Nhưng mà anh cũng tiến lên một bước và ngoan ngoãn đi theo họ.

Cha Chu đang ngồi tại chỗ chờ đợi, khi nghe thấy tiếng bước chân liền liếc nhìn lại đây.

Chỉ cần nhìn thoáng qua thì ông ấy đã hóa đá ngay tại chỗ.

“Tổng, tổng giám đốc Dạ?”

Ông ấy có bị hoa mắt không vậy? Hoặc có thể đó là hậu quả của vụ tai nạn xe hơi, nếu không thì làm sao ông ấy có thể nhìn thấy tổng giám đốc Dạ của họ xuất hiện trong tiệm mì nhỏ này?

Không đúng, tổng giám đốc Dạ phải ở đây vì lý do gì đó rồi.

Dù sao thì tiểu tổng giám đốc Dạ cũng đang ở đây, không có gì là không thể.

Lão Chu cũng phấn khích mà đứng lên: “Tổng giám đốc Dạ.”

“Giám đốc Chu.” Dạ Âu Thần giao lại những thứ đã mang cho ông ấy. “Con nghe nói chú bị tai nạn ô tô nhập viện, con không có thời gian đến bệnh viện gặp chú, con xin lỗi, đây là một chút lòng thành của con.

Nhìn túi quà, lão Chu run rẩy đưa tay ra nhưng mà không dám nhận lấy.

“Chuyện này…

“Chú à, đây là một chút áy náy của con và Dạ Âu Thần. Trước đây con không biết chú đã nhập viện, nếu không thì con và anh ấy đã đi thăm chú từ lâu rồi. Thực xin lỗi.”

Hàn Minh Thư quen biết cha Chu, dù sao thì ông ấy cũng là giám đốc phòng tài chính và cô cũng đã từng nhiều lần liên hệ với ông ấy.

Lúc này, cha Chu phấn khích đến mức sắp ngất xỉu, tổng giám đốc Dạ luôn luôn lạnh lùng vậy mà lại đến tiệm mì nhỏ của con gái ông ấy, hơn nữa còn tặng quà, bày tỏ lời xin lỗi, vợ tổng giám đốc cũng…

“Minh Thư?”

Giọng nói ngạc nhiên của Tiểu Nhan vang lên.

Cô ấy đứng ở lối vào phía sau kinh ngạc nhìn cô: “Sao không gọi điện thoại cho tôi để tôi đi đón cô?”

“Hôm nay cô khai trương tiệm mì mới, để cô ra đón thì tiệm mì của cô sẽ làm sao?” Đã lâu không gặp Tiểu Nhan, bây giờ đột nhiên nhìn thấy cô ấy gầy đi nhiều như vậy, Hàn Minh Thư thật sự cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Có nhiều người trong cửa hàng như vậy, hơn nữa tôi cũng đã thuê người giúp đỡ.”

Sau đó, Hàn Minh Thư mới nhìn cách trang trí của cửa hàng, có vẻ như nó có phong cách hoàn toàn của Nhật Bản có thêm một số yếu tố cổ xưa của Việt Nam, hơn nữa còn có những chiếc đèn lồng tối được đan xen, tạo cho người ta một cảm giác đắm chìm vào một thế giới khác.

Sau khi Hàn Minh Thư nhìn qua thì vẫn luôn có cảm giác rằng mình đã ngồi trong tiệm mì này ăn rồi, hơn nữa có thể tìm được cảm giác đó mà không cần lo lắng đồ ăn có ngon hay không.

“Trang trí của tiệm mì này…

“Cha mẹ cũng ở đây sao?” Một giọng nói bị bố vang lên.

Hàn Minh Thư bị cắt ngang, sau đó cô nhìn sang nguồn phát ra âm thanh.

Đậu Nành vẫn đang cầm một cái mâm đồ ăn nhỏ trong tay, đứng yên nhìn họ một cách dễ Định liên thương. Hàn Minh Thư sững sờ và thấy rằng Đậu Nành thực sự đang mặc một bộ quần áo đi làm thay vì quần áo thường ngày.

Nhưng quần áo làm việc của cậu là loại nhỏ, trông rất tinh tế và dễ thương.

Nhìn thấy Đậu Nành như thế này, Hàn Minh Thư cảm thấy lòng mình bỗng nhiên mềm nhũn rối tung lên, cô thật sự muốn hét vài lần, sau đó ôm Đậu Nành vào trong lòng mà xoa nắn một lúc!

Vì cậu cực kỳ dễ thương!

Nhưng hiện trường có quá nhiều người, hơn nữa đây vẫn là tiệm mì của Tiểu Nhan nên động tác như vậy thực sự không thích hợp!

Vì vậy, Hàn Minh Thư chỉ có thể liều mạng mà kiềm chế “Thế nào? Bộ quần áo đi làm mà tôi đặt cho Đậu Nành có phải nhìn rất dễ thương và có cảm giác không?” Tiểu Nhan và Hàn Minh Thư đã biết nhau nhiều năm nên tự nhiên cô ấy có thể nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt Hàn Minh Thư và sự phấn khích trên người cô khi vừa nhìn thấy Đậu Nành.

Lúc đầu cô ấy cũng đã rất phấn khích khi nhìn thấy Đậu đỏ như thế này, sau đó cô ấy cũng đã chụp rất nhiều ảnh và nhiều tư thế khác nhau cho Đậu Nành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play