Anh Hoa là nhân vật như thế nào chứ, nghe là biết ngay đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Gã đứng lên, cầm chai rượu trong tay rồi bước từng bước đến chỗ Điền Vũ.
Trong những người ở đây, Điền Vũ là người giỏi giả vờ nhất, vừa rồi anh ta mới xảy ra xung đột với anh Hoa xong, hơn nữa từ đầu đến giờ cũng không tôn trọng Tần Lâm.
Có thể nhận thấy, quan hệ giữa Tần Lâm và Phúc Nhung Nhung không được tốt, nhưng Tần Lâm cũng có lòng bảo vệ cô ta, cho nên mới nói ra những lời ai cũng có thể hiểu trừ cô ta.
Nhưng Điền Vũ không giống bọn họ, anh ta chẳng liên quan gì đến Tần Lâm cả, hơn nữa còn giả vờ với Tần Lâm.
Anh Hoa vốn đã rất tức giận, đúng lúc muốn lấy bọn họ ra để trút giận.
Sắc mặt Điền Vũ trắng bệch, đứng đây vô cùng lúng túng.
Anh Hoa cầm chai rượu đi đến trước mặt Điền Vũ, mặt nở nụ cười ma quỷ.
"Cho mày mấy phút để mày bảo bố mày gọi người đến đây, còn nhớ mày chửi tao cái gì trên sàn nhảy không?"
Sắc mặt Điền Vũ trở nên trắng bệch.
"Anh Hoa, anh Hoa, anh cho tôi một cơ hội đi, anh Hoa..."
Anh Hoa hừ lạnh một tiếng: "Cho mày cơ hội, không phải tao nói là cho mày mấy phút rồi sao!"
Nói xong, anh Hoa đè tay Điền Vũ xuống bàn, dùng mảnh chai vỡ đâm xuống.
"A!"
Điền Vũ hét lên một tiếng, mảnh thủy tinh trong tay anh Hoa đâm nát mu bàn tay của Điền Vũ.
Anh Hoa cười lạnh: "Gọi điện thoại đi, nói với bố mày là cứ năm phút thì một ngón tay".
Vẻ mặt Điền Vũ vô cùng khó coi, vội vàng gọi điện thoại cho bố, những bạn học khác thấy vậy cũng muốn rời đi, nhưng anh Hoa liếc mắt một cái, đàn em của gã liền bao vây tất cả bọn họ.
Gã cười lạnh: "Tao cho chúng mày đi sao, lúc nãy còn chửi tao kinh lắm cơ mà? Tao sẽ giải quyết từng đứa một".
Sắc mặt của tất cả những cô chiêu cậu ấm ở đây đều vô cùng khó coi, anh Hoa đúng là độc ác, đến bố Điền Vũ cũng chẳng nể mặt, nhà bọn họ cũng chẳng hơn nhà Điền Vũ là bao nhiêu, chắc chắn là bọn họ lành ít dữ nhiều rồi.
"Nhung Nhung, Nhung Nhung cứu bọn mình!"
Bọn họ không biết làm gì, bây giờ chỉ còn cách cầu cứu Nhung Nhung.
Người có thể thuyết phục được Tần Lâm cũng chỉ có Phúc Nhung Nhung thôi, nếu bọn họ trực tiếp cầu xin Tần Lâm thì e rằng anh sẽ chẳng thèm quan tâm đến bọn họ.
Tất cả hy vọng bây giờ đều được đặt vào Tần Lâm.
Phúc Nhung Nhung nói: "Tần... Tần Lâm, anh giúp bọn họ được không".
Lúc trước Phúc Nhung Nhung còn gọi Tần Lâm là họ Tần này kia, thậm chí còn muốn quát thẳng vào mặt anh nữa.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Lâm đang ngồi giữa hai người phụ nữ mạnh mẽ kia, cô ta cảm thấy có hơi khó nói, hơn nữa bây giờ mà quát vào mặt Tần Lâm nữa thì e là không ổn.
Dù gì cũng phải cầu xin người ta, vẫn nên có thái độ tốt một chút.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi nói: "Là bạn của cô chứ có phải bạn của tôi đâu, tôi chỉ chịu trách nhiệm sự an toàn của cô thôi, người khác tôi không lo được".
"Anh...", Phúc Nhung Nhung có chút tức giận, chẳng qua chỉ là có quen biết với hai người phụ nữ kia thôi sao, có gì hay chứ, vậy mà dám huênh hoang như vậy, đúng là giỏi làm màu.
Tần Lâm nói với Lôi Hồng vài câu rồi chuẩn bị đi về.
Liếc Phúc Nhung Nhung một cái rồi nói: "Có đi không, không đi thì tôi đi một mình".
Anh cũng chẳng muốn ở lại đây, cứ về sớm cho lành, nếu Phúc Nhung Nhung không đi thì để Lôi Hồng trông chừng, cô ta cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm gì đâu.
Ngoài việc phải đảm bảo sự an toàn cho Phúc Nhung Nhung ra thì Tần Lâm không có chút cảm tình nào với cô ta cả, thậm chí là chẳng muốn đi cùng với cô ta nữa.
Phúc Nhung Nhung nghĩ một lúc, sau đó cắn môi quyết định đi về cùng với Tần Lâm.
Nhiều người ở đây như vậy, vừa rồi nhìn thấy vẻ hung ác của anh Hoa, Phúc Nhung Nhung cũng cảm thấy sợ, nếu không đi, nhỡ cô ta gặp phải nguy hiểm thì sao.
Phúc Nhung Nhung cùng Tần Lâm lên xe, cả đoạn đường vẻ mặt buồn rầu không nói lời nào.
Hôm nay tên họ Tần này không nể mặt cô ta, dù gì thì giữa hai người cũng có chút liên quan đến nhau, Tần Lâm là chồng chưa cưới trên danh nghĩa của cô ta, mặc dù cô ta cũng có ý định muốn từ hôn nhưng vẫn chưa rõ ràng mà.
Tần Lâm lại chẳng nể mặt cô ta như vậy, khiến Phúc Nhung Nhung vô cùng tức giận.
Cô ta hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Về đến nhà, không ai thèm nói chuyện với ai, Tần Lâm lại cảm thấy rất dễ chịu, nói chuyện với Phúc Nhung Nhung rất mệt, thà không nói còn hơn.
Sau khi vào phòng, thấy cả nhà họ Phúc đều được trang trí giống như là có sự kiện lớn vậy, Tần Lâm liền hỏi.
"Chú Phúc, có chuyện gì vậy chú?"
Phúc Hiểu Phong nói: "Ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội Nhung Nhung, mà nhà họ Phúc chúng ta cũng có điều kiện nên mới trang trí chuẩn bị như vậy, ngày mai sẽ có rất nhiều họ hàng bạn bè tới đấy, chú còn mời mấy nhân vật lớn nữa, không biết có mời được không nữa".
Tần Lâm ồ một tiếng, thì ra là như vậy.
Tần Lâm định tối nay sẽ nói rõ ràng rồi đi, nhưng nếu hôm nay đi thì sẽ hơi mất lịch sự.
Vậy để mai rồi tính tiếp.
"Chú Phúc, chú muốn mời ai?"
Phúc Hiểu Phong còn chưa lên tiếng, Phúc Nhung Nhung đã tranh lời: "Mời ai cũng không đến lượt anh mời được, tưởng quen được hai người là giỏi lắm sao? Nhà họ Phúc chúng tôi quan hệ rộng như thế nào anh không tưởng tượng được đâu".
Phúc Nhung Nhung nhẫn nhịn bấy lâu nay, cuối cùng cũng đến lúc trút giận lên người Tần Lâm rồi, không dễ gì mới tìm được cơ hội nói nặng nói nhẹ anh ta vài câu.
"Nhung Nhung nói đúng đấy, người khác mời còn có chút hy vọng, nhưng để Lôi Hồng mời thì chắc chắn không được, ông chủ Đồng là người có sự đề phòng cao, Lôi Hồng cứ đi mời như vậy rõ ràng là có ý đồ, Đồng Phương Châu chắc chắn không dám đi".
"Thôi bỏ đi, không mời được thì thôi vậy, bố chỉ cảm thấy hơi tiếc thôi".
Tần Lâm cười nhạt một cái, cũng không nói gì, bọn không tin thì thôi vậy.
Nhà họ Phúc làm đại thọ bảy mươi tuổi cho lão gia là bởi vì bọn họ không biết giải quyết mối nguy là Tần Lâm.
Bọn họ còn tưởng rằng ông chủ Đồng là người ra tay giúp đỡ, nên mới muốn kiếm cớ tiếp xúc với ông chủ Đồng, mong có thể lợi dụng lần này để kết thân với ông ta.
Nhưng tiếc là ông chủ Đồng không phải người mà ai cũng có thể gặp.
Sau khi Tần Lâm vào phòng liền lấy điện thoại ra gọi điện cho ông chủ Đồng.
Đồng Phương Châu nhận điện thoại, giọng điệu vô cùng cung kính.
"Cậu Tần, tôi là Đồng Phương Châu đây, cậu có điều gì chỉ bảo?"
Sự cung kính của Đồng Phương Châu không giống những người khác, Đoàn Bảo Đông cung kính với Tần Lâm là vì nể.
Còn Đồng Phương Châu cung kính với Tần Lâm là vì cái mạng nhỏ của ông ta nằm trong tay Tần Lâm.
Tần Lâm nói: "Ngày mai là đại thọ bảy mươi của lão gia nhà họ Phúc, muốn mời ông đến tham gia".
Đồng Phương Châu ngây người, ngay sau đó liền hiểu ra.
"Được cậu Tần, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT