia ta bảo ngươi đi tìm pháp sư, đã tìm được chưa?” Lão phu nhân nhíu chặt lông mày, nhìn Thuỳ Nga.
“Lão phu nhân?” Thuỳ Nga giật mình, nhớ tới lúc xảy ra trận hoả hoạn lão phu nhân cũng bảo đi tìm pháp sư, nhưng sau đó bà lại nói không tin những chuyện này, không cho nàng đi tìm nữa.
Bây giờ bà tin rồi ư?
Lão phu nhân hít vào một hơi, cảm thấy lồng ngực đau nhói: “Ả ta là ác quỷ, chắc chắn là ác quỷ, nếu không lòng dạ đã không hung ác đến vậy."
Thuỳ Nga hé miệng muốn nói rằng đại tiểu thư chỉ đang đánh trả thôi, nhưng nàng biết nếu nói câu này thì chắc chắn lão phu nhân sẽ nổi giận.
Thuỳ Nga nhẹ giọng nói: “Sau khi hỏa hoạn xảy ra, nô tỳ đã lén đi tìm pháp sư nhưng pháp sư nói đại tiểu thư không bị ma nhập.”
Thật ra nàng chưa tìm, nhưng nàng cũng không muốn tìm.
Vì nàng cho rằng đại tiểu thư là ác quỷ, nếu nàng đi tìm pháp sư thì đại tiểu thư sẽ giết nàng trước tiên.
Sau những gì xảy ra trong khoảng thời gian này, nàng hoàn toàn sợ hãi đại tiêu thư đã từng yếu đuối, nhát gan này.
Nàng vẫn muốn sống, cho dù là hèn nhát, vô dụng cũng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT