Triệu Quỳ cũng không dám đùa với tính mệnh của mình, khôi phục lại bình tĩnh
sau cơn xúc động, Triệu Quỳ vừa phân phó Cố Loan, vừa che phần bụng chậm rãi đi về phía giường của Cố Loan.
Cố Loan càng sợ nửa đêm hắn mất mạng ở trong phòng mình hơn, vội vàng vọt
tới tủ quần áo tìm y phục, lấy ra một bộ trung y*, vừa quay đầu lại, đã
thấy Triệu Quỳ nằm trên giường nàng, thân hình thon dài như vậy, lộ ra
giường của nàng vừa ngắn vừa hẹp. Nhưng làm cho Cố Loan khẩn trương hơn, là Triệu Quỳ đã cởi nửa trên ngoại bào, chỉ còn cây chủy thủ dính trên
người.
*Trung y: một bộ quần áo chỉnh tề gồm ba lớp, trung y là lớp đầu tiên nhất, có màu trắng, làm bằng cotton hoặc lụa.
Khuôn mặt trắng bệch như ngọc cùng màu máu đỏ chói mắt đồng thời xông thẳng
vào tầm mắt, hai tay Cố Loan không khống chế nổi mà run lên.
“Tới đây.” Triệu Quỳ nghiêng đầu nhìn nàng.
Cố Loan không dám trì hoãn, cúi đầu đi tới, đưa y phục trong tay cho hắn.
Y phục màu trắng, sạch sẽ lại có mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể thiếu nữ,
mùi thơm ngát giống như đúc mùi hương trong màn trướng của nàng.
Nghĩ đến không lâu nữa mỗi ngày hắn đều có thể ngửi thấy loại hương này,
Triệu Quỳ đột nhiên cảm thấy vết thương không đau chút nào, mắt nhìn
lưng Cố Loan, Triệu Quỳ khẽ cắn răng, một tay nhanh chóng nhổ chủy thủ
ra, một tay lập tức nắm chặt trung y của nàng che lên. Mồ hôi trong nháy mắt toát ra trên trán, to như hạt đậu, nhưng Triệu Quỳ cắn chặt hàm
răng, không có hừ một tiếng, hô hấp cũng không thay đổi gì.
Cố Loan đợi rất lâu, cũng không nghe thấy gì, nhịn không được nhỏ giọng hỏi hắn: “Vương gia, người…”
“Gọi biểu ca.” Triệu Quỳ đã sớm nghe không lọt tai khi nàng gọi “vương gia”, bây giờ vết đao như khoan vào người hắn, hắn muốn nghe chút ngọt.
Cố Loan dừng một chút, sửa lời nói: “Nhị biểu ca, người, người rút đao ra khi nào?”
Triệu Quỳ nhìn về phần bụng, nơi đó trung y của nàng đã đỏ hơn phân nửa, cũng may tốc độ máu chảy chậm lại, cho thấy máu cơ bản đã ngừng lại. Tính
mệnh đã không còn lo lắng, Triệu Quỳ che vết thương, nhìn một bên mặt
tái nhợt của Cố Loan nói: “Khi nào nàng đồng ý làm phu thê chân chính
với ta, thì ta rút đao ra khi đó.”
Cố Loan trầm mặc.
Nàng không muốn đồng ý, bởi vì nàng không biết mình có thể làm được hay
không, nàng cũng không quên được một màn chết ở trong tay hắn kia,
nhưng, Cố Loan ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm. Rút chủy thủ ra, hắn mới có thể nhanh chóng cầm máu, không rút, máu sẽ vẫn cứ chảy tiếp.
“A Loan, quên giấc mộng kia đi…”
Giọng nói của tằng tổ mẫu từ ái hiền hòa đột nhiên hiển hiện lên trong đầu,
Cố Loan rủ tầm mắt, trông thấy tay mình còn dính vết máu của hắn.
Nàng nhắm mắt lại, hồi lâu mới nói: “Ta, ta sẽ thử tiếp nhận vương gia, nhưng có thể làm được hay không, ta cũng không biết.”
Cô nương được nuôi dưỡng ở khuê phòng vẫn quá thiện tâm, Triệu Quỳ cảm
thấy may mắn khi Cố Loan mềm lòng, nhưng lại vô cùng thương tiếc.
“A Loan, nàng nguyện ý thử, đối ta mà nói đã đủ rồi, có thể khiến nàng làm được hay không, đó là chuyện của ta.” Triệu Quỳ nhìn qua gò má của
nàng, thấp giọng nói.
“Người nhanh rút đao ra đi.” Cố Loan không muốn nghe hắn nói những điều kia,
chỉ muốn nhanh chóng giải quyết phiền toái này, nếu không Triệu Quỳ thật sự chết tại chỗ này của nàng, nàng có một trăm cái miệng cũng giải
thích không rõ.
Triệu Quỳ lại hiểu lầm nàng thúc giục là xuất phát từ lòng quan tâm, cười
cười, nói: “Được, máu có lẽ sẽ hơi nhiều, nàng đừng quay đầu.”
Hắn đã nói như vậy, Cố Loan dám quay đầu mới là lạ.
Triệu Quỳ giả dạng như vừa mới rút đao ra, rên khẽ một tiếng.
Thân thể Cố Loan khẽ run rẩy, không cách nào tưởng tượng được tình hình sau lưng.
“Có lụa trắng không? Ta muốn băng bó vết thương.” Máu đã hoàn toàn ngừng lại, Triệu Quỳ phải xử lý một chút.
Cố Loan nhớ trong phòng có đặt một rương tơ lụa, nàng bước nhanh đi đến
chỗ rương kia, mở ra, quả nhiên có. Không cần Triệu Quỳ nhắc nhở, Cố
Loan dùng kéo cắt một mảnh lụa trắng dài, để làm băng gạc. Thu dọn xong, Cố Loan cúi đầu đi đến bên giường, đem lụa trắng đưa cho hắn, cố gắng
không nhìn phần ngực bụng đang lộ ra.
Cố Loan chưa từng nhìn qua thân thể của Triệu Quỳ, cho dù một đêm ở kiếp
trước, dường như từ đầu đến cuối nàng đều nhắm mắt lại, chỉ vì dược
hiệu, thân bất do kỷ ôm hắn mấy lần.
Triệu Quỳ rất muốn dỗ dành nàng giúp mình băng bó, nhưng nhìn nàng buông tầm
mắt xuống, dáng vẻ đáng thương, Triệu Quỳ cũng không nhẫn tâm, nhận lụa
trắng, lại đem y trung cầm máu ban nãy giao cho nàng: “Đốt chung với sấp giấy vàng kia đi, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta chỉ sống với kiếp này,
không nhớ đến kiếp trước.”
Cố Loan nhận huyết y, yên lặng quay người.
Nàng đem huyết y bỏ vào trong lò than, dùng giấy vàng dẫn ánh lửa, trung y
là tơ lụa, mặc dù bị máu nhuộm ướt, vẫn dễ dàng bắt lửa. Cố Loan đứng
bên cạnh bàn, nhìn giấy vàng cùng huyết y bén lửa, giấy vàng là Triệu
Quỳ lấy ra tế bái oan hồn nàng kiếp trước, tế phẩm, là máu của hắn.
Đây coi như là ân oán của kiếp trước, kết thúc ở kiếp này sao?
Cố Loan vẫn ngơ ngác nhìn lửa trong lò than, cho đến một chút lửa cuối cùng cũng hóa thành tro tàn.
Lửa tắt, Cố Loan nhìn về phía đầu giường.
Triệu Quỳ đã mặc xong y phục, nằm ở trên giường không nhúc nhích, dường như là ngủ thiếp đi.
Cố Loan một lần nữa đi tới.
Trước khi nàng dừng bước, Triệu Quỳ mở to mắt, nhìn nàng giải thích nói: “Vết thương chưa khép lại, bây giờ ta không nên hành động, ngày mai trước
ánh bình minh, ta sẽ rời đi.”
Cố Loan vô ý thức nhíu mày.
Triệu Quỳ là thật sự không thể di chuyển, bây giờ khẽ nhích, tất sẽ động tới vết thương, máu lập tức sẽ tiếp tục chảy ra.
“Lên đây đi, tình huống bây giờ, coi như muốn khi dễ nàng, cũng không làm được.” Triệu Quỳ cười khổ nói.
Cố Loan do dự một chút, rốt cuộc vẫn thổi đèn, bò tới một bên giường, hai
người sắp thành hôn, có đêm nay hay không, đều không khác biệt.
Cố Loan đoán hắn sợ miệng vết thương bị ép, liền đưa lưng về phía hắn nằm xuống.
Mùi máu tươi thuộc về hắn trong trướng không còn quá nồng đậm, nhưng mùi
máu tanh này ngược lại khiến Cố Loan cảm thấy an tâm hơn, bởi vì biết
hắn sẽ không làm loạn.
Ban đêm yên tĩnh, Cố Loan chậm rãi ngủ thiếp đi.
Vết thương của Triệu Quỳ vẫn đang đau, đau đến hắn không cách nào ngủ được, cũng may bên cạnh có mùi thơm cơ thể thuộc về nàng, hóa giải nỗi thống
khổ của hắn.
Trước ánh bình minh, Triệu Quỳ chậm rãi ngồi dậy.
Dường như hắn mới động, Cố Loan liền tỉnh, Cố Loan cũng không biết mình vì
sao cảnh giác như vậy, lúc trước, nàng tuyệt không phải người quá đề
phòng.
Nhưng Cố Loan không hề động đậy, duy trì tư thế tiếp tục giả vờ ngủ.
Triệu Quỳ muốn đi, nhìn tiểu cô nương ngủ say, hắn rất muốn xoay người hôn
nàng, nhưng mới thử cúi người về phía nàng, phần bụng liền truyền đến
cảm giác đau, sợ liên lụy vết thương, Triệu Quỳ không dám tiếp tục, chỉ
nhẹ nhàng sờ lên tóc dài tản mát trên gối của nàng.
Cố Loan hô hấp cẩn thận từng li từng tí, sau đó, ván giường khẽ nhúc nhích, nam nhân đi xuống.
Cố Loan nhẹ nhàng thở ra.
===
Bởi vì không kịp thời bôi thuốc, Triệu Quỳ vừa quay về vương phủ liền ngã
bệnh, toàn thân nóng sốt, hắn lấy lý do phong hàn, xin nghỉ ngơi.
Nhi tử luôn luôn khoẻ mạnh, trước đại hôn lại bị bệnh, Long Khánh Đế rất
không yên lòng, hoang mang rối loạn vội vàng đến Ninh Vương phủ thăm nhi tử.
Triệu Quỳ vừa mới uống thuốc Bành Việt phối cho hắn, chịu dược tính khống chế, hắn ngủ say.
Long Khánh Đế muốn thăm nhi tử, không ai có thể ngăn cản, một người tiến vào nội thất của nhi tử.
Tháng năm sắp tới, khí trời rất nóng, Bành Việt không cho phép Triệu Quỳ băng bó vết thương, nói như thế càng không dễ dàng khôi phục, cho nên Triệu
Quỳ lộ ra nửa người trên ngủ, biết Long Khánh Đế tới, nội thị Ngụy công
công bên người vội vàng thay chủ tử Triệu Quỳ mặc y phục vào, che giấu
vết thương xức thuốc ghê rợn, lại đi ra nghênh đón.
Long Khánh Đế đi đến trước giường, kinh hoàng thấy nhi tử mặt không có chút máu, tuyệt đối không phải bệnh nhẹ.
Long Khánh Đế lập tức muốn truyền thái y!
Ngụy công công bịch một cái quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu rằng: “Hoàng
Thượng, vương gia đã phân phó, không cho phép bọn tiểu nhân kinh động
thái y.”
Long Khánh Đế tức giận trừng mắt: “Vì sao?”
Ngụy công công không biết nên nói thế nào.
Long Khánh Đế nhìn về phía Bành Việt.
Bành Việt nhạt nhạt nói: “Thuốc của ta có tác dụng hơn thái y, Hoàng Thượng
yên tâm, sau ba ngày, vương gia liền có thể vào triều.”
Long Khánh Đế biết võ nghệ của Bành Việt xuất thần nhập hóa, nhưng lại không biết Bành Việt còn biết y thuật, vừa định hỏi thăm nhi tử tại sao “ngẫu cảm giác phong hàn”, xuyên thấu trung y màu trắng trên người nhi tử,
Long Khánh Đế bỗng nhiên chú ý tới, bụng bên trái của nhi tử dường như
có miếng vải. Long Khánh Đế kinh hãi, đưa tay xốc vạt áo trung y của nhi tử lên, nhìn thấy vết đao dữ tợn kia, sắc mặt Long Khánh Đế đại biến!
“Chuyện gì xảy ra?” Long Khánh Đế tức giận đến toàn thân phát run.
Bành Việt không biết nói láo, nhìn Ngụy công công một cái.
Ngụy công công chỉ biết là chủ tử tối hôm qua ra cửa, đi nơi nào hắn lại
không biết, càng không biết võ nghệ của chủ tử cao siêu tại sao lại bị
thương, nhưng Hoàng Thượng chờ câu trả lời của hắn, dưới tình thế cấp
bách, Ngụy công công nhanh chóng nghĩ ra, trán chạm đất nói: “Hồi Hoàng
Thượng, tối hôm qua, tối hôm qua có thích khách tự tiện xông vào vương
phủ hành thích vương gia, vương gia nhất thời không kiểm tra, trúng một
đao. Vương gia, vương gia sợ Hoàng Thượng lo lắng, bởi vậy giữ kín không nói ra.”
Thích khách!
Sắc mặt Long Khánh Đế tái xanh, ai muốn hành thích Quỳ nhi của hắn đây?
“Thích khách ở đâu?” Long Khánh Đế giận dữ nói.
Ngụy công công sợ hãi nói: “Thích khách, thích khách hắn, chạy trốn.”
Long Khánh Đế ngay lập tức nhìn Bành Việt: “Ngươi cũng đánh không lại thích
khách kia?” Lúc trước ai đã hứa hẹn sẽ bảo vệ tốt con của hắn!
Bành Việt nửa thật nửa giả nói: “Tối hôm qua vương gia tâm huyết dâng trào,
dạo vườn hoa, không cho phép ta đi theo.” Rõ ràng là hài tử của ngươi
chạy tán loạn khắp nơi.
Long Khánh Đế càng hận thích khách hơn, lúc này liền muốn tuyên Cẩm Y Vệ tới.
“Phụ hoàng, không thể.” Triệu Quỳ bị âm thanh gầm lên của Long Khánh Đế đánh thức, kịp thời ngăn lại nói.
Long Khánh Đế đau lòng nhìn nhi tử: “Quỳ nhi bị thương thành dạng này, trẫm muốn bắt thích khách kia báo thù cho con.”
Triệu Quỳ cười cười, nói: “Nhi thần không có trở ngại gì lớn, chỉ sợ tin tức
nhi thần gặp chuyện truyền đi, để tằng ngoại tổ mẫu cùng A Loan lo lắng. Phụ hoàng, chuyện thích khách nhi thần sẽ tự mình tra, trước đại hôn,
nhi thần không muốn làm phức tạp.”
Long Khánh Đế không cam tâm, chỉ là, nghĩ đến tuổi Tiêu lão thái quân, cùng
Cố Loan nhát gan, Long Khánh Đế cảm thấy nhi tử lo lắng rất có đạo lý.
“Được, con an tâm dưỡng bệnh trước, chờ con khỏi bệnh rồi, phụ hoàng lại đem
lệnh bài Cẩm Y Vệ cho con.” Long Khánh Đế hận hận nói, nhi tử muốn bắt
thích khách, hắn liền đem Cẩm Y Vệ cho nhi tử sử dụng, coi như thích
khách kia có trốn tới lòng đất, hắn cũng sẽ trợ giúp nhi tử tra ra được.
“Đa tạ phụ hoàng.” Triệu Quỳ cười nói, Cẩm Y Vệ trải rộng khắp thiên hạ, có được Cẩm Y Vệ, hắn như hổ thêm cánh.
Long Khánh Đế đợi ở Ninh Vương phủ đến trời tối, mới lưu luyến không rời trở về cung.
Vừa lúc Thái tử có việc muốn tấu, bẩm báo xong, Thái tử thuận miệng hỏi: “Phụ hoàng, thân thể nhị đệ như thế nào?”
Hắn một mặt quan tâm, muốn biểu hiện huynh đệ hòa thuận trước mặt phụ
hoàng, Long Khánh Đế suy đoán một ngày cũng không ra ai là thích khách,
nghe nói như thế, bất giác cảm thấy Thái tử hỏi thăm khiến Long Khánh Đế có điều suy nghĩ.
Quỳ nhi có thể uy hiếp đến địa vị của ai nhất?
Long Khánh Đế không phải không biết, hắn chẳng qua là cảm thấy, mặc dù hắn
bất công nhị nhi tử, nhưng xưa nay không có khắt khe với Thái tử, Thái
tử không cần lo lắng.
Nhưng bây giờ, Long Khánh Đế bỗng nhiên ý thức được, hắn có thể đã đánh giá quá cao lòng dạ của Thái tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT