"Ngài Diệp nhận ra tôi ư?"

Vừa nghe thấy Diệp Thiên nói ra thân phận của mình, người đàn ông có chút kinh ngạc.

Diệp Thiên nhẹ nhàng lắc đầu: "Chỉ là đoán mà thôi, dám đến chỗ tôi lúc này chỉ có mình Tô Thành Vân ông."

"Tốt!" Mắt Tô Thành Vân lóe lên.

"Ngài Diệp quả nhiên không phải người tầm thường. Tô Thành Vân đường đột đến thăm, hy vọng Ngài Diệp sẽ không chê trách!"

Diệp Thiên nhẹ nhàng vẫy tay: "Không dám trách, nhưng có việc gì thì nhanh nói vì thời gian của tôi có hạn!"

Tô Thành Vân mỉm cười, lấy ra một thiệp mời vàng óng, đích thân đưa đến trước mặt Diệp Thiên.

"Ngài Diệp, ba ngày nữa, tôi sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi tại trung tâm thương hội, nếu như ngài có thể đến thì đó là vinh hạnh của lão già này rồi.

Quả nhiên!

Sắc mặt của Diệp Thiên không thay đổi chút nào, càng không có ý chấp nhận lời mời.

"Đây là một vấn đề của thương hội các ông, hình như không liên quan gì đến tôi!"

Tô Thành Vân mỉm cười: "Ngài cười chê rồi, không kể là việc của ai, tất cả đều vì lo cho Dung Thành mà thôi! Bây giờ uy danh của ngày đang lớn, không ai sánh kịp, lẽ nào không muốn làm chút gì đó sao?"

Diệp Thiên vẫn lắc đầu, "Tôi thực sự không hứng thú với những thứ này!"

"Hội trưởng Tô đã tìm nhầm người rồi! A Khuê, tiễn khách!"

Lâm Khuê bước tới và làm một cử chỉ xin mời với Tô Thành Vân: "Hội trưởng Tô, xin mời!"

Tô Thành Vân cau mày nhưng rồi ngay lập tức giãn ra.

"Nếu đã như vậy thì là ông già này đơn phương đến rồi, hôm nay đã làm phiền ngài, cáo từ!"

Tô Thành Vân thở dài, thu lại thiệp mời, quay người dứt khoát bước đi.

"A Khuê!"

Đôi mắt của Diệp Thiên nheo lại, Lâm Khuê ngay lập tức hiểu ý và bí mật đi theo.

Tô Thành Vân này, có vấn đề!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Thiên. Bởi vì khi đối mặt với anh, Tô Thành Vân đã quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không hợp lẽ thường!

"Xem ra Dung Thành không hề đơn giản, vậy thì đừng trách tôi khuấy đục nước lên, bởi vì nước đục mới dễ bắt cá!"

Diệp Thiên thì thầm như thể mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.

Chẳng mấy chốc, Lâm Khuê quay lại, đặt một thứ trước mặt Diệp Thiên, chính là thiệp mời vừa được Tô Thành Vân mang đến.

"Thưa anh, tôi đã bị phát hiện rồi!" Giọng điệu của Lâm Khuê rất nghiêm túc.

Diệp Thiên ngẩn ngơ một chút, nhưng anh không quá ngạc nhiên.

"Không sao!"

Lâm Khuê cau mày: "Thưa anh, thực sự Tô Thành Vân có vấn đề, có cần dẫn người đi bắt không ạ?"

Diệp Thiên mỉm cười, sau đó vẫy tay, "Không cần, dây câu dài mới bắt được cá lớn!"

Nói xong, anh cầm cái thiệp từ trên bàn luôn.

"Nếu đã như vậy thì ba ngày sau tôi sẽ đi gặp xem sao!"

Tiểu Vũ Mao ngủ một mạch đến sáng ngày hôm sau.

Nhìn những quả táo đã được rửa sạch để ở trên giường, còn có các loại đồ chơi, tiểu nha đầu vui mừng nhảy cẫng lên ở trên giường.

"Chú ơi, những cái này có phải mua cho con không?"

Tiểu Vũ Mao mở tròn đôi mắt đầy vẻ mong đợi.

Diệp Thiên mỉm cười chân thành: "Đều là của con hết đấy!"

"Yeah! Tiểu Vũ Mao có táo ăn rồi, Tiểu Vũ Mao có đồ chơi rồi!"

Tiểu Vũ Mao nhảy cẫng lên, không đợi chờ được nữa chơi luôn ở trên giường.

Cho đến khi Diệp Na đưa cô bé đi tắm, lúc đó mới cô bé miễn cưỡng buông tay!

Để cho Tiểu Vũ Mao thoát khỏi ám ảnh nhanh nhất có thể, Diệp Thiên đã không bước ra khỏi núi Thiên Khuyết trong suốt ba ngày này.

Chơi với Tiểu Vũ Mao cả ngày, thật hiếm khi mới sống nhàn nhã, vui vẻ như vậy.

Và sự ngây thơ và dễ thương của của Tiểu Vũ Mao đã cảm hóa Diệp Thiên.

Ngay cả người đàn ông thô lỗ như Lâm Khuê khi đối mặt với Tiểu Vũ Mao cũng hoàn toàn không giữ được sự uy nghiêm thường ngày.

Chẳng mấy chốc Tiểu Vũ Mao đã làm quen được với Diệp Thiên, Lâm Khuê và Diệp Na.

Cô bé không còn cẩn trọng như trước, đặc biệt là với Diệp Thiên, gần như không thể tách rời.

Để đi cùng cô bé, Diệp Thiên hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện bên ngoài.

Đương nhiên sẽ không biết rằng Dung Thành lúc này đã rất hỗn loạn!

Đầu tiên, gia đình họ Dương tuyên bố hoàn toàn rút ra khỏi Dung Thành, nghĩa là gia đình họ Dương một trong bốn đại gia tộc ở Dung Thành sẽ không tồn tại nữa!

Sau đó, cụ bà Từ đột nhiên ngã bệnh.

Kể từ sau ngày giỗ của Từ Thiên Thành, đến nhà cũng không về, đưa thẳng đến phòng cấp cứu bệnh nặng.

Bác sĩ khẳng định tuyệt đối không thể sống sót quá ba ngày!

Quả nhiên, chỉ cần cụ Từ chết đi thì gia đình họ Từ cũng sẽ bị xóa tên khỏi Dung Thành.

Bốn gia tộc lớn cũng chỉ còn gia đình họ Lí và gia đình họ Chu còn chút sức lực.

Thật đáng tiếc rằng sau khi được Diệp Thiên cảnh báo vào ngày hôm đó, hai gia đình này đóng cửa không ra ngoài, bước vào trạng thái nửa sống nửa chết.

Bốn đại gia đình đã chỉ còn là cái tên mà thôi.

Toàn bộ Dung Thành sẽ sớm được gột rửa sạch sẽ!

Điều cần chú ý hơn cả là tiệc rượu được tổ chức bởi hội trưởng thương hội Dung Thành Tô Thành Vân.

Trước đây, cả tứ đại gia tộc đều xem thường và rất ít qua lại với thương hội.

Nhưng giờ đây, tứ đại gia tộc liên tiếp suy tàn, thương hội có thời cơ thuận lợi để nổi dậy.

Đặc biệt là, ngày diễn ra tiệc rượu cũng đúng là ngày bác sĩ kết luận cụ Từ đã chết.

Rốt cuộc đó là trùng hợp hay cố ý, thì chỉ có mình Tô Thành Vân mới biết rõ.

Nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được, tiệp rượu này chắc chắn sẽ là sự bắt đầu cho một thời kì mới.

"Chú ơi, chúng ta phải đi đâu vậy?"

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Mao dắt Diệp Thiên, lần đầu tiên đi xuống núi Thiên Khuyết, khuôn mặt bé nhỏ tràn đầy sự tò mò.

"Chú đưa cháu đến một nơi, ở đó có nhiều chú và dì, có rất nhiều bạn nhỏ!" Diệp Thiên bế cô lên xe, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Thật sao? Tiểu Vũ Mao muốn đi!"

"Được, được" Diệp Thiên thắt dây an toàn cho cô bé, đôi mắt tràn đầy tình thương yêu.

Lâm Khuê khởi động xe, đi đến trung tâm thương hội.

Hôm nay là ngày tổ chức tiệc rượu, cho nên Diệp Thiên đã đặc biệt dẫn theo Tiểu Vũ Mao xuống núi đi ngắm cảnh.

Trung tâm thương hội Dung Thành nằm ở phía bắc trung tâm Dung Thành. Nó từng là trung tâm thương mại của Dung Thành cũ.

Sau này, mở rộng thêm những khu vực thành phố mới, nơi đây tuy rất nhiều nơi vắng vẻ, nhưng lại là huyết mạch kinh tế của Dung Thành!

Có thể tưởng tượng được, ngay cả khi tứ đại gia tộc sụp đổ, thì các gia tộc lớn nhỏ ở Dung Thành đều muốn dành cho mình một phần trong thương hội!

Cho nên, khi màn đêm buông xuống, phòng tiệc của Trung tâm Thương hội đã chật kín quan khách, không chỉ náo nhiệt, mà hơn nữa, tất cả những người tới đây đều là người đại diện của các doanh nghiệp lớn.

Quy mô của tiệc rượu thực sự là từ trước tới nay chưa từng có.

Chiếc Land Rover dừng lại, Diệp Thiên bế theo Tiểu Vũ Mao xuống xe, bất giác lên tiếng.

"Nếu hội trưởng có vấn đề, thì liệu có phải là toàn bộ thương hội sẽ có vấn đề không?"

Đợi cho Diệp Thiên bế Tiểu Vũ Mao xuống xe xong, thì đã không thấy Lâm Khuê đâu nữa.

"Woa, nơi này đẹp quá. Phải rồi,chú mặt đen đi đâu rồi ạ?"

Diệp Thiên nắm lấy tay cô bé, bước từng bước vào đại sảnh.

"Chú mặt đen có việc phải làm, chúng ta đi vào thôi!"

Tiểu Vũ Mao gật đầu, trên đường đi, nhìn thấy bất kì thứ gì cũng đều vô cùng ngạc nhiên.

Khi Diệp Thiên dẫn Tiểu Vũ Mao vào phòng tiệc, chỉ trong chốc lát, khung cảnh ồn ào ban đầu, lập tức lặng xuống!

Mọi người nhìn Diệp Thiên, lòng anh có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng nhanh chóng quay đầu đi.

Nghĩ tới việc, anh đại khai sát giới trước mộ của Từ Thiên Thành vài ngày trước, mọi người có mặt ở đây trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play