“Tối nay em sẽ cùng xem camera, không về.” Alan lười biếng tựa vào tảng đá lớn dưới mỏm núi, hơi híp mắt lại, “Nướng gì đấy?”

Bùi Nghiêu ngắt hai lá cây to, lấy trứng và cá đã nướng xong đặt lên trên, đứng dậy đạp tắt ngọn lửa, Alan đi đến cười, “Vừa nãy là đi bắt cá à?”

Bùi Nghiêu có chút mất tự nhiên nở nụ cười không nói chuyện, lần diễn tập này đã kéo dài hai ngày, trong thời gian này Alan không đi ra ngoài, vẫn luôn ăn thực phẩm dinh dưỡng mang từ bên ngoài vào, lúc trước Bùi Nghiêu chịu khổ quen nên không thấy sao cả, nhưng anh sợ Alan chịu không nổi, cho nên lúc nãy khi đi tuần tra mới để ý nhìn xem có gì có thể làm nguyên liệu nấu ăn tại chỗ không.

Alan nhìn thấy trên má Bùi Nghiêu có vệt tro không cẩn thận quẹt lên, trong lòng ấm áp, hỏi: “Bắt cá thế nào vậy?”

Trong sân diễn tập có một con sông nhân tạo, tuy không rộng nhưng nước sông chảy siết, lòng sông còn có không ít sinh vật có tính công kích, Alan quét mắt nhìn chân của Bùi Nghiêu một cái… Không hề có dấu vết bị ướt.

Bùi Nghiêu hiểu sai ý, nhìn cá nướng trong tay có chút lúng lúng nói: “Là, là bắt ở bên này, tôi tự giết, có lẽ không được vệ sinh lắm…”

“Ai hỏi anh cái này.” Alan cúi đầu cắn một miếng cá trong tay Bùi Nghiêu, khẽ nhíu mày nói, “Không có việc gì thì cách nước nôi xa chút, loại chuyện con nít còn biết này không cần em nhắc lại đâu nhỉ… Ừm, nể tình mùi vị cá nướng rất ngon tha thứ cho anh.”

Mặt Bùi Nghiêu hơi đỏ lên, Alan không có ý muốn động tay, anh đành phải đút cho Alan ăn cá trong tay mình, con cá này chỉ to bằng bàn tay, Alan ăn mấy miếng là hết, cuối cùng còn thuận tiện liếm lên ngón tay của Bùi Nghiêu.

Lần này ngay cả lỗ tai của Bùi Nghiêu cũng đỏ, ậm ừ nói: “Điện hạ…”

“Làm sao?” Alan liếm môi của mình, vẫn chưa đã nghiện nói, “Con rắn kia của em ngày nào cũng có thể liếm anh, em thì không được à?”

Bùi Nghiêu vẫn không quen với mấy trò trêu đùa của Alan, đành phải xem như không nghe thấy, sau đó lại đưa đồ ăn trong tay cho Alan, Alan kéo Bùi Nghiêu cùng ngồi xuống, vừa đút Bùi Nghiêu vừa ăn.

Sau khi thưởng thức món ăn dân dã hiếm có xong Alan vặn bình nước ra đổ nước cho Bùi Nghiêu rửa tay, thờ ơ nói: “Khi nãy đi ra ngoài gặp ai vậy?”

Bùi Nghiêu ngây ra một lát mới phản ứng lại được, kể cho Alan nghe chuyện gặp phải mấy học sinh lúc nãy, khó hiểu hỏi: “Vừa rồi ngài nhìn thấy tôi trong camera à?”

“Không, trên người anh có mùi của dẫn đường khác.” Alan cười như không cười, “May mà anh chỉ đụng tay người đó một chút.”

Bùi Nghiêu bất giờ: “Lúc nãy ngài liếm tay của tôi…”

“Tiêu độc giúp anh.” Alan cầm bình nước đã dùng hết một nửa uống mấy ngụm, quay đầu hôn lên môi của Bùi Nghiêu, ậm ờ nói, “Không được à…”

Sau khi xác định pheromone trên người Bùi Nghiêu đã bị mình bao phủ Alan cảm thấy mỹ mãn buông anh ra, được lợi còn khoe mẽ nói: “Bây giờ ngài đã là người có gia đình, sau này xin nhất định phải chú ý giữ mình trong sạch, em dâng cả tấm lòng chân thành cho ngài, ngài không thể phụ em.”

Bùi Nghiêu á khẩu không nói được lời nào, đành phải đỏ mặt gật đầu: “Vâng.”

Dáng vẻ thẹn thùng của Thiếu tướng Bùi Nghiêu thật sự quá hấp dẫn, Alan kiềm nén không được muốn thân thiết với anh một chút, tay của hắn vòng lấy eo của Bùi Nghiêu, không ngừng vuốt ve, mới đầu Bùi Nghiêu vẫn im lặng chịu đựng, nhưng khi tay của Alan vươn vào trong quần anh Bùi Nghiêu đỏ mặt vội vàng ngăn lại: “Điện hạ, hôm nay không được, trong sân diễn tập… nhiều người lắm…”

Alan vẫn luôn giỏi che giấu dấu vết của mình, cho dù là ở trước mặt dẫn đường nhạy bén nhất cũng có thể ứng đối thành thạo, nhưng một khi động tình thì khó mà nói, dẫu là Alan cũng không thể khống chế bản thân không phát ra pheromone, ở đây không phải là khu nhà ở của bọn họ, không có hệ thống lọc không khí, xung quanh còn có nhiều dẫn đường như vậy, một khi bị bọn họ phát hiện ra gì đó, hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Alan nhướng mày: “Hôm nay không được? Vậy là sau đấy sẽ được?”

Bùi Nghiêu khựng lại, thế mới biết mình trúng bẫy của Alan, nhất thời không nói gì, Alan lại tươi cười truy hỏi: “Thiếu tướng, đây là anh nói đó, ở đây không được, vậy đến mai về khu nhà ở rồi, xin ngài nhất định phải bồi thường cho em đàng hoàng.”

Bùi Nghiêu hết cách, đành phải nén xấu hổ gật đầu: “Được.”

Alan bật cười, nghiêng đầu qua hôn lên trán Bùi Nghiêu: “Cứ mãi xấu hổ như vậy…”

“Tích tích tích…”

Thiết bị truyền tin của Alan đột nhiên vang lên, Alan nhìn lướt qua… Thượng tướng Bark.

“Alan.” Tiếng của Thượng tướng Bark vang dội như trước, sau khi xác định bên này chính là Alan thì bắt đầu đi thẳng vào vấn đề, “Nửa tiếng nữa ta sẽ đến Alice, xin ngài báo cho Ban Giám sát tinh vực phê duyệt việc hạ cánh của ta.”

Alan có chút bất ngờ, cười nói: “Vâng, ngài lâm thời quyết định đến à?”

Thượng tướng Bark ừ một tiếng, nói: “Tình hình chi tiết để sau hẵng nói, Điện hạ.”

Alan gật đầu: “Vâng, chào mừng ngài đến Alice.”

Alan ngắt truyền tin, quay đầu cười nói với Bùi Nghiêu: “Làm sao đây? Ông ngoại biết vừa nãy chúng ta hẹn nhau à? Kêu chúng ta ra ngoài gấp gáp như vậy.”

“Chắc Thượng tướng có chuyện quan trọng muốn thảo luận với ngài.” Bùi Nghiêu do dự một thoáng rồi nói, “Bây giờ tôi báo cho bên ngoài phái người đi vào đón ngài, ngài giúp tôi chào hỏi Thượng tướng nhé, tôi chưa ra được… Bên này chỉ có mấy giáo viên theo dõi, tôi không yên tâm lắm.”

Alan nghĩ một lát gật gật đầu: “Được.”

Mấy tháng không gặp, thân thể Thượng tướng Bark vẫn sáng sủa, tinh thần quắc thước như trước, chẳng qua lần này rõ ràng ông có chút tâm sự, nhìn thấy Alan cũng chỉ cười cho có lễ tiết, ý cười còn không vương đến đáy mắt.

“Đến đây gấp như vậy, là có lời muốn nói với con sao?” Sau khi cho mọi người lui Alan cười rót trà cho Thượng tướng Bark, “Hồng trà ngài thích nhất.”

Thượng tướng Bark lẳng lặng nhìn ly tách tinh xảo trên bàn trà, một lúc sau nói: “Con vẫn đang điều tra chuyện giữa Alston và Bùi Toàn năm đó? Còn hỏi đến chỗ Điện hạ Jenny?”

Alan sửng sốt, mím môi nói: “Dạ, sao ngài biết được?”

“Chuyện này không quan trọng.” Năm nay Thượng tướng Bark đã 208 tuổi, sống trong trung tâm chính trị của Chủ tinh lâu như vậy, tất nhiên có phương pháp riêng của mình, ông nâng mắt nhìn Alan, “Hẳn Điện hạ Jenny đã nói với con một phần rồi phải chứ?”

Alan gật gật đầu: “Vâng… theo như bác Cecil nói, lúc trước tình nghĩa quân thần giữa Alston và Bùi Toàn sâu đậm, hơn nữa cuối cùng Bùi Toàn vì Đế quốc mà chết trận ở hành tinh xa xôi, cho nên Alston mới đặc biệt khoan dung coi trọng Bùi Nghiêu.”

Bark cười nhạo một tiếng, nói: “Vậy con tin không?”

Alan mỉm cười: “Nhìn thì hợp tình hợp lý, nhưng nếu tỉ mỉ điều tra thì trăm ngàn chỗ hở, làm con không thể tin được.”

“Ta rõ nguyên nhân con canh cánh trong lòng chuyện này, về việc này ta có thể đảm bảo với con, quan hệ giữa Alston và Bùi Toàn tuyệt đối không phải là kiểu con nghĩ.” Bark nghiêm mặt nói, “Con hẳn có thể yên tâm về ta, bây giờ con đã rõ điều này rồi, có thể hứa không truy cứu chuyện này nữa được không?”

Alan cúi đầu cười không tiếp lời, Thượng tướng Bark thở dài: “Ta biết ngay con sẽ không chết tâm… Alan, con nhất định phải mang lòng hiếu kỳ nặng như Marian sao?”

Nhắc đến Hoàng hậu Marian, ánh mắt của Alan trở nên dịu dàng, hắn cười nói: “Ông ngoại, không phải là vấn đề về lòng hiếu kỳ, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Bùi Nghiêu thì con đều muốn biết rõ… Con không thể chịu được giữa chúng con có bất cứ nhân tố bất ổn nào tồn tại.”

Alan nhìn Thượng tướng Bark, mỉm cười nói: “Ngài hiểu tâm ý của con, cho nên ngài sẽ nói thật với con, phải không?”

Lúc trước Alan đã từng nghĩ muốn đi hỏi Thượng tướng Bark, chẳng qua một là không tìm được thời cơ thích hợp, hai là tuy rằng Bark cưng chiều Alan, nhưng miệng của ông kín có tiếng, muốn từ miệng ông moi ra cái gì thì thật sự khó khăn muôn vàn, cho dù là Alan cũng không tự tin Bark sẽ nói hết với mình, nhưng hiện giờ đã khác, Bark tự tìm tới cửa, rõ ràng đã sẵn sàng nói ra chân tướng.

Bark nhắm mắt, trầm giọng nói: “Ta vốn không muốn nói thật với con, nhưng để tránh việc con tiếp tục truy đến cùng mà gây ra vấn đề lớn hơn, ta nghĩ vẫn nên ngả bài sớm với con thì tốt hơn.”

Bark nhíu mày, một lúc sau thấp giọng nói: “Thật ra hơn phân nửa những điều Cecil nói là thật, chẳng qua có một điều bị cậu ta cố ý làm mờ nhạt đi, Thượng tướng Bùi Toàn cậu ta… cậu ta không phải chết trận.”

“Người chân chính hại chết Bùi Toàn, không phải là Restine, mà là Alston.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play