Đại công tước kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi: "Mày... thế này là thế nào? Sao có thể chứ?"
"Hộc!"
Bạch Diệc Phi nôn ra một ngụm máu lớn.
Một đao vừa nãy đã dùng hết khí lực toàn thân của anh rồi, anh gần như đến đứng cũng không vững nữa.
Anh lảo đảo bước về trước một bước, đổ người ngã về phía đại công tước, cùng lúc đó, anh vươn thanh đao của mình ra.
Đại công tước chỉ khiếp sợ nhìn Bạch Diệc Phi, hoàn toàn không ngăn cản Bạch Diệc Phi, sau đó thanh đao đó đã trực tiếp cắm lên tim của ông ta.
Bạch Diệc Phi gục trên người đại công tước, gương mặt nở nụ cười mãn nguyện, còn nói với đại công tước: "Nói với ông một chuyện, đã từng có một cường giả đạt đến cảnh giới võ thần, ông ta cũng nói vì khoảng cách cảnh giới quá lớn, tôi không thể giết được ông ta".
"Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn bị tôi giết chết".
"Thình thịch!"
Đại công tước ngửa mặt ngã trên đất, phát ra một âm thanh cực lớn.
Bạch Diệc Phi cũng ngã xuống theo, lại bị cơ thể béo phì của đại công tước bắn lên trên, cả người anh ngã vật sang một bên.
Mặc dù Bạch Diệc Phi ngã xuống đất, nhưng trên mặt anh vẫn nở nụ cười mãn nguyện.
Trước khi chết, anh đã hoàn thành được chuyện này.
Lúc này tất cả người trên thuyền và trên đảo đều hết sức yên lặng, chỉ có từng đợt sóng vỗ không thôi vang lên trong đêm tối.
"Bạch Diệc Phi!"
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh là người phản ứng đầu tiên, bọn họ đều cùng lao tới bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Sau đó Bạch Vân Bằng cũng phản ứng lại, tất cả đều chạy về phía Bạch Diệc Phi.
Lý Tuyết chạy tới đã quỳ trên đất, ôm Bạch Diệc Phi vào lòng, Lưu Hiểu Anh quỳ một bên, nắm chặt tay anh.
Bạch Diệc Phi dựa vào lòng Lý Tuyết, cả người rất yếu ớt, khóe miệng anh không ngừng ộc máu ra.
Bọn họ cảm nhận được anh thật sự sắp chết rồi.
Bởi vì anh cuối cùng cũng thấy bầu trời tối đen.
Mà trong đêm đen này, Bạch Diệc Phi nhìn gương mặt của mấy người Lý Tuyết dần dần trở nên mơ hồ, thậm chí anh còn cảm thấy bản thân đến hô hấp cũng có chút khó khăn.
Bạch Diệc Phi cố gắng nói: "Đừng khóc... anh muốn... thấy các em... cười".
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh miễn cưỡng mỉm cười, nhưng cười quá miễn cưỡng nên trông có chút kỳ quặc.
Bạch Diệc Phi liền nói: "Xấu quá..."
Chính là muốn cố ý chọc bọn họ cười, nhưng bọn họ sao có thể cười nổi, ngược lại còn khóc to hơn.
Bạch Diệc Phi cũng giống bọn họ, cũng rất không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn phải ly biệt rồi.
Tay của Bạch Diệc Phi từ từ buông xuống, mắt cũng hoàn toàn nhắm lại.
"A!"
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh không kiềm chế được khóc như xé ruột xé gan.
Mấy người Bạch Vân Bằng nhìn Bạch Diệc Phi, ai cũng khóe mắt đỏ hoe, còn có người lén lau nước mắt.
Nhưng những người của Nam Môn sau khi thấy Bạch Diệc Phi chết thì chỉ lắc đầu thở dài, rồi quay người đi lên thuyền.
Bọn họ không có ai bận tâm đến đại công tước.
"Nguyệt không tới rồi".
Trong một chiến thuyền nào đó, Kỳ Kỳ nói với Tân Thu.
Thực ra trong lòng Kỳ Kỳ lúc này cũng rất khó chịu, cô ta hồi tưởng lại từng sự kiện, từng việc vặt lúc ở cạnh Bạch Diệc Phi, một cảm giác chua xót, còn có chút muốn khóc dấy lên.
Tân Thu ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, trong tay vẫn đang cầm len đan và kim đan, ông ta đang đan áo len.
Chỉ còn một đường móc cuối cùng là chiếc áo len được hoàn thành rồi.
Cùng lúc đó, khí tức trên người Tân Thu đột nhiên xảy ra thay đổi.
Tu vi của ông ta trở về rồi, không chỉ như vậy, ông ta phát hiện ra còn mạnh hơn trước đó.
Kỳ Kỳ không khỏi trợn trừng mắt lên: "Sư phụ..."
"Cuối cùng cũng đến cảnh giới siêu thần rồi...", Tân Thu nở nụ cười kích động.
Kỳ Kỳ rất kinh ngạc.
Cô ta ngay đến cảnh giới võ thần cũng khó chạm đến, càng đừng nói đến cảnh giới siêu thần.
Sau khi Kỳ Kỳ kinh ngạc xong thì khiếp sợ nói: "Chúc mừng sư phụ..."
Thế nhưng sự kích động trong mắt Tân Thu chớp mắt đã biến mất, ông ta nói: "Ông ta không tới, ta đạt đến cảnh giới siêu thần cũng có ý nghĩa gì nữa?"
Kỳ Kỳ nhất thời im lặng không nói gì.
Còn trên thuyền của Cát Tắc và Lương Minh Nguyệt, hai người nhìn nhau không nói gì.
Một lát sau, bọn họ dường như đã lấy lại tinh thần.
"Chết rồi sao?"
Bọn họ giống như không thể tin nổi Bạch Diệc Phi lại chết như vậy.
Hơn nữa, Nguyệt không đến, Tân Thu cũng không xuất hiện.
Vậy mục đích bọn họ tới đây đều không đạt được chút ít nào, có ý nghĩa gì chứ?
Sau khi trầm mặc, Cát Tắc hỏi Lương Minh Nguyệt: "Có muốn cược một ván không?"
Lương Minh Nguyệt buông sự suy tư im lặng xuống.
Bọn họ cảm thấy Tử Y và Tân Thu nhất định là đến rồi, chỉ là ẩn nấp ở đâu đó trên thuyền thôi.
Vậy nếu bây giờ bọn họ mà ra tay thì Tân Thu và Tử Y liên thủ lại, bọn họ cũng không đánh được, nhưng nếu như đợi Tân Thu và Tử Y liên thủ giết Nguyệt, đến lúc đó hai bên ắt sẽ cùng bị thương, rồi hai người họ cùng ra tay, phần thắng chắc chắn sẽ cao hơn.
Thế nhưng, vấn đề quan trọng nhất lúc này là, Nguyệt không xuất hiện.
Cuối cùng, Lương Minh Nguyệt cũng thở dài nói: "Cược không nổi".
...
Trong rất nhiều thuyền lớn, trên một con thuyền chiến nhỏ không bắt mắt, Tử Y nhìn chằm chằm vào thiết bị giám sát, cơ thể mềm mại run lên.
"Chết rồi? Cứ như vậy mà chết sao?", sắc mặt Tử Y có chút tái nhợt, tâm trạng buồn phiền.
Bạch Diệc Phi chết rồi.
Chết trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Mà bất kể là kẻ địch hay người phe mình, bọn họ dường như đều không muốn tin, Bạch Diệc Phi lại chết như vậy.
Một bộ phận thất vọng trở về thuyền, hạ lệnh cho thuyền bắt đầu trở về điểm xuất phát.
Một bộ phận lại thương tâm gần chết.
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh khóc vô cùng đau khổ, bởi vì với bọn họ mà nói, bầu trời đã sụp xuống rồi.
Hai người vật vã trên người Bạch Diệc Phi, ôm thật chặt lấy anh, ai lôi ra cũng không được.
Mọi người đều rất đau buồn, chỉ âm thầm lặng lẽ đứng nhìn, không làm gì cả.
Mà vào đúng lúc này, trong đám người đột nhiên có một người bước ra.
Ông ta đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, đặt bàn tay của mình lên ngực Bạch Diệc Phi.
Chứng kiến cảnh này, mọi người đều kinh ngạc.
Cùng lúc đó, những người trên thuyền vốn đang định quay thuyền về nơi xuất phát.
"Đợi đã!"
Tân Thu đột nhiên nói với Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ quay lại nhìn, ánh mắt sáng lên, sau đó vội vàng chạy tới khoang điều khiển: "Đợi đã! Chưa đi vội!"
Nguyệt xuất hiện rồi.
Bạch Diệc Phi sẽ không chết.
Kỳ Kỳ rất kích động, lúc cô ta chạy còn suýt nữa lảo đảo ngã, giọng nói của cô ta cũng hơi hơi run lên.
...
Bạch Vân Bằng nhìn người này, không khỏi mở miệng hỏi: "Xin hỏi ông là..."
Người này trông có vẻ trạc tuổi Bạch Vân Bằng, nhưng ông biết có rất nhiều người không thể dựa vào vẻ bề ngoài để đoán tuổi của họ được.
Ngay tại giây phút này, Nguyệt đang truyền sức mạnh của mình thông qua bàn tay vào trong cơ thể Bạch Diệc Phi.
"Hự!"
Bạch Diệc Phi kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể cũng run lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT