Hàn Anh Thư: “Cảm ơn anh, chuyện tối hôm qua.

Dạ Mạc Thầm cười lạnh, giọng điệu châm chọc: “Không cần, nếu không phải cô bị Kiều Trị mang tới đó, thì tôi sẽ không đi cứu cô Lời nói thẳng thừng này, khiến Hàn Anh Thư cảm thấy mặt mình nóng ran, nhưng cô vẫn không chịu thua mà tiếp tục: “Dù là như vậy, tôi vẫn phải nói lời cảm ơn Chỉ có điều không cần hỏi câu hỏi ngu ngốc rằng, tối hôm qua sao anh lại tới cứu tôi.

“Het roi?”

“Há?”

Hàn Anh Thư hơi sững sờ đôi chút, sau đó đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, vội vàng nói: “Còn nữa, áo khoác của anh tôi sẽ mang đi giặt khô, sau khi ủi xong tôi sẽ trả lại cho anh.”

Dạ Mạc Thầm: “ . truyện đam mỹ

Chân dài đứng yên ở đó không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới nói: “Cô không biết tôi bị bệnh sạch sẽ sao?”

“Biết”

“Nếu đã biết, vậy vứt cái áo khoác đó đi, trả lại tôi làm gì?”

Dứt lời, anh cũng không còn cho Hàn Anh Thư cơ hội nói tiếp, sải chân bước ra khỏi phòng thư ký.

Hàn Minh Thư ngơ ngác ngôi trên sofa, không phải là cô không nhìn ra được, cảm xúc của anh so với đêm qua biến đổi quá nhiều. Chẳng lẽ … là do mình vô tình ôm phải anh một cái thôi sao?

Nếu như thật sự chỉ vì cô vô tình ôm anh một cái, lại khiến anh tức giận đến như vậy, thì cô cũng quá sai lầm rồi.

Cô thực sự không hề cố ý.

Haiz, cũng tại cô ngủ trưa bậy bạ, nếu cô không ngủ trưa, thì đã không gặp ác mộng rồi.

Nếu không gặp ác mộng, sẽ không đến mức vừa tỉnh dậy nhìn thấy Dạ Âu Thần ở trước mặt liền đưa tay ra ôm lấy anh. Không đúng, vì sao anh lại đến phòng thư ký?

Trước giờ chưa từng thấy anh đến đây?

Lẽ nào là anh cố ý đến đây tìm cô sao? Không đúng, Dạ Âu Thần không phải là người tùy hứng như vậy, anh chắc chắn là kiểu người điềm tĩnh đĩnh đạt.

Cô phải từ từ, ít nhất … sau khi trải qua cơn ác mộng, tỉnh dậy liền biết rằng Dạ Âu Thần vẫn ổn, anh vẫn đang ở bên cạnh cô.

Vậy là đủ rồi.

Hàn Anh Thư đứng dậy, đi tới phòng trà pha cho mình một tách trà hoa nhài, uống được gần nửa lỵ, cô mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Trong cơn ác mộng vừa rồi, trước khi tìm thấy Dạ Mạc Thần, hầu như đêm nào cô cũng mơ thấy nó, mỗi lần tỉnh dậy, gối đầu đều ướt đầm, sau lưng cũng ướt một mảng Mô hội và nước mắt gần như nhấn chìm cô, màn đêm dài vô tận giống hệt như dã thú ăn thịt người, khiến tuyệt vọng của cô càng sâu.

Nhưng mà bây giờ thì khác, không cần biết thái độ của Dạ Âu Thần đối với cô như thế nào, chỉ cần anh bình an, cô lại có cơ hội nhìn thấy anh là được rồi.

Hàn Minh Thư uống xong tách trà nhài, lại pha thêm một tách cà phê, sau đó đưa tới văn phòng chủ tịch.

Thấy có chủ động đưa cà phê tới, Dạ Âu Thần chau mày.

Người phụ nữ này nhìn thấy vừa rồi anh tức giận như vậy, cho nên tưởng rằng pha một ly cà phê đem tới có thể xin lỗi anh cho qua chuyện?

Hừ, có nghĩ anh là người như thế nào? Dễ dàng nổi nóng như vậy sao? “Cà phê.

Hàn Minh Thư đặt cà phê lên bàn của anh, sau đó có chút lúng túng bất an mà đứng bên cạnh anh, cô lo lắng mà siết chặt hai tay giấu ra đẳng sau, dè dặt mở miệng nói: “Chủ tịch, chuyện xảy ra trong phòng thư ký lúc nãy, thật sự rất xin lỗi anh, tôi thật sự không hề cố ý.

Thấy anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo rơi lên trên gương mặt mình, Hàn Anh Thư theo phản xạ có điều kiện giơ tay lên “Tôi hứa, lần sau nhất định sẽ không tái phạm, thật đấy! Hừ, còn cố ý chạy đến đây nói với anh, sau này cô sẽ không bao giờ ôm anh nữa phải không?

Dạ Âu Thần cười lạnh: “Cô tưởng tôi thấy lạ à?”

“Gì cơ?”

Hàn Anh Thư không hiểu ý của anh là gì, ngạc nhiên nhìn anh.

“Tại sao lại vào công ty? Anh đột nhiên hỏi. Hàn Anh Thư chớp chớp mắt, nghĩ rằng vào lúc này anh đột nhiên hỏi câu hỏi này thật là khó giải thích, cho nên cô liền nghĩ đến cảnh tượng lúc trước anh đè mình lên tường, lúc đó anh còn hỏi cô rằng cô vào công ty có phải vì anh không.

Tối hôm qua khi đưa cô về nhà, cũng bảo rằng cô cứng miệng.

Lúc trước cô phủ nhận chuyện mình vào công ty là vì anh, nhưng hôm nay ở trong phòng thư ký lại chủ động ôm anh.

Anh đang dò xét mình sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play