Cuối cùng Lưu Hiểu Anh không kìm nổi mà rơi nước mắt nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không thể nào! Anh ấy không phải loại người đó, không thể nào…”.   

Trương Hoa Bân và Trần Hạo đều không biết nên nói gì, đành lặng lẽ đi ra khỏi phòng của Lưu Hiểu Anh.   

Hai người đi lên sân thượng. Trần Hạo châm điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả ra làn khói.   

Trương Hoa Bân thấy vậy cũng nói: “Cho tôi một điếu!”  

“Không phải là anh không hút thuốc sao?”, Trần Hạo kinh ngạc nhìn anh ta nhưng tất nhiên vẫn đưa cho anh ta một điếu.   

Trương Hoa Bân nói: “Tôi đang nghĩ tới Kỳ Kỳ”.   

“Kỳ Kỳ?”, Trần Hạo nhìn anh ta, cố ý nói: “Để ý đến người ta rồi sao?”  

“Vớ vẩn!”, Trương Hoa Bân trừng mắt nhìn Trần Hạo rồi nói tiếp: “Đừng đùa kiểu đó. Nếu chị dâu cậu mà biết thì người xui xẻo sẽ là tôi đấy”.  

Nói xong, hai người đều bật cười nhưng sau khi cười sảng khoái rồi thì hai người lại im lặng.   

Sau khi hút thuốc xong, Trần Hạo hỏi: “Có nên nói với chị Hiểu Anh không?”  

Trương Hoa Bân cũng hít một hơi nhưng vì lâu không hút nên lúc này ho khù khụ.   

Trần Hạo vội vỗ lưng rồi nói: “Hay là anh đừng hút nữa”.   

Trương Hoa Bân dập tắt điếu thuốc, thở dài nói: “Có chuyện gì mà nhất định phải khiến người ta đau lòng thế chứ?”  

“Haiz! Thôi, đừng nói với cô ấy nữa. Bạch Diệc Phi làm như vậy chắc là còn chuyện khác phải làm”.   

Trần Hạo nghe thấy vậy liền gật đầu.   

Lúc đó Bạch Diệc Phi có để lại hai tờ giấy. Một tờ giấy để ở chỗ Trần Hạo nhưng chỉ có năm chữ: “Phối hợp với bác Lưu”.   

Lúc nhìn thấy ba tờ giấy này, ba người đều hiểu ra.   

Bạch Diệc Phi đoán là Lưu Quốc Trung sẽ lợi dụng một tờ giấy khác rồi ‘thêm mắm thêm muối’, sau đó nói cho Lưu Hiểu Anh để cô ta tin lời ông ta nói.   

Vì vậy Bạch Diệc Phi mới bảo Trần Hạo và Trương Hoa Bân phối hợp với ông ta.   

Lưu Quốc Trung cũng hiểu ra nhưng ông ta tưởng rằng Bạch Diệc Phi cố ý mượn cơ hội này để ‘đá’ con gái ông ta.   

Vì vậy, ông ta không hề nghĩ nhiều mà làm theo cách của Bạch Diệc Phi luôn.   

Nhưng ba người này đều không biết rốt cuộc tại sao Bạch Diệc Phi lại làm như vậy?  

…  

Bạch Diệc Phi ngồi trong một quán ăn, vừa ăn vừa nhìn mọi người vội vã đi làm.   

Nhìn những người này, bỗng dưng anh lại cảm thấy lòng mình tĩnh lặng hơn.   

Sau khi ăn xong anh trả tiền rồi đứng dậy rời đi.   

Anh đi đến nghĩa trang rồi đi đến trước mộ của em gái mình.  

Anh ngồi xuống, sờ lên tấm ảnh của em gái ở trên bia mộ rồi nói ra những chuyện xảy ra gần đây.   

Hiện giờ anh hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần già và yếu đi. Anh thật sự không biết khi nào sẽ già yếu tột độ rồi chết đi nữa.   

“Em à! Ở dưới đó có nhớ anh trai không? Anh sắp xuống đó hội ngộ với em rồi”.   

Lời nói vừa dứt thì phía sau lưng anh phảng phất mùi thơm, còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng.   

Bạch Diệc Phi quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người này thì anh có chút ngạc nhiên.   

Người đến là một phụ nữ, người này đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi nói: “Cậu đang đợi chết sao?”  

Bạch Diệc Phi kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại ở đây?”  

Người phụ nữ này Bạch Diệc Phi cũng không thân quen lắm, chỉ là biết qua qua thôi. Nhưng lúc này nhìn thấy cô ta thì vẫn khiến anh có chút bất ngờ.   

Người phụ nữ đó chỉ cười, nói: “Chắc giờ cậu không còn nơi nào đi nhỉ?”  

Bạch Diệc Phi gật đầu.   

Người phụ nữ lại nói: “Vậy thì đi theo tôi! Tôi đưa cậu đến một nơi”.   

Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi cũng đi theo cô ta. Không chỉ vì anh không còn nơi nào để đi mà vì chính người phụ nữ này.   

Cô ta là chủ nhà ở vùng ngoại ô của thành phố Thiên Bắc. Bạch Diệc Phi rất tò mò về người này.   

Anh nhớ là, trong giấc mơ người đàn ông trung niên nói người phụ nữ này là vợ của ông ta, còn người đàn ông trung niên đó tên là Nguyệt.   

Bạch Diệc Phi lại một lần nữa đi theo người phụ nữ này đến ngôi nhà nhỏ đó, và lần này dường như cô ta không có ý muốn giấu diếm.   

Bởi vì trong sân lúc này là một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế cầm dao khắc và chăm chú khắc cây kiếm gỗ.   

Đây chính là người đàn ông trung niên mà Bạch Diệc Phi nhìn thấy trong giấc mơ.   

Bạch Diệc Phi lập tức ngây người ra.    

Nữ chủ nhà dẫn anh đi vào trong rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh người đàn ông trung niên, cười nói: “Ngồi đi!”  

Sau khi nói xong, người phụ nữ cũng lấy một chiếc ghế rồi ngồi cạnh người đàn ông trung niên, giới thiệu: “Tôi tên là Vũ Mạt”.   

Bạch Diệc Phi gật đầu, đang định mở miệng chào thì người đàn ông trung niên đã lên tiếng trước: “Theo bề bậc thì cậu phải gọi là cụ bà đấy”.   

“Hự…”, Bạch Diệc Phi đần mặt ra.   

Người phụ nữ này thoạt nhìn cũng tầm tuổi mình, thậm chí còn trẻ hơn mình mà bắt mình gọi là cụ bà ư?   

Người đàn ông trung niên tạm dừng công việc lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Tôi tên là Nguyệt, là cụ của cậu, vì vậy cậu phải gọi vợ tôi là cụ bà rồi”.   

Vũ Mạt nói với vẻ không vui lắm: “Đừng nghe ông ấy nói, năm nay tôi mới hai mươi lăm tuổi thôi”.   

Bạch Diệc Phi đơ người ra, quả nhiên còn trẻ hơn cả mình. Năm nay anh đã hai mươi chín tuổi rồi.   

Nếu như về tuổi tác thì Bạch Diệc Phi có thể gọi Vũ Mạt là em nhưng về bề bậc mà Bạch Diệc Phi gọi là chị thì anh lại hời quá.   

Bạch Diệc Phi thấy hơi loạn, không muốn nghĩ những chuyện này nữa mà nói với người đàn ông kia: “Tôi sắp chết rồi”.   

Mặc dù anh không biết rốt cuộc có phải là mơ không nhưng anh tin đối phương đích thực là người mà mọi người luôn nhắc tới.   

Người đàn ông tên Nguyệt chỉ gật đầu rồi nói: “Vì vậy mới bảo cậu đến đây chờ chết đấy”.   

Bạch Diệc Phi: “…”.  

Bạch Diệc Phi cười một cách thê thảm, nói: “Tôi cứ tưởng bảo tôi đến đây là có thể cứu tôi cơ”.   

“Đúng là có cách cứu cậu”, Nguyệt nói tiếp: “Nhưng nếu cứu sống cậu thì tôi sẽ chết?”  

Bạch Diệc Phi không hiểu, hỏi: “Sao có thể thế được?”  

Nguyệt thản nhiên nói: “Hiện giờ cậu phải nên biết mình bị làm sao chứ?”  

Bạch Diệc Phi hỏi: “Tôi làm sao?”  

Bạch Diệc Phi biết hiện giờ anh như một ông lão, cơ thể đang yếu dần nhưng anh không hề biết rốt cuộc là chuyện gì.   

“Nói như trong thuật ngữ về kinh tế thì đó là ‘bội chi’”.   

“Sức chịu đựng của cơ thể con người cũng có giới hạn. Vì vậy khi cậu bị quá tải, cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu”.  

“Cứ nhiều lần như vậy, cơ thể không chịu được thì tất nhiên sẽ suy sụp thôi”.   

“Rất nhiều người ngưỡng mộ huyết thống của chúng ta, cảm thấy đây là tài năng thiên bẩm nhưng tôi lại không nghĩ thế”.   

“Đó là một loại thuốc độc gây nghiện”.   

“Thông qua huyết thống này chúng ta có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể rồi dần chế ngự cơ thể của mình. Từ đó cảm nhận được vị ngọt mà sự kích thích đó mang lại, và rồi trầm mê trong đó”.   

“Nhưng người nào mạnh hơn và có ưu thế hơn người khác, đó đều là vì anh ta chịu được nhiều nguy hiểm hơn người khác”.   

“Không có bất cứ một ai không bỏ ra cái gì mà tự dưng thành cường giả được”.   

“Và cái giá chúng ta phải trả đó là tính mạng của mình”.   

Những lời này khiến Bạch Diệc Phi ngây người ra.   

Quả đúng là như vậy! Mỗi lần Bạch Diệc Phi đi vào trạng thái cuồng hóa thì anh đều đánh bại được kẻ mạnh hơn mình. Nhưng mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy cơ thể mình không ổn.   

Vậy thì, hiện giờ anh chỉ có thể nhìn thấy ban ngày, đây chính là lời cảnh cáo của cơ thể đối với anh.   

Anh đã khiến bản thân kiệt quệ đến mức ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của não bộ rồi.   

Sau khi hiểu được thì Bạch Diệc Phi cười khổ, nói: “Vì vậy, tôi đã ‘ngược đãi’ bản thân mình quá nên giờ không thể cứu được nữa”.   

Người đàn ông trung niên lắc đầu.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play