*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đậu Nành gật đầu.
Toàn thân Hàn Minh Thư lập tức rối loạn, cô buông Đậu Nành ra đứng lên, luống cuống tay chân muốn chạy ra ngoài.
“Me!”
Trong nhà lúc này chỉ có cô và Đậu Nành nên khi Tiểu Đậu Nành thấy cô sắp chạy ra ngoài, cậu chỉ có thể nhanh chóng ôm cô: “Mẹ đi đầu vậy? Dì Tiểu Nhan đã bắt xe đi rồi, bây giờ mẹ có chạy ra ngoài cũng không thể nhìn thấy được dì Tiểu Nhan.
Hàn Minh Thư dừng lại, hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, khẽ hỏi: “Vậy tình hình bây giờ thế nào? Đậu Nành biết bao nhiêu, hãy nói cho mẹ biết.”
“Vâng.”
Sau khi Đậu Nành nói với Hàn Minh Thư về tình hình cơ bản, trái tim treo lơ lửng của Hàn Minh Thư cuối cùng cũng buông xuống, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hơn, nhưng Hàn Minh Thư nghĩ đến bộ dạng của Tiểu Nhan lúc trước, cảm thấy đau lòng lạ thường.
Vào lúc đó, trong lòng cô ấy buồn biết bao. Nhưng cô ấy không chịu gặp cô, Hàn Minh Thư là em gái của Hàn Thanh nên cũng không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt Tiểu Nhan.
“Mẹ?” Đậu Nành nhận thấy sắc mặt của Hàn Minh Thư không ổn, nhanh chóng an ủi: “Mẹ ơi, dì Tiểu Nhan cũng không phải không muốn nói cho mẹ biết, dì ấy chỉ nghĩ bây giờ mẹ có đứa con trong bụng, nói cho mẹ biết, mẹ chắc chắn sẽ rất lo lắng vì vậy mới không có nói. Hơn nữa bây giờ ông cụ Chu không sao rồi, mẹ đừng lo lắng.
Hàn Minh Thư tỉnh táo lại, đúng vậy, bác Chu không sao rồi, cô không phải lo lắng, cô chỉ cảm thấy đau lòng cho Tiểu Nhan mà thôi.
Chỉ nói về chuyện bác Chu thôi, mẹ đã rất buồn rồi nên Đậu Nành không dám nói chuyện hôm nay bác và dì Tiểu Nhan gặp nhau, rồi dì Tiểu Nhan đau lòng.
Đậu Nành đỡ Hàn Minh Thư ngồi xuống ghế số pha.
“Mẹ cứ thoải mái đi, không sao đâu. Từ nay, Đậu Nành sẽ thay mẹ đồng hành cùng dì Tiểu Nhan mỗi ngày.”
Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, nghĩ cũng tốt, sau đó sẽ đưa Đậu Nành đến trường tư thục.
Ngày hôm sau, Tiểu Nhan thu dọn mọi thứ ở nhà, định ra taxi đón Đậu Nành thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo.
Cô ấy mở cửa thì thấy Đậu Nành đang đứng trước nhà cô ấy.
“Dì Tiểu Nhan, chào buổi sáng” Đậu Nành ngửa cổ, nở một nụ cười ngây thơ.
Tiểu Nhan sững sờ nhìn về phía sau: “Con con làm sao tới được đây?”
“Mẹ nói dì Tiểu Nhan mỗi ngày chạy qua chạy lại vất vả quá, sau này bác tài xế sẽ chịu trách nhiệm đưa con đi lại mỗi ngày. Dì Tiểu Nhan không phải quá mệt mỏi chạy qua chạy lại với Đậu Nành nữa.
Sau khi nói xong, Đậu Nành trầm giọng nói thêm một câu: “Hơn nữa, bác tài xế đi theo chúng ta cả ngày. Dì Tiểu Nhan có thể đi bất cứ nơi nào dì muốn đi.”
Nghe xong lời này, Tiểu Nhan trong lòng có chút cảm động, không ngờ Hàn Minh Thư lại chu đảo như vậy.
“Vậy thì cảm ơn mẹ của con, có tâm rồi.”
“Hừ, nếu dì Tiểu Nhan muốn cảm ơn mẹ, hãy gọi cho mẹ và tự mình nói với mẹ của con nha.
Tiểu Nhan mỉm cười: “Được rồi, dì sẽ gọi cho cô ấy sau.” Sau đó, hai người đến bệnh viện để đưa đồ ăn cho cha Chu, khi nhìn thấy tiểu tổng giám đốc Dạ lại ở đây, cha Chu rất phấn khích, rõ ràng là La Tuệ Mỹ cũng rất thích Đậu Nành, hai vợ chồng lôi kéo cậu và nói rất nhiều, Tiểu Nhan bất lực lắng nghe bên cạnh cậu bé.
Lắc đầu thở dài.
Vào lúc này, điện thoại di động của Tiểu Nhan đổ chuông, cô ấy trả lời cuộc gọi.
“A? Ngày hôm nay đã đến rồi sao? Được rồi, lát nữa tôi qua mở cửa. Phiền anh mang đồ vào cho tôi. Anh đừng lo lắng, lúc đó tôi nhất định sẽ bồi dưỡng cho các anh, vất vả rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Nhan đứng dậy và nói: “Đồ đạc con mua đã đến. Bây giờ con đi ăn cửa hàng. Cha mẹ, Đậu Nành nhờ hai người chăm sóc một chút.
Đậu Nành đứng lên và nói: “Dì Tiểu Nhan, con sẽ cùng đi với dì.”
“A? Đi cùng với dì? Nhưng mà… Dì sẽ về sớm thôi. Hơn nữa cửa hàng còn chưa mở, con đi làm gì?”
“Đi đi, Tuệ Mỹ, bà cùng với tiểu tổng giám đốc Dạ và Tiểu Nhan cùng nhau đi nhé. Chăm sóc tốt cho tiểu tổng giám đốc Dạ của chúng ta. Bệnh viện này không phải là một nơi tốt. Một ông già như tôi ở đây như cũng được. Tại sao lại để đứa trẻ ở đây? Dễ lây bệnh.
A?
Tiểu Nhan: “…
Lời thật khó nghe…
Mặc dù Tiểu Nhận biết đó là có ý tốt.
Bệnh viện tuy không phải là nơi tốt nhưng là nơi sinh sống của bệnh nhân. “Cha!” Tiểu Nhan cau mày, mặt bất mãn gọi ông ấy.
Cha Chu có lẽ có thể đoán được tại sao con gái lại cau mày, vội xua tay nói: “Đi đi, cùng nhau đi đi, khi nào giải quyết xong việc bên ngoài rồi vê gặp cha.”
La Tuệ Mỹ chớp mắt và sau đó đứng lên.
“Nếu không chúng cứ đi thôi. Cha con gân đây đã hồi phục tốt và có thể tự mình ra khỏi giường.