Không ai có thể ngờ rằng, người thanh niên không đáng coi trọng ngay trước mắt họ, một tên nhà quê trong mắt bọn họ lại lật ngược tình thế, diệt cả gia đình họ Triệu. Chỉ vẻn vẹn trong vòng năm phút đã khiến cho gia đình họ Triệu khuynh gia bại sản.
Vẫn trong trạng thái ngạc nhiên, mọi người ai cũng có cùng một câu hỏi. Rốt cục Diệp Thiên có thân phận gì?
Bởi lẽ từ biểu cảm của Diệp Na họ cũng thấy được vẻ ngạc nhiên y hệt.
Cuối cùng, Diệp Thiên đặt cốc trà xuống, từ từ đứng dậy.
Với ngữ khí bình thản nhưng chắc chắn. Diệp Thiên nói: “Cậu, Xin lỗi Tiểu Na đi!”
“Dựa vào cái gì chứ? Tôi…”
Bốp!
Triệu Dương còn chưa dứt lời, đã bị giáng cho một cái tát.
Máu me đầy miệng phun xuống đất.
“Anh…Anh”
Triệu Dương kinh hoàng tột độ, hắn có thể cảm nhận được sát khí toát ra từ người Diệp Thiên! Còn bọn Chu Minh huy và Tôn Văn cũng đã bị dọa cho mất hồn.
“Cậu vẫn còn một cơ hội cuối cùng, nếu không tôi cũng không ngại tiễn cậu xuống mộ phần ở dưới suối vàng đâu.”
Rầm!
Diệp Thiên vừa dứt lời, đầu của mọi người dường như bị nổ tung.
Lời của Diệp Thiên như đã ngầm thừa nhận, gia đình họ Hồ bị diệt dưới tay anh.
Mà người thanh niên như vị thần trong lời kể của Triệu Dương cũng chính là Diệp Thiên chứ không ai khác.
Chu Minh Huy mềm nhũn người, suýt chút nữa là lăn ra ngất.
Nghĩ lại những lời khoe khoang trước mặt Diệp Thiên của bản thân mình khi nãy, Chu Minh Huy hối hận không thể tự vả cho mình mấy cái.
Hóa ra từ đầu đến cuối bản thân chỉ đang làm trò hề. May mà vừa rồi vẫn còn chút phép tắc, nếu quá đáng thêm chút thì có khi nào bản thân còn thảm hơn Triệu Dương?
“Đây là….Anh….Tôi…”
Trong sự sợ hãi khôn cùng của mình, lời nói của Triệu Dương đã không còn rõ ràng nữa.
Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy!
Đến gia đình họ Hồ còn bị diệt dưới tay của Diệp Thiên thì nhà họ Triệu sao tránh được số kiếp?”
Triệu Dương hận không thể chết quách cho xong.
Chỉ vì một người con gái, chỉ vì một phút háo sắc nhất thời đã chọc nhầm vị thần thánh này!
Gia đình họ Triệu như vậy là xong thật rồi!
Triệu Dương trong lòng hối hận khôn cùng, nhưng tất cả đã quá muộn!
“Na Na, đừng ….em Diệp, anh sai rồi, anh có tội, anh xin lỗi em, xin em tha cho anh, anh xin em đấy.”
Lúc này lời nói của Triệu Dương mang theo nức nở, không ngừng dập đầu xin tha. Khác xa với bộ dạng hống hách khi nãy.
Diệp Na không biết làm sao đành nhìn về phía Diệp Thiên. Diệp Thiên không chút biểu cảm nhìn cậu ta một cái, rồi chuyển hướng nhìn Chu Minh Huy và Tôn Văn.
“ Tiểu Na, muốn tha hay giết, e quyết định đi!”
Chu Minh Huy và Tôn Văn tim nhảy dựng lên, nhanh chóng nhìn về phía Diệp Na cầu xin. Diệp Na nghĩ một lúc cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Anh Diệp Thiên, em thấy hay là thôi bỏ qua đi, dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Na nói rất đúng, anh cứ coi như là đánh một phát rắm đi!”
“ Anh yên tâm, lần sau nếu gặp anh với Tiểu Na em nhất định sẽ tránh xa.”
Hai người họ luôn miệng xin tha bỗng bắt gặp ánh mắt của Diệp Thiên cả bọn liền im bặt.
“Từ nay về sau tôi không muốn có bất cứ kẻ nào gây bất lợi cho Tiểu Na, nếu không thì…”
Toang!
Không hề có động thái báo trước nào chiếc cốc gần Chu Minh huy bỗng nhiên vỡ tung khiến hắn phải nhảy bổ xuống đất. Còn Tôn Văn sớm cũng bị dọa cho khóc thút thít.
Lúc đó không gian yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn nghe thấy tiếng sụt sịt của Tôn Văn.
“Đi thôi, Anh đưa em về nhà.”
Diệp Na nói với Diệp Thiên “vâng” rụt rè như đứa nhỏ mắc lỗi. Đang định nhấc chân lên định đi theo thì điện thoại lại vang lên. Diệp Na nhận điện thoại sắc mặt bỗng biến đổi.
“Vâng con biết rồi, con về ngay đây.”
Nhìn thấy biểu hiện không ổn của Diệp Na, Diệp Thiên nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Diệp Na cúp máy, vẻ mặt sốt ruột: “Nhà họ Lâm khiêng quan tài của Lâm Huy tới nói muốn tìm anh cho lời giải thích.”
“Giải thích?”
Diệp Thiên hừ một tiếng, ánh mắt chợt sáng lên!
Anh vừa xoay người liền nhanh chóng biến mất, chớp mắt đã không thấy người đâu.
Hừ!
Da đầu của bọn Chu Minh Huy tê tê, cảm giác như mình vừa đi dạo một vòng địa ngục về.
Dù Diệp Thiên đã không còn ở đó nữa nhưng cảm giác khủng bố đó vẫn chưa hề nguôi đi.
“Diệp Kính Sơn mau đem tên con hoang Diệp Thiên ra đây, nếu không hôm nay tôi cho cả nhà họ Diệp chôn cùng.”
Trước cửa nhà họ Diệp bị người ta bao vây đến nước cũng không chảy nổi ra ngoài.
Trước cửa lớn đặt một cỗ quan tài đen xì trông rất thê thảm. Đứng bên cạnh quan tài là chủ của gia đình họ Lâm, tức là cha của Lâm Huy, đôi mắt đã đỏ ngầu sưng mọng, răng nghiến chặt. Bên canh ông ta chính là Lâm Tuyết đang khóc lả đi và Từ Thiên Minh!
Trước cỗ quan tài là Lâm Quảng Phúc - em trai ruột của Lâm Quảng Thâm đang không ngừng mắng mỏ nhà họ Diệp.
“Diệp Kính Sơn sao ông vẫn chưa ra? đồ con rùa rụt cổ.”
“Các người có tin hôm nay tôi đốt sạch nhà họ Diệp cho các người xem không?”
Kẹt!
Mắng mỏ suốt hơn mười phút đồng hồ, cuối cùng cánh cửa nhà họ Diệp cũng được mở ra. Diệp Kính Sơn một mình bước nhanh ra khỏi cửa.
“Lâm Quảng Thâm, Lâm Quảng Phúc các ông có ý gì?”
Lâm Quảng Phúc cười lạnh lùng nói: “Ông mù hay sao mà không thấy? đứa con nuôi Diệp Thiên của ông gan to bằng trời, nhẫn tâm sát hại cháu trai tôi, ông không muốn giải thích rõ ràng sao?”
Diệp Kính Sơn hừ lạnh lùng: “Giải thích cái gì? Cháu ông chết cũng chẳng oan uổng gì, ông còn muốn giải thích gì nữa?”
Trước đây Nhà họ Lâm cũng chẳng xếp nổi hạng ba.
Nhưng con gái cả nhà đó, tức chị gái của Lâm Quảng Thâm được Dương Hải Sơn yêu thích rồi gả vào nhà họ Dương.
Vốn tưởng có thể khiến gia đình họ Lâm nở mày nở mặt nhưng về nhà đó chẳng bao lâu sau thì bệnh qua đời.
Gia đình họ Lâm cũng chỉ còn biết dựa chút tiếng tăm còn xót lại để cầm cự.
Cho đến một năm trước, Lâm Tuyết đính hôn với con thứ hai của gia đình họ Từ nên gia tộc của mình mới trở thành gia tộc hạng ba.
Dựa vào quyền thế nhà họ Từ, bọn họ đi khắp nơi tác oai tác quái, làm nhiều việc khiến mợi người căm ghét.
Cho Diệp Kính Sơn không hề nể mặt nhà họ Lâm.
“Diệp Kính Sơn ông đừng có tự tìm đường chết! cho ông thời gian năm phút, mau gọi Diệp Thiên ra đây nhận tội, nếu không hôm nay nhà họ Diệp đừng mong tồn tại nữa.”
Lâm Quảng Phúc nhìn về phía Từ Thiên Minh để lấy thêm động lực.
“Dựa vào ông mà muốn gia đình tôi xin lỗi? Các ông không xứng.”
Diệp Kính Sơn lạnh lùng nói: “Mau cút đi cho tôi, nhà họ Diệp không hoan nghênh các người.”
Nói xong ông ấy định quay vào thì thấy Từ Thiên Minh bước lên một bước, cười nhạt nói: “Chủ của nhà họ Diệp cũng uy phong gớm”
Diệp Kính Sơn do dự dừng lại, mặt bỗng trở lên khó coi hơn. “Cậu cả nhà họ Từ!”
Gia đình họ Diệp nếu so với gia đình họ Từ mà nói thì chỉ nhỏ bé không bằng cái móng tay.
Chỉ cần gia đình họ Từ ra mặt nói một câu thì xem như gia đình họ Diệp xong đời.
Từ Thiên Minh cười lạnh lùng: “Gia đình nhà họ Từ chỉ có một người con!”
Hắn ta rất ghét việc bị gọi tên phân chia thứ tự.
Diệp Kính Sơn giật mình, chỉ còn nước im lặng.
Từ Thiên Minh lạnh lùng mở miệng yêu cầu: “Diệp Kính Sơn, Diệp Thiên giết em trai vợ tôi, việc này nhất định phải có lời giải thích.”
“Hoặc là gia đình họ Diệp các người giao Diệp Thiên ra, hoặc là cả nhà các người quỳ xuống tạ lỗi với cậu nhà ta!”
Từ Thiên Minh cười lạnh lùng, Diệp Thiên bắt người của nhà họ Từ tới trước mộ của Thiên Thành để tế bái.
Còn giờ đây, hắn lại muốn người của nhà họ Diệp đều phải quỳ trước mặt mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT