Mặt mũi Lý Tuyết sa sầm, cô biết ngay gã ta sẽ không giúp đỡ cô mà không có điều kiện.
“Anh nói đi!”
Liễu Chiêu Phong mỉm cười: “Mấy hôm nữa có một buổi tiệc, anh vẫn chưa có bạn nhảy, chi bằng em làm bạn nhảy của anh, chúng mình cùng đi nhé?”
Lý Tuyết sầm mặt đáp lời: “Tôi đã có chồng rồi!”
“Có liên quan gì đâu?”, gương mặt Liễu Chiêu Phong lộ vẻ không để tâm: “Đối với em mà nói, chẳng phải có hắn ta cũng được, không có cũng chẳng sao à?”
Lưu Tử Vân nghe thấy vội gật đầu: “Chứ còn gì nữa? Sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, con quan tâm nhiều như thế làm gì?”
Trước kia bà ta cảm thấy chủ tịch tập đoàn Hầu Tước mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng sau buổi tiệc sinh nhật cũng không còn động tĩnh gì nữa. Cho nên Lưu Tử Vân thấy rằng, nếu cứ chờ đợi chủ tịch mà không biết rõ là ai, chẳng thà cứ chọn ngay Liễu Chiêu Phong chắc chắn.
Lý Tuyết phản bác: “Mẹ, con đã nói rồi, con không tính đến chuyện ly hôn”.
Thời gian này, cô đã nhận ra mọi sự thay đổi của Bạch Diệc Phi, đồng thời cũng hiểu thêm về con người anh. Cô phát hiện thực ra Bạch Diệc Phi cũng rất tốt, cho nên cô quyết định sẽ chấp nhận anh, muốn sống cùng anh.
Lưu Tử Vân lập tức nổi nóng: “Nó có cái gì tốt? Chỉ là một thằng vô dụng! Con nhìn thử xem có thằng đàn ông nào vô dụng như nó không? À đúng rồi, bố con chẳng phải giống hệt như nó hay sao? Con nhìn cuộc đời mẹ bây giờ là biết ngay, nếu con đi theo nó thì sau này sẽ phải sống thê thảm thế nào!”
Lý Cường Đông nằm không cũng trúng đạn: “...”
Lý Tuyết trừng mắt nói: “Bạch Diệc Phi không phải kẻ vô dụng, căn biệt thự và cả chiếc xe kia đều do anh ấy mua! Vả lại, bây giờ anh ấy có công việc rồi!”
Lưu Tử Vân không quá quan tâm đến chuyện này: “Nó có công việc thì đã sao? Chẳng phải lương lậu vẫn thấp đến đáng thương à? Có nuôi nổi con không? Thêm cả xe và nhà có thể chứng minh được điều gì? Chưa biết chừng là do nó vay tiền để mua đấy”.
Lý Tuyết cắn chặt môi, cảm thấy không có cách nào nói chuyện tiếp với mẹ mình, có nói thêm nữa cũng vô ích. Thực chất, suy cho cùng, Lưu Tử Vân vẫn coi thường xuất thân của Bạch Diệc Phi, cũng không tin anh có thực lực.
Liễu Chiêu Phong ở bên cạnh thấy Lý Tuyết bảo vệ Bạch Diệc Phi thì rất khó chịu, thế nhưng mặt mũi vẫn tươi tỉnh: “Tuyết Nhi, thực ra chỉ là làm bạn nhảy thôi, cũng không có gì to tát cả”.
“Ôi chao, để tôi quyết định thay nó, đi chứ, nhất định phải đi”, Lưu Tử Vân cười ha hả.
Lý Tuyết thấy vậy còn định nói thêm gì đó, nhưng Liễu Chiêu Phong đã chen lời: “Tuyết Nhi, em đừng để tâm, chỉ là một bữa tiệc bình thường, không có ý gì khác, coi như giúp anh thôi, em sẽ không đến mức không giúp chứ?”
“Tuyết Nhi, người ta vừa đồng ý tìm quan hệ giúp con, con xem con kìa, làm việc chẳng có tí thành tâm nào hết!”, Lưu Tử Vân ở bên cạnh đỡ lời.
Lý Tuyết bất đắc dĩ, thầm nghĩ thôi thì trả nốt nợ ân tình này, đành phải gật đầu đồng ý.
Sau cùng cô không muốn nấn ná thêm nên quay về biệt thự của mình.
Tuy nhiên khi vừa đến trước biệt thự đã thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, cô bỗng chốc giật mình, chẳng lẽ có trộm đột nhập?
Lý Tuyết hồi hộp mở cửa ra, nhìn vào trong mới phát hiện Bạch Diệc Phi và một người đàn ông lạ mặt khác đang ngồi trên sofa nói chuyện, còn cười rất tươi.
Nhìn thấy cảnh ấy, Lý Tuyết rất giận. Vì anh mà cô đã đồng ý với điều kiện của Liễu Chiêu Phong, thế mà anh ngồi đây chuyện trò vui vẻ cùng người khác, cảm giác mất mát này khiến cô thấy thất vọng về Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nghe thấy tiếng động thì đứng lên: “Tuyết Nhi!”
Vương Lâu cũng đứng dậy theo: “Chị dâu ạ!”
Lý Tuyết trông rất hờ hững: “Anh về rồi à”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, thấy biểu cảm của Lý Tuyết, tưởng rằng cô lo lắng vì mình nên nói: “Anh đã ra rồi, không sao đâu!”
Lý Tuyết chỉ gật gật đầu: “Em đi nghỉ ngơi trước”.
Nói xong tự mình đi lên tầng.
Bạch Diệc Phi không hiểu lắm, chẳng phải anh ra ngoài rồi à? Tại sao trông cô vẫn có vẻ không vui? Lẽ nào chuyện dự án đã gặp phải vấn đề gì?
Vương Lâu thấy vậy cũng không tiện nói nhiều hơn: “Sau này rảnh rỗi nhớ liên lạc nhé, hôm nay tôi về trước đây”.
Bạch Diệc Phi mỉm cười gật đầu: “Được, sau này tôi sẽ tìm cậu sau”.
Hai người nói thêm vài câu rồi Bạch Diệc Phi tiễn Vương Lâu ra ngoài.
...
Buổi trưa, Lý Phàm mặc bộ đồ vest tinh tế, kiêu ngạo bước tới đồn cảnh sát.
Có hai viên cảnh sát đứng gác trước cổng, vừa nhìn thấy Lý Phàm đã ngăn gã ta lại: “Anh tới đây có việc gì?”
“Tránh sang một bên!”, Lý Phàm ngang ngược nói: “Đừng có chắn đường”.
Thấy vậy, viên cảnh sát kia sầm mặt: “Đến gây sự phải không? Đây là đồn cảnh sát, muốn gây sự cũng phải nhìn xem đây là chỗ nào chứ?”
“Hừ, cậu biết tôi là ai không?”, Lý Phàm tỏ ra rất tự mãn: “Tôi đến tìm đội trưởng Lưu! Các cậu có biết đội trưởng Lưu không hả? Nếu chọc giận tôi, các người không yên ổn được đâu!”
Gã ta nói dứt lời, hai viên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau rồi mỉm cười với Lý Phàm: “Hóa ra là bạn của đội trưởng Lưu. Nào nào nào, mời vào trong”.
Lý Phàm thấy vậy “hừ” một tiếng, vênh váo đi vào đồn cảnh sát.
Thế nhưng vừa vào trong, hai tay gã ta đã bị người ta còng lại.
“Các người làm gì thế?”, Lý Phàm sững sờ.
Viên cảnh sát không còn mỉm cười như trước mà dùng thái độ xử lý việc công nói: “Đội trưởng Lưu nhận hối lộ, biết luật mà còn phạm luật nên đã bị bắt đi rồi, nhưng anh ta không chịu nói ra người hối lộ mình là ai. Chúng tôi đang rầu hết cả người, không ngờ anh tự mình tìm tới”.
Lý Phàm trợn trừng hai mắt, rất muốn giãy giụa, thế nhưng bị hai viên cảnh sát giữ lại, áp giải vào phòng thẩm vấn.
...
Ở bên này, Bạch Diệc Phi tìm Vương Lâu tới.
Sau khi tới gần phòng làm việc, Vương Lâu nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ mặt kinh ngạc: “Hóa ra cậu là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước?”
Bạch Diệc Phi cười cười: “Tôi cũng mới nhậm chức gần đây thôi”.
Vương Lâu: “...”
“Những câu khác thì không cần nói nhiều nói, tôi biết cậu có hoài bão, có khả năng, cho nên tôi muốn cậu đến làm việc cùng tôi!”, Bạch Diệc Phi nhìn Vương Lâu, nghiêm túc nói.
Vương Lâu nghe xong rất kích động, cậu ta và Bạch Diệc Phi đều là người có năng lực, nhưng không có quan hệ và bối cảnh tốt, cứ liên tục đâm đầu vào ngõ cụt. Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, cậu ta chỉ hận không thể lập tức ôm Bạch Diệc Phi hôn một cái!
“Cậu không chê tôi à? Tôi không có bối cảnh gì đâu nhé”.
Bạch Diệc Phi cười: “Nếu tôi chê cậu thì đã không nói cho cậu biết thân phận của tôi rồi”.
Vương Lâu tỏ lòng trung thành: “Nếu cậu đã tin tôi như thế, tôi nhất định sẽ không để cậu thất vọng đâu!”
Trong mấy ngày tiếp đó, Bạch Diệc Phi trực tiếp cho phép Vương Lâu tiến vào bộ máy lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hầu Tước, hai người hầu như lúc nào cũng ở trong phòng làm việc sắp xếp tư liệu.
Sau đó, Long Linh Linh trơ mắt nhìn hai người hôm nay thu mua công ty này, ngày mai thu mua nhà xưởng kia...
Đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng hơn cả là tất cả công ty họ thu mua hoặc là sắp bị thị trường đào thải, hoặc là sắp phá sản rồi.
Long Linh Linh cảm thấy bản thân sắp toi rồi, toi thật rồi!
Hai người này, chỉ trong ba ngày, đã khiến công ty bốc hơi hai tỷ tệ.
Long Linh Linh không dám đi tìm Bạch Diệc Phi, bởi vì cô ta biết Bạch Diệc Phi sẽ không nghe lời mình, thế nên cô ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Sau cùng, đến ngày thứ tư, Long Linh Linh cũng không chịu nổi nữa, cô ta tìm đến khu vực cầu thang, gọi điện thoại cho Bạch Vân Bằng.
“Cô cứ quan sát trước đã, một khi có điều gì bất thường lập tức báo cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách”, Bạch Vân Bằng dặn dò đôi câu.
Long Linh Linh gật đầu, cúp điện thoại, nhưng vẫn cảm thấy không ổn lắm.
Chỉ là đến ngày thứ năm, công ty bị Bạch Diệc Phi và Vương Lâu lên kế hoạch thu mua đột nhiên đổi ý.
“Chuyện gì thế?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Vương Lâu cảm thấy đáng tiếc: “Hình như bị người ta thu mua rồi, ra giá cao hơn chúng ta”.
Bạch Diệc Phi nhướn mày: “Thôi vậy, chúng ta vẫn còn dự trữ nhiều lắm”.
Vương Lâu gật đầu: “May mà chúng ta ra tay nhanh, nếu không bị người ta hẫng tay trên, chắc sẽ không kiếm được bao nhiêu”.
Nghe hai người nói chuyện, Long Linh Linh ở bên cạnh cảm thấy nghẹn họng.
Toàn là hàng bán chậm, còn tính đến chuyện kiếm tiền? Nằm mơ chắc?
Bạch Diệc Phi nói với Long Linh Linh: “Chuyện còn lại, cô đi sắp xếp đi”.
Long Linh Linh thấy Bạch Diệc Phi và Vương Lâu cuối cùng cũng chịu dừng tay mới yên tâm: “Vâng thưa chủ tịch!”
Thấy Long Linh Linh đi rồi, Bạch Diệc Phi nói: “Đi nào, chúng ta đi ăn mừng”.
Chuyện lần này là do Bạch Diệc Phi lên kế hoạch từ trước, nhưng có Vương Lâu nên mới thuận lợi hơn.
Vương Lâu cũng không hổ là “cỗ máy chiến đấu” trong nhóm học sinh xuất sắc của khoa tài chính, những doanh nghiệp bị thu mua trong mấy ngày nay đều do một tay cậu ta lựa chọn. Ánh mắt của cậu ta vô cùng “chuẩn xác”, Bạch Diệc Phi không khâm phục không được.
Hai người cười ha hả đi ra khỏi tập đoàn, tới cửa hàng thịt nướng cạnh trường học, gọi một bàn xiên nướng, còn thêm hai chai bia.
“Cạn ly nào!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT