Triệu Quỳ có danh hung thú, còn tên Cố Loan là tiên khí bồng bềnh, lúc đặt tên cho long phượng thai, hai phu thê đều muốn bắt chước theo lối suy nghĩ của phụ mẫu trước đó.

Loan Phượng là một nhà, đáng tiếc tỷ tỷ ruột của Cố Loan đã gọi là Cố Phượng, nữ nhi cũng không thể trùng tên với dì.

“Nàng thích Khổng Tước, vậy gọi là Khổng Tước đi.” Triệu Quỳ ôm nữ nhi, cố ý đùa Cố Loan.

Cố Loan trừng mắt liếc hắn một cái.

Triệu Quỳ cười, ngó ngó nữ nhi trong ngực nàng mập hơn nhi tử một vòng, khẽ nói: “Tiểu tử thúi háu ăn như vậy, liền gọi Thao Thiết.”

Bé trai bị phụ thân ruột chơi xấu, cái gì cũng không hiểu, còn tưởng rằng phụ thân đang trêu chọc mình, đần độn cười với phụ thân.

Triệu Quỳ càng đắt ý: “Nhìn đi, con thích danh tự này.”

“Không muốn.” Cố Loan bác bỏ, Quỳ tốt xấu gì cũng có khả năng hô phong hoán vũ, Thao Thiết là ác thú ăn người trong truyền thuyết, nàng mới không muốn con của mình lấy tên đó.

Nhưng dù sao thì nhũ danh của hài tử vẫn phải đặt, trước khi đầy tháng, cuối cùng Triệu Quỳ nghĩ ra hai cái tên mà cả hai phu thê đều hài lòng, ca ca gọi là Kỳ ca, muội muội gọi Lân tỷ, Kỳ Lân là Thụy Thú, chủ yếu ám chỉ thái bình, trường thọ, có ngụ ý tốt đối với hai hài tử vừa sinh, đối Hoàng gia của Triệu Quỳ cũng là một loại cầu phúc.

Long Khánh Đế nghe được nhũ danh nhi tử đặt, cực kỳ vui mừng, khen đôi tôn nữ tôn tử này là điềm lành trời ban cho Đại Chu.

Trăng tròn ngày hôm đó, Long Khánh Đế lại tới Ninh Vương phủ thăm tôn tử tôn nữ.

Lúc này mặt mày hai đứa bé đều đã nảy nở, lông mày, mắt phượng của Kỳ ca nhi thon dài, mang theo nhuệ khí non nớt, tựa như Triệu Quỳ. Lân tỷ có một đôi mắt hạnh vừa tròn lại nhuận nước, lông mày tinh tế, bờ môi no đầy hồng hồng, nghiễm nhiên là một Cố Loan thu nhỏ, Long Khánh Đế có dối lòng đi chăng nữa cũng không thể nói ra tôn nữ giống Tương quý phi, nhưng, tiểu tôn nữ xinh đẹp như vậy, không quan tâm nàng giống ai, Long Khánh Đế đều thích!

Thân là đế vương, mặc dù tự do tự tại đã quen, nhưng Long Khánh Đế muốn xuất cung một chuyến thật không phải là chuyện dễ dàng như vậy, bởi vậy trăng tròn ngày hôm đó, Long Khánh Đế một tay ôm một hài tử, dường như chưa hề buông tay, còn đám người nhà họ Cố vô cùng buồn bực, ai bảo ngoại trừ Tiêu lão thái quân, không ai dám đi đoạt hài tử trong ngực Long Khánh Đế!

Người khác không dám, Triệu Quỳ dám, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Triệu Quỳ không khách khí chút nào nhắc nhở Hoàng đế lão tử: “Thời gian không còn sớm, phụ hoàng nên trở về cung đi.”

Long Khánh Đế chọc chọc khuôn mặt tròn tròn của tôn nữ, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Trẫm không đi, đêm nay ở bên này.”

Cố Loan: …

Triệu Quỳ không quan tâm đến lão tử, trực tiếp ôm nữ nhi đi, nghiêm mặt nói: “Phụ hoàng là muốn cho huynh muội bọn chúng gánh vác bêu danh mê hoặc quân vương, hoang phế triều chính sao?”

Long Khánh Đế giật giật khóe miệng, có cần nói nghiêm trọng như vậy không?

Nhưng đối mặt với thái độ nhi tử cường ngạnh đuổi khách, Long Khánh Đế không thể không hồi cung.

Triệu Quỳ, Cố Loan sóng vai ra ngoài tiễn hắn.

Trước khi Long Khánh Đế lên xe ngựa, nhìn chằm chằm nhi tử một chút.

Không hiểu sao trong lòng Triệu Quỳ có loại dự cảm không tốt.

Cố Loan cũng nhìn thấy ánh mắt Long Khánh Đế trước khi chia tay, lúc quay về, nàng có chút bận tâm: “Phụ hoàng có phải tức giận hay không?”

Nàng vẫn luôn cảm thấy thái độ Triệu Quỳ đối với Long Khánh Đế quá kém, Long Khánh Đế lại sủng đứa nhi tử này, thời gian dài không chiếm được sắc mặt tốt, tâm đều sẽ lạnh đi?

Triệu Quỳ cũng cảm thấy lão gia tử tức giận, tức giận không thể ôm tôn tử tôn nữ nhiều hơn, nếu muốn thay đổi loại tình huống này, chỉ có để một nhà bọn hắn chuyển vào ở trong cung, thuận tiện lão gia tử tới lui. Cho nên, Triệu Quỳ lo lắng, lão gia tử sẽ làm trái ước định năm ngoái, tự tiện phong hắn làm Thái tử, muốn hắn mang theo thê tử hài tử vào ở Đông cung.

Triệu Quỳ không muốn vào ở Đông cung, nhưng, lão gia tử quả thật khư khư cố chấp, Triệu Quỳ cũng không có cách nào.

“Không đến mức.” Hắn cười an ủi Cố Loan.

Cố Loan ngẫm lại sự yêu thích của Long Khánh Đế đối với hai đứa bé, cũng cảm thấy Long Khánh Đế không đến mức vì thế giận chó đánh mèo lên đầu Triệu Quỳ.

Hai phu thê trở về phòng.

Hôm nay Kỳ ca nhi, Lân tỷ gặp được thật nhiều trưởng bối, ban ngày chơi rất vui vẻ, lúc này rốt cục an tĩnh lại, hai huynh muội đều ngủ rồi. Cố Loan ngồi bên giường, xoay người nhìn hai đứa bé, đại khái là hài tử của mình, Cố Loan thấy thế nào cũng thuận mắt, cảm thấy hai huynh muội là bảo bảo xinh đẹp nhất trên đời này.

“Còn chưa nhìn đủ?” Triệu Quỳ dính sát, từ phía sau ôm lấy nàng, một hơi thở ấm ấp phả vào phần gáy trắng nõn của Cố Loan.

Chỉ là một luồng hơi thở, Cố Loan liền hiểu được ý của Triệu Quỳ.

Nàng không khỏi mềm nhũn thân thể.

Trải qua mấy tháng dài đằng đẵng, dày vò không chỉ là Triệu Quỳ, nàng ngẫu nhiên cũng sẽ động lòng, kìm lòng không được.

“Đi xuống đi.” Triệu Quỳ cầm tay của nàng, phân phó hai nhũ mẫu.

Nhũ mẫu ôm hai huynh muội đi, bọn nha hoàn cũng đều lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Triệu Quỳ quay người Cố Loan lại.

Cố Loan cúi đầu, hắn còn chưa làm cái gì, nàng đã đỏ mặt trước, hai gò má đỏ diễm như hoa đào.

“Mặt đỏ như vậy, là đang suy nghĩ chuyện gì?” Triệu Quỳ nâng cằm của nàng lên, chế nhạo hỏi.

Suy nghĩ gì, còn không phải hắn ám chỉ trước?

Cố Loan thẹn quá hoá giận, làm bộ muốn đẩy tay của hắn ra, nhưng cũng không động được.

Triệu Quỳ lại bỗng nhiên đem người ép vào trong lòng, Cố Loan giật nảy mình, mắt hạnh kinh hoảng nhìn qua hắn.

Triệu Quỳ mắt sắc tĩnh mịch, sờ gò má của nàng nói: “Hôm nay để nàng lĩnh giáo một chút, cái gì là đại hung thú.”

Cố Loan xấu hổ nhắm nghiền hai mắt.

Đêm nay, bên trong màn gấm, thật là điên loan đảo phượng, Ninh vương phi trắng đêm chưa ngủ.

Kiều thê ở bên, một đôi nhi nữ, gần đây Triệu Quỳ thần thanh khí sảng, hăng hái, khiến Long Khánh Đế hết sức ghen tỵ.

Ghen ghét thì sẽ cho người làm một chút chuyện điên cuồng.

Trong tháng ba, Long Khánh Đế đột nhiên hạ chiếu, xưng rằng cao tuổi người yếu, có tâm bất lực trong chuyện chính sự, cho nên nhường ngôi cho Ninh Vương Triệu Quỳ.

Văn võ bá quan kinh hãi, thân vương Triệu Quỳ cũng ngây người, khó có thể tin mà nhìn nam nhân trên long ỷ.

Long Khánh Đế sắp năm mươi tuổi, cười híp mắt nhìn nhi tử bên dưới.

Vị trí Hoàng đế này, hắn đã sớm ngồi đủ rồi, hiện tại hắn càng muốn làm Thái Thượng Hoàng thanh nhàn hơn, mỗi ngày dỗ dành tôn tử tôn nữ đi chơi.

Việc này quá lớn, Triệu Quỳ cảm thấy lão gia tử đùa quá mức, kiên quyết không nhận, đám đại thần cũng khuyên Long Khánh Đế suy nghĩ lại. Long Khánh Đế không nghe, mệnh nhi tử đi chuẩn bị, nửa tháng sau hắn chính thức thoái vị.

Tin tức truyền ra, Cố Loan đã kinh ngạc, lại cảm thấy Long Khánh Đế, thật sự là quá làm cho người ta khó suy nghĩ, ai có thể nghĩ tới Long Khánh Đế sớm nhường ngôi, chỉ là vì để một nhà thứ tử chuyển vào hoàng cung, thuận tiện hắn ôm tôn tử tôn nữ?

Thừa Ân Hầu Phủ, Cố Sùng Nghiêm, Du thị đều thật vui vẻ, con rể sớm làm Hoàng đế danh chính ngôn thuận, khiến bọn hắn bớt lo lắng về sau sẽ xảy ra phong ba. Chỉ có nhị phòng bên kia, trong lòng Nhị phu nhân Tào thị cay cay, vừa hâm mộ đại phòng may mắn, vừa hận nữ nhi nhà mình sốc nổi, hai năm trước không biết bướng bỉnh cái gì, làm trễ nải hôn sự, bay giờ chỉ có thể tùy tiện tìm một nhà mau chóng gả đi.

Tam cô nương Cố La đã thoát khỏi đả kích Thái tử bị phế, nàng đã từng luyến mộ Thái tử, luyến mộ là bởi vì Thái tử tuấn mỹ nho nhã, là bởi vì Thái tử có thân phận tôn quý, mà Thái tử bị phế, tất cả hào quang trên người người nam nhân kia cũng liền biến mất. Cố La chỉ là hâm mộ Tứ muội muội Cố Loan may mắn, nhưng sau khi Cố Loan sắp được sắc phong, Cố La lại càng hâm mộ ghen ghét hơn, nhưng cũng không thể tranh, duy nhất có thể làm, chính là làm chuẩn bị cho cuộc sống sau khi thành hôn.

Ba tháng cuối, ngày đại cát, Triệu Quỳ đăng cơ, tôn xưng Long Khánh Đế là Thái Thượng Hoàng, phong thê tử Cố Loan làm hậu.

Lúc Triệu Quỳ tuổi nhỏ, làm việc tùy tâm sở dục không cố kỵ gì, nhưng lúc quyết định cưới Cố Loan, sau khi trị thủy ở Hoàng Hà trở về, tâm tính Triệu Quỳ thay đổi một lần. Nếu như nói Ninh Vương đã từng có rất nhiều điểm khiến bách tính, đại thần lên án, Triệu Quỳ sau khi đăng cơ, chăm lo quản lý chuyên cần chính sự, làm những việc lợi quốc lợi dân, nhanh chóng có được lòng dân cùng thần tử kính trọng.

Ba năm sau.

Ngày hôm đó phê duyệt tấu chương nhanh, Triệu Quỳ tranh thủ lúc rảnh rỗi, đến hậu điện cùng thê tử hài tử đoàn tụ.

Theo lý thuyết Hoàng hậu nên ở tại Trung cung, nhưng Triệu Quỳ không muốn chạng vạng tối làm xong còn phải đi đến Trung cung xa xôi tìm Cố Loan, cho nên liền gọi Cố Loan đem đến hậu điện Càn Thanh ở đó với hắn, mệnh phụ tiến cung triệu kiến, Cố Loan lại đi Trung cung nhận lễ.

Nhưng mà Triệu Quỳ vừa về đến, lại phát hiện hậu điện vô cùng yên tĩnh, không có tiếng cười thanh thúy của nữ nhi chơi đùa, cũng không có tiếng thê tử ôn nhu dạy bảo.

“Hồi Hoàng Thượng, nương nương nghỉ trưa còn chưa tỉnh.”

Ngọc Bàn thấp giọng bẩm báo nói.

Triệu Quỳ âm thầm ngạc nhiên, Cố Loan bình thường nghỉ trưa chỉ ngủ nửa canh giờ, hôm nay thế mà còn chưa tỉnh?

Hắn bước nhẹ đi vào.

Trên giường rồng, Cố Loan quả nhiên đang ngủ, người mặc váy dài thêu hình Phượng Hoàng, tóc đen rối tung lộ ra một dung nhan trắng hồng, tựa như tiên tử đi lạc vào phàm trần rồi ngủ gật.

Triệu Quỳ chậm rãi cởi giày, nhẹ nhàng đi lên.

Cố Loan bị hắn ép tỉnh, mở to mắt, đối diện với đế quan trên đầu Triệu Quỳ, đối diện với gương mặt tuấn mỹ của hắn, nàng hoảng hốt, sau đó nâng cánh tay ngọc lên, ỷ lại ôm lấy cổ của hắn: “Bận bịu xong rồi?”

Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo một tia u oán khó mà phát giác.

Triệu Quỳ hôn bờ môi hồng của nàng, thấp giọng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, đều là của nàng.”

Cố Loan cười, cùng hắn vuốt ve an ủi một lát, nhớ tới bọn nhỏ, nhân tiện nói: “Phụ hoàng dẫn bọn nhỏ đi ngự hoa viên, chúng ta qua xem một chút đi.”

Triệu Quỳ gật gật đầu, dìu nàng đứng dậy.

Hai người đơn giản sửa soạn một phen, sóng vai đi đến ngự hoa viên.

Trong ngự hoa viên, Long Khánh Đế năm mươi tuổi đang bồi tôn tử, tôn nữ chơi chơi trốn tìm, hai huynh muội đều không thích làm quỷ, Long Khánh Đế mừng rỡ bắt người, hai tay che mắt đếm tới hai mươi, liền bắt đầu bốn phía tìm người không biết mệt. Hai huynh muội đều bốn tuổi, Kỳ ca nhi rất thông minh, mỗi lần đều là người cuối cùng bị Hoàng tổ phụ tìm tơhấy, Lân tỷ vừa ngoan vừa nhát, mỗi lần đều vội vàng hoang mang rối loạn chạy đến một chỗ gần đó ẩn nấp, sau đó luôn là người đầu tiên bị hoàng tổ phụ bắt được.

“Oa, nơi này thơm như vậy, khẳng định cất giấu đồ tốt.” Đi đến chỗ bụi hoa mà tiểu tôn nữ ẩn thân, Long Khánh Đế cố ý khoa trương hít hít mũi.

Lân tỷ căng thẳng đến co lại.

Long Khánh Đế đột nhiên la lên: “Bắt được!”

Lân tỷ hét lên một tiếng, lập tức phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.

Long Khánh Đế lại ôm tôn nữ đi bắt tôn tử.

Đều bắt được rồi, Triệu Quỳ, Cố Loan cũng tới trước mặt.

“Phụ hoàng, mẫu hậu!” Nhìn thấy phụ mẫu, hai huynh muội lập tức vứt bỏ Hoàng tổ phụ chơi với chúng cả ngày, vui vẻ nhào tới trong ngực phụ hoàng khó được có thời gian ở cùng bọn chúng.

Triệu Quỳ một tay ôm một cái, lần lượt hôn.

Cố Loan đứng bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn xem ba người, bên mặt xinh đẹp, ôn nhu như nước.

Long Khánh Đế lẻ loi trơ trọi đứng cách đó không xa, lòng chua xót đến không muốn sống nữa, nghĩ muốn đi tìm Tương nhi của hắn.

“Hoàng tổ phụ, bảo phụ hoàng bồi chúng ta chơi trốn tìm đi, có được hay không ạ?” Lân tỷ đột nhiên xoay đầu lại, hỏi giòn tan.

Long Khánh Đế nhìn tiểu nha đầu xinh đẹp, cười nói được.

Được rồi, hắn vẫn là nên sống cho tốt, bồi tôn tử tôn nữ nhiều hơn nữa, tương lai nhìn thấy Tương nhi, sẽ từ từ kể cho nàng nghe.

Hài tử là lớn nhất, hài tử yêu cầu nhất định phải thỏa mãn.

Thế là dưới gầm trời này, tổ tôn ba đời tôn quý nhất làm thành một vòng, nắm đấm cái kéo cái bao, ai thua ai làm quỷ.

Vòng thứ nhất, Cố Loan thua.

Kỳ ca nhi: “Nương đần quá, đần giống như muội muội!”

Lân tỷ mà: “Ha ha, nương còn đần hơn muội!”

Cố Loan: …

Triệu Quỳ chỉ thấy nàng cười.

Cố Loan thở phì phò đi đến dưới cây, che mắt bắt đầu đếm.

“Ta cùng phụ hoàng nấp một chỗ!” Kỳ ca nhi hưng phấn bắt lấy tay phụ hoàng, Lân tỷ thấy vậy, không cam lòng yếu thế bắt lấy một tay khác của phụ hoàng.

Long Khánh Đế bị vắng vẻ hung hăng trừng nhi tử.

Triệu Quỳ nhìn như không thấy, ôm lấy một đôi nhi nữ, ánh mắt khóa chặt chỗ gốc cây già bên hồ.

Song khi hắn đi vài bước, lại phát hiện lão gia tử đi theo ngay đằng sau.

Triệu Quỳ nhíu mày.

Long Khánh Đế khẽ nói: “Lân tỷ trốn chỗ nào ta liền trốn chỗ đó.”

Triệu Quỳ nhìn khuôn mặt lão gia tử ngoan cố, chợt cảm thấy trò chơi này không có cách nào chơi nữa.

Sau thời gian một chén trà, Cố Loan thành công bắt được một ổ bốn người này.

Trời cũng đã chiều, Triệu Quỳ đen mặt, Long Khánh Đế một mặt vô tội, chỉ có Kỳ ca nhi, Lân tỷ cười ngây ngốc không ngừng.

==========

Lời của editor: Gặp nhau nhờ vào lúc chơi trốn tìm, khi ấy Cố Loan khóc rất to, rất sợ hắn, kết thúc cũng là một trò chơi trốn tìm, nhưng trốn tìm với tâm tình vui vẻ hạnh phúc. Chúc mừng hai bạn nhỏ đã về chung nhà và có cuộc sống mỹ mãn. Cuối cùng cũng đã edit hoàn một bộ truyện. Cảm ơn cả nhà đã quan tâm bộ truyện này. Chúc cả nhà vui vẻ. Ngoại truyện sẽ là một câu chuyện tình yêu của tiểu tiên điểu và quý thú nhé~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play