Thực ra Trần Khả Nhi cũng được tính là một cô tiểu thư nhà giàu.
Dù cho nhà họ Trần không phải là gia tộc siêu giàu gì, nhưng cũng là một gia tộc có tiền, giàu có hơn nhưng gia đình bình thường nhiều.
Lại thêm nghèo nuôi con trai giàu nuôi con gái, Trần Khả Nhi lại là em gái trong nhà, từ nhỏ đã được yêu chiều, chiều chuộng, vậy nên cô ấy chẳng bao giờ thiếu tiền cả, có điều cô ấy không khoe của như người khác, mà luôn rất khiêm tốn.
Sau khi hai người đi vào nhà hàng, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Trần Khả Nhi vốn cao gầy xinh xắn, cao một mét bảy cộng với thân hình hoàn mỹ, khiến cho cô ấy vô cùng bắt mắt.
Lại thêm đại soái ca Tần Lâm, hai người đi vào nhà hàng với không gian đẹp đẽ thế này đúng là cảnh đẹp ý vui.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người đã đến phòng riêng được đặt trước.
Trong phòng có khoảng mười người, có nam có nữ, nhưng nữ nhiều hơn nam.
Mọi người nhìn thấy Trần Khả Nhi đi vào, ánh mắt lập tức chú ý vào cô.
"Trần Khả Nhi?"
"Đúng, tôi là Trần Khả Nhi, chào mọi người".
Mọi người lúc trước nói chuyện với nhau trong nhóm chat, nhưng chưa từng gặp mặt ngoài đời bao giờ, cùng lắm là nhìn thấy ảnh của nhau trên vòng bạn bè thôi, cũng chỉ được coi là bạn qua mạng.
Đây chính là hội chị em khoe tiền trong truyền thuyết sao.
Đám con gái này ai ai cũng ăn mặc rất lộng lẫy, trên bàn bày đủ loại túi xách hàng hiệu, nếu như không mang theo túi có giá một triệu chắc không dám để lên bàn.
Nhìn thấy Trần Khả Nhi đi vào, mặt ai cũng đầy vẻ khinh bỉ.
"Ồ, đây chẳng phải là tiểu thư nhà giàu Trần Khả Nhi sao, trông cũng bình thường thôi, còn mặc Nike à? Ha ha..."
Mấy cô gái cười rộ lên, tiếng cười nghe rất chói tai, hình như cứ mặc đồ của Nike là sẽ bị người khác cười vậy.
Trần Khả Nhi nhíu mày: "Cô là Vương Ngọc hở?"
Lúc trước bọn họ từng nói chuyện trong nhóm chat, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng nhìn dáng vẻ này liền biết đây là Vương Ngọc.
Vương Ngọc gật đầu: "Là tôi, Trần Khả Nhi, chẳng phải cô bảo cô là tiểu thư nhà giàu sao, sao lại chẳng đeo trang sức phụ kiện gì vậy, chẳng nhẽ khinh bọn tôi nên mới không đeo à? Ha ha..."
Vương Ngọc nói xong, mọi người đều cười, nghe có vẻ đang đùa, nhưng từ trong từng câu chữ lại toát ra ý châm chọc.
Trần Khả Nhi nhìn tay mình, thực sự đúng là không có trang sức gì.
Trên cổ cũng không có vòng cổ, trên tay không có vòng tay, đồng hồ, nhẫn,...
Bởi vì ngày thường Trần Khả Nhi thích mặc đồ thể thao, đồ theo phong cách thể thao, nếu như phối thêm trang sức phụ kiện thì trông rất kỳ.
Hơn nữa Trần Khả Nhi không thích trang sức, không có thói quen đeo trang sức, kết quả bị Vương Ngọc khinh.
Trần Khả Nhi hừ lạnh một tiếng: "Không so được với mấy người, mấy người có tiền hơn tôi nhiều!"
Nói xong, liền kéo Tần Lâm ngồi xuống.
Vương Ngọc cười: "Đừng nói vớ vẩn mà, tôi cũng đâu có tiền, cô nhìn tôi xem, cũng chỉ đeo được đồ của Cartier, người có tiền thực sự phải đeo trang sức của châu báu Gia Hân cơ".
Mọi người đều bĩu môi, Vương Ngọc này biết tỏ vẻ thật.
Trang sức của Cartier rất đắt, cái nào cũng hai ba chục nghìn, tốt hơn một chút thì cũng ba bốn chục nghìn, đâu phải thứ mà người bình thường mua được.
Trên người Vương Ngọc đeo cả bộ, cả bộ thì càng đắt, bộ trang sức này chắc phải hơn trăm nghìn tệ.
Hơn nữa không chỉ trang sức mà chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre của cô ta cũng có giá không rẻ, cả thân đồ hiệu, cô Vương Ngọc này đúng là tiểu thư nhà giàu, nhìn là biết có tiền.
"Vương Ngọc, Cartier phiên bản Thất Tịch này là hàng đặt làm phải không? Đẹp quá!"
"Đúng vậy, mặc dù đồ của Cartier chỉ dùng vàng bình thường thôi, nhưng giá mắc tại thiết kế, cùng một món đồ, Cartier có thể tạo ra những thứ thật khác biệt".
"Không sai, bây giờ tôi cũng rất chú ý vào thiết kế, tôi rất thích trang sức của Cartier".
"Có điều nếu như nói đến thiết kế thì châu báu Gia Hân vẫn làm đẹp hơn, đương nhiên giá cả cũng đắt hơn".
“Đương nhiên rồi, châu báu Gia Hân mới là nhãn hiệu đứng đầu thế giới, Cartier đâu sánh bằng, đúng là thương hiệu nội địa tốt nhất mà”.
“Mấy người đi nước ngoài xem xem, trang sức của châu báu Gia Hân mà chúng ta mua trong nước rẻ hơn nhiều, nếu như xuất khẩu, lại thêm thuế hải quan, thì giá cả nhất định tăng lên nhiều lần”.
“Không sai, lần trước khi tôi đến Los Angeles, tôi thấy giá của châu báu Gia Hân rất đắt, cùng một sợi dây chuyền, ở nước chúng ta bán có hơn năm mươi nghìn, mà chỗ họ bán hơn tám mươi nghìn lận!”
“Cái này tôi cũng biết, lần trước tôi đi Pháp cũng vậy”.
"..."
Đúng như Trần Khả Nhi nói, đám mấy cô gái này thích khoe độ giàu có thật.
Ba câu thì câu nào cũng dính đến mua đồ xa xỉ, không phải là trang sức thì cũng là du lịch, khoe trang sức xong lại bắt đầu khoe mình từng đi đâu.
Trần Khả Nhi ngồi ở đây, chẳng chêm được câu nào, cũng chẳng muốn nói chuyện cùng bọn họ.
Vương Ngọc nhìn thấy cảnh này, cười hi hi nói.
"Khả Nhi, đây là bạn trai cô à? Sao không bảo anh ta mua cho cô đồ trang sức, sắp đến Thất Tịch rồi, không định tặng gì à?"
Tần Lâm sững sờ, lấy điện thoại ra xem lịch, có vẻ như sắp đến Thất Tịch rồi.
Anh vốn chẳng chú ý đến, ngày này chỉ có mấy cô gái mới quan tâm thôi.
Sắc mặt Trần Khả Nhi hơi ngượng ngùng, dù sao Tần Lâm cũng không phải là bạn trai thực sự của cô ấy, chỉ là anh rể mà thôi.
Anh rể có thể tặng quà Thất Tịch cho cô ấy chắc? Đúng là vớ vẩn mà.
Vậy nên Trần Khả Nhi chẳng thể cãi lại chuyện này.
Tần Lâm nói: "Anh quên mất, có điều vẫn còn vài ngày nữa mới là Thất Tịch, đến lúc đó anh chuẩn bị cũng được".
Vương Ngọc cười khẩy: "Bây giờ mua cũng không được đâu, bây giờ mua quà ở đâu cũng phải đặt trước, đặc biệt là quà Thất Tịch, anh muốn mua trang sức đắt tiền thì phải đặt trước, nếu không đến ngày đó không lấy được hàng đâu".
"Anh đặt luôn bây giờ đi, nhiều người như vậy đang ở đây, vừa hay chúng tôi giúp anh chọn, anh muốn xem trang sức Cartier hay là xem túi LV?"
Vương Ngọc nói xong, mặt còn cười cười, như kiểu nắm chắc Tần Lâm vậy.
Trên thực tế cô ta không nghĩ Tần Lâm có thể mua nổi trang sức đắt tiền đến vậy, nếu anh thực sự là ông chủ lớn thì trên người Trần Khả Nhi phải đeo đầy châu báu ngọc ngà rồi.
Những cô gái khác cũng không nhìn được nữa mà nói.
"Haizz, hay là thôi đi, đồ đắt tiền thế này người ta chưa chắc đã tặng đâu, thực ra trang sức của Châu Đại Phúc cũng rất được..."
Vương Ngọc cười: "Ha ha ha, đúng vậy, trang sức Châu Đại Phúc cũng được mà, hợp giá tiền, mà toàn là vàng thật, bạc thật, cho dù sau này không có tiền, bán đi cũng chỉ lỗ mấy trăm tệ, mặc dù đến cuối vẫn phải bán nhưng cũng được coi là từng có, coi như là tiêu mấy trăm tệ để thuê vậy".
Khi ở trong nhóm chat, hai người thường đối địch với nhau, ai cũng coi thường ai.
Hôm nay gặp mặt, càng phải châm chọc nhau, chẳng ai phục ai cả.
Trần Khả Nhi cạn lời liếc mắt, Vương Ngọc này đúng là phiền.
"Ý của cô là tôi không mua nổi trang sức Châu Đại Phúc chứ gì, với lại bạn trai tôi mua cho tôi cái gì, tôi cần gì phải cho cô biết!"
Trần Khả Nhi cũng chẳng dễ tính gì, nói năng chẳng khách khí.
Vương Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng: "Ha ha, ai bảo cô nhắn trong nhóm bảo mình là con nhà giàu, sao nào, mua trang sức còn không dám cho người khác biết à?"
Trần Khả Nhi nhíu mày, đám này có vấn đề à, người khác bảo bạn trai mua quà gì thì liên quan gì đến bọn họ!
Có điều những người khác cũng hiếu kỳ, mặt đầy hứng thú nhìn Tần Lâm, muốn biết anh mua quà gì.
Tần Lâm thấy vậy liền cười.
"Trang sức đúng không, châu báu Gia Hân mà mấy người bảo là công ty của Hồ Gia Hân đúng không?"
Vương Ngọc bĩu môi: "Đương nhiên, ngoại trừ của Hồ Gia Hân ra, còn có châu báu Gia Hân nào nữa chắc?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT