Ở bên dưới, má phải của Từ Phúc sưng lên vì khi nãy bị Lâm Khuê đánh, gò má trông như một con chuột đồng, rất buồn cười.
"Lão phu nhân, đây là những gì tôi tận mắt trông thấy. Diệp Thiên không chỉ để thủ hạ đánh Dương Kiều Kiều, mà còn yêu cầu Dương Hải Sơn trong ngày mai đưa Dương Kiều Kiều phải đến Biệt thự Thiên Cung để nhận lỗi."
Từ Phúc che má phải và kể từng điều một.
"Biệt thự Thiên Cung? Hừ, giỏi lắm Diệp Thiên!"
Ánh mắt cụ bà Từ chăm chú, bà ta chau mày lại.
"Đắc tội với gia đình họ Từ trước rồi giờ lại không coi gia đình họ Dương ra gì, nghĩ mình là thiên tử sao?"
Nói rồi bà ta quay sang nhìn Từ Thiên Minh bên cạnh.
"Thiên Minh, đã điều tra ra danh tính của Diệp Thiên chưa?"
Vẻ mặt ngẩn ngơ của Từ Thiên Minh "Bà ơi, là Thiên Minh vô dụng. Ngoại trừ thông tin mà mọi người đều biết, không thể tra thêm được gì."
"Ồ?" Cụ Từ có vẻ ngạc nhiên. "Một người bình thường, dám chống lại gia đình họ Từ của ta ư?"
Từ Thiên Minh và Từ Phúc cúi đầu, không dám trả lời!
"Không điều tra được thì thôi! Thiên Minh, đi mời ông chủ gia đình họ Dương đến."
Đôi mắt Cụ Từ lạnh lùng lóe lên, "Nói rằng ta có chuyện quan trọng cần thảo luận với ông ấy."
"Vâng ạ, thưa bà!"
Từ Thiên Minh đáp lời và vội vã đến gia đình họ Dương.
Hồ Tuyền, thiếu gia gia đình họ Hồ, có thể được coi là một trong những đại công tử của Dung Thành.
"Chị Kiều Kiều, không phải tôi sợ. Tôi nghe bố tôi nói rằng những người sống trên núi Thiên Cung đều là những nhân vật lớn, nhỡ mà"
"Không phải tôi nói với cậu rồi sao, tên đó là một tên bụi đời, có thể là nhân vật lớn gì chứ?"
Dương Kiều Kiều liếc hắn ta một cái.
"Hơn nữa, tôi cũng không bảo cậu phải động thủ, chỉ cần cậu lừa tên đó xuống dưới là được rồi."
Dương Kiều Kiều cười khẩy hai lần, nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm qua lại nghiến răng.
"Dám bảo Dương Kiều Kiều tôi xin lỗi, đúng là không muốn sống nữa rồi. Chỉ cần đưa hắn ta đến địa bàn của tôi thì tôi cho hắn ta muốn sống không được muốn chết không xong!"
Nói xong, cô ta đá vào mông của Hồ Tuyền một cái.
"Nhanh lên, làm xong việc tôi còn phải đi đua xe, không có thời gian lãng phí với cậu đâu."
Hồ Tuyền muốn khóc lên nhưng chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Anh biết rằng mỗi lần anh đi theo Dương Kiều Kiều là không có gì tốt lành cả.
Dương Kiều Kiều đang suy nghĩ xem lát nữa xử lý Diệp Thiên thế nào, đôi mắt cô ta lóe lên và vừa hay lúc đó cô ta nhìn thấy một chiếc Land Rover từ trên núi đi xuống.
"Hồ Tuyền, nhanh lên, chặn cái xe đó lại."
Lúc này bọn họ bắt gặp Lâm Khuê lái xe.
Dương Kiều Kiều vội vã vẫy tay về phía Hồ Tuyền.
Hồ Tuyền bất lực quay đầu và đứng giữa đường, đối diện với chiếc Land Rover đang tới.
Lâm Khuê chau mày, thấy Diệp Thiên không nói gì, nên anh không định dừng lại.
Hồ Tuyền ra diệu dừng lại với Lâm Khuê, nhưng chiếc Land Rover không có dấu hiệu chậm lại.
"Chết tiệt, không lẽ anh định đâm chết tôi?"
Hồ Tuyền chau mày, và không có ý nhường đường.
Anh ta không tin chiếc Land Rover này dám vượt qua mình.
Nhưng sau vài giây, anh phát hiện ra có gì đó không ổn. Khoảng cách giữa chiếc xe và anh ta càng ngày càng gần, nhưng không giảm tốc độ, thậm chí ngày càng nhanh hơn.
Mười mét, chín mét, tám mét.
Hồ Tuyền toát mồ hôi.
"Dừng lại, Mau dừng xe lại! Á!"
Chiếc xe ngày càng lớn hơn trong mắt của Hồ Tuyền, và nó sắp sửa đâm vào hắn!
Két--
Tiếng phanh sắc bén vang lên, xe dừng trước mặt Hồ Tuyền.
Chỉ cách mũi Hồ Tuyền một ngón tay.
"Mày mày, tao tao"
Lưng của Hồ Tuyền ướt sũng, lời nói lắp bắp, đôi chân mềm nhũn, hắn ngồi bệt trên mặt đất.
Chỉ thiếu chút nữa là hắn đi gặp Diêm Vương rồi.
Không nói đến hắn, ngay cả Dương Kiều Kiều cũng bất ngờ.
Đây gọi là gì, ra uy ư?
"Này, các người lái xe kiểu gì vậy?"
Hồ Tuyền cuối cùng cũng đứng dậy khỏi mặt đất và mắng Lâm Khuê.
Trước nay đều là anh ta đâm người khác chứ như tình cảnh này thì đây là lần đầu tiên.
"Mẹ kiếp, gan không nhỏ đấy, còn muốn đâm vào tao? Cút xuống đây cho tao."
Hồ Tuyền cũng đứng trước mặt Dương Kiều Kiều nên biểu hiện ngoan ngoãn hơn chút.
"Hồ Tuyền, đừng dài dòng với hắn ta."
Dương Kiều Kiều nhanh chóng tiến đến, đôi mắt đỏ ngầu khi trông thấy kẻ thù.
Nhìn thấy Lâm Khuê và Diệp Thiên, Dương Kiều Kiều nghiến răng ken két.
"Có giỏi thì đi cùng bọn tao đến một nơi, thế nào? Dám không?"
Đối mặt với sự khiêu khích của Dương Kiều Kiều, Diệp Thiên luôn nhìn về phía trước, như thể không có gì xảy ra.
Lâm Khuê ra khỏi xe mà không có biểu hiện gì trên khuôn mặt.
"Anh ấy yêu cầu cha cô đưa cô đến nhận lỗi, tại sao cô không làm theo?"
Lâm Khuê vốn cao to vạm vỡ, lúc này khuôn mặt anh hung dữ, không khác mấy so với Trương Phi.
"Anh, anh hung dữ cái gì, không phải tôi đến rồi sao? Muốn tôi xin lỗi cũng được, nhưng anh có dám đi cùng chúng tôi đến một nơi không?"
Dương Kiều Kiều vẫn còn nhớ rõ sự hung hãn của Lâm Khuê.
Lúc này cô ta vẫn còn thấy sợ hãi.
Do đó, chỉ có thể dẫn bọn họ tới địa bàn của mình, nơi đó đã được chuẩn bị đầy đủ.
Chỉ cần bọn họ đi rồi thì chắc chắn không có đường về.
"Mẹ kiếp, bảo Kiều Kiều xin lỗi mày? Não của mày có bị bệnh không?"
Nghĩ về cảnh thê thảm vừa nãy, Hồ Tuyền tức điên lên đánh tới.
"Cậu là ai? Không có chỗ cho cậu lên tiếng ở đây!"
Lâm Khuê lườm hắn ta thấy sốt ruột.
"Tao? Đến tao mày còn không biết sao?"
Hồ Tuyền ngạc nhiên, rồi liên tục cười khinh bỉ.
"Chả trách dám kiêu ngạo như vậy! Hóa ra đúng là hai kẻ nhà quê. Nghe cho rõ đây, bản thiếu gia là Hồ Tuyền của gia đình họ Hồ! Biết điều thì đi theo bọn tao, nếu không hậu quả chúng mày không gánh nổi đâu."
Hồ Tuyền vốn dĩ là một tên không sợ trời, không sợ đất, cộng với Dương Kiều Kiều đang ngồi ở đó.
Làm Hồ Tuyền thêm phần ngạo mạn.
"Gia đình họ Hồ? Chỉ như con kiến mà thôi!"
Biểu hiện của Lâm Khuê không dao động, phải dạy cho hắn một bài học.
Lạch cạch--
Cánh cửa từ từ mở ra và Diệp Thiên bước ra khỏi xe mà không có biểu hiện gì.
"Cậu là người của gia đình họ Hồ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT