Editor: Xiaoxi Gua – Beta: Mei Ruan

Một thôn trang ở ngoại ô kinh thành, vẻ mặt của Lục Duy Dương vô cùng lo lắng, chờ ở gian ngoài, mỗi khi bên trong truyền đến tiếng kêu thống khổ, lông mày của hắn lập tức nhíu thật sâu.

Lục lão phu nhân cũng theo tới, bà ta cũng giống con dâu Cố Lan Chi, hôm nay mới biết được nhi tử ở bên ngoài nuôi ngoại thất tên là Hạ Liên nhưng Lục lão phu nhân thật sự vui vẻ. Lúc trước Cố Lan Chi sinh trưởng tôn thì bị khó sinh, sinh xong còn chảy máu rất nhiều, vất vả lắm mới cứu được, đại phu còn nói sau này e là sẽ không sinh được nữa.

Lục gia ba đời đã nhất mạch đơn truyền, Lục lão phu nhân muốn con cháu hưng thịnh, chỉ có một trưởng tôn thì hưng thịnh làm sao được?

Lục lão phu nhân cũng có ý để nhi tử nạp thiếp nhưng tình cảm của nhi tử và Cố Lan Chi rất tốt, nói gì cũng không đồng ý, nào ngờ nhi tử lại vụng trộm nuôi một nữ nhân bên ngoài.

Tay trái dắt thứ tôn bảy tuổi, tay phải dắt thứ tôn nữ năm tuổi, cứ nghĩ đến bên trong nhanh chóng có thêm một tôn tử hoặc tôn nữ, khuôn mặt Lục lão phu nhân cười thành hoa cúc. Ngẩng đầu nhìn bộ dạng nhi tử lo lắng, bà nhịn không được khuyên nhủ: “Con đừng lo, sinh con không phải chuyện dễ dàng, không có chuyện gì đâu.”

Lục Duy Dương sao không gấp chứ? Bà đỡ còn nói Hạ Liên khó sinh!

Trong phòng sinh, Hạ Liên nằm trên giường, cố ý kêu thảm thiết, bà đỡ đã được nàng ta mua chuộc nên cũng theo diễn kịch.

Diễn một hồi, đứa bé cũng sắp ra rồi, Hạ Liên dùng sức, lại sinh được một bé trai.

Bà đỡ chạy ra báo tin vui, Lục lão phu nhân vui vẻ ra mặt, bà ta vội vàng đến nhìn tôn tử mới. Lục Duy Dương không để ý phòng sinh còn chưa thu dọn xong, lao vào trong.

Nhìn thấy hắn, nước mắt Hạ Liên đã rơi xuống, bất lực xin lỗi: “Lão gia, đều do thiếp không tốt, thiếp cho rằng mình sắp chết, muốn trước khi lâm chung gặp người một lần nên mới cho người lén lút đi mời ngài, không nghĩ tới kinh động đến phu nhân. . .”

Nhắc đến Cố Lan Chi, nhớ tới khuôn mặt Cố Lan Chi trước khi đi khóc lóc phẫn nộ, ánh mắt Lục Duy Dương lóe lên vẻ hối hận nhưng giờ khắc này, hắn chỉ có thể an ủi Hạ Liên đã vì hắn sinh ba đứa nhỏ.

“Không trách nàng được, đều là lỗi của ta, ta sẽ bồi tội với nàng ấy, nàng thế nào rồi?” Ngồi bên giường, Lục Duy Dương cầm tay Hạ Liên.

Hạ Liên chỉ là cô nương nhà nông, không có giáo dưỡng nhưng trời sinh vốn yếu đuối, làn da trắng như tuyết, hắn vừa gặp đã yêu, lúc này mái tóc đen nhánh của nàng bị ướt, dính một bên má, tiều tụy khiến người khác thương yêu. Thấy ánh mắt Lục Duy Dương ôn nhu nhìn mình, Hạ Liên lắc đầu, đẩy tay nam nhân ra nói: “Thiếp không sao, lão gia mau đi xem phu nhân một chút đi, nếu như bởi vì thiếp mà liên lụy đến tình cảm của phu nhân và lão gia, vậy thì không bằng thiếp chết đi cho xong…”

“Đừng nói vậy.” Lục Duy Dương che miệng Hạ Liên.

Hai người nhìn nhau, không một tiếng động.

Đến khi Hạ Liên mệt mỏi ngủ thiếp đi, Lục Duy Dương mới đi ra, nói với Lục lão phu nhân: “Mẫu thân, tất cả đều là lỗi của nhi tử, bây giờ con sẽ đi tìm Lan Chi.”

Lục lão phu nhân bĩu môi, gọi nha hoàn đưa tôn tử và tôn nữ xuống dưới, bà mang theo nhi tử đi đến trong viện, thấp giọng nói: “Chắc chắn nàng ta đã về nhà ngoại, bây giờ con đi qua đó, không phải bị người của Cố gia mắng một trận sao? Không cần đi, nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp, nàng ta đã không thể sinh được, chúng ta còn không ghét bỏ, coi như tốt với nàng ta lắm rồi.”

Lục Duy Dương rũ mắt không nói, hắn nhớ tới hai năm trước mẫu thân cãi nhau với Lan Chi vô cùng dữ dội.

Lục Duy Dương rất yêu Cố Lan Chi, yêu đến mức muốn cả đời này chỉ cần một mình nàng nhưng suốt hai năm nay, mỗi lần hắn đi gặp mẫu thân, mẫu thân oán hắn thiên vị thê tử, hắn đi gặp Lan Chi thì nàng lại trách hắn không khuyên được mẫu thân. Cà hai bên đều oán trách, Lục Duy Dương rất mệt mỏi, có lần hắn đi giải sầu, đúng lúc gặp mưa to nên chạy tới một nhà nông gần nhất trú mưa, cô nương ra mở cửa chính là Hạ Liên.

Hạ Liên dịu dàng yếu đuối, nhát gan lại thẹn thùng, đã làm Lục Duy Dương động lòng. Sau này, Hạ Liên bị người ta ép trả nợ nên đã nhờ tới hắn, khi đó Lục Duy Dương mới giúp đỡ cho Hạ Liên, còn nàng thì tình nguyện lấy thân báo đáp. Tất nhiên làLục Duy Dương từ chối nhưng Hạ Liên cứ nhào tới ôm lấy hắn, khóc lóc cầu xin, Lục Duy Dương liền…

Lục Duy Dương không bỏ được Hạ Liên nhưng cũng không muốn Cố Lan Chi thương tâm, cho nên hắn hi vọng có thể giấu diếm mọi thứ, không ngờ, hôm nay xảy ra chuyện.

Nên làm cái gì bây giờ?

Lục Duy Dương không biết, hắn chỉ biết là hắn phải đi gặp Lan Chi.

“Mẫu thân, Lan Chi không thể sinh được nữa cũng bởi vì nhi tử.” Lục Duy Dương thấp giọng nói, nói xong, hắn quay người, không chút do dự đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng nhi tử, Lục lão phu nhân tức giận đến mức dậm chân.

==========

Thừa Ân hầu phủ.

Liễu thị và hai lão di nương, Du thị, Tào thị đều tới Vạn Xuân Đường của Tiêu lão thái quân.

Liễu thị là đích mẫu của Cố Lan Chi, Miêu lão di nương là mẹ đẻ Cố Lan Chi đương nhiên phải đến. Du thị, Tào thị là tẩu tử của Cố Lan Chi cũng nên đến, chỉ có Triệu lão di nương là mặt dạn mày dày tự mình tới, vẻ mặt rất quan tâm Cố Lan Chi. Trong lòng Tiêu lão thái quân hiện tại đều quan tâm đến tôn nữ, nên cũng không để ý.

*Đích mẫu: mẹ cả (con vợ lẽ xưng hô với vợ chính)

Cố Lan Chi khóc đủ rồi, sau khi rửa mặt sửa sang lại, nói với Tiêu lão thái quân: “Tổ mẫu, con nghĩ kỹ rồi, con muốn hòa ly với hắn.”

Bởi vì chuyện nạp thiếp, mấy năm nay trong lòng Cố Lan Chi như có một cái gai, đôi khi mệt mỏi nàng cũng từng có ý nghĩ để trượng phu chọn một di nương thật thà nhưng mỗi lần nhắc đến, Lục Duy Dương nhanh chóng phản đối, ôm nàng vào lòng nói chỉ yêu nàng mà thôi, Cố Lan Chi vô cùng xúc động, nàng cảm thấy mình rất may mắn mới gặp được trượng phu tốt như vậy.

Nhưng mà biết người biết mặt không biết lòng, vậy mà Lục Duy Dương đã sớm nuôi ngoại thất, con thứ cũng đã sáu bảy tuổi, Lục Duy Dương giấu diếm nàng quá cực khổ mà!

Nhịn không để nước mắt rơi lần nữa, thái độ Cố Lan Chi kiên định nói.

Nam nhân dối trá như vậy, nàng không cần!

Tiêu lão thái quân hiểu rõ tôn nữ của mình, tuy là thứ xuất nhưng được nuông chiều từ nhỏ, một chút ủy khuất cũng không muốn chịu, có điều hòa ly là chuyện lớn, liên quan cả đời của nữ nhân. Tiêu lão thái quân hi vọng tôn nữ suy nghĩ kỹ càng mới quyết định, đến lúc đó bất kể tôn nữ lựa chọn thế nào, bà đều sẽ đứng về phía tôn nữ.

Nhưng không đợi Tiêu lão thái quân tỏ thái độ, Miêu lão di nương đã ngồi không vững rồi, đi tới giữ chặt tay nữ nhi khuyên nhủ: “Lan Chi, con nói những lời ngu ngốc gì vậy, nếu như hòa ly thì Quý An làm sao bây giờ? Nó chỉ mới chín tuổi, con nhẫn tâm để nó từ nhỏ đã xa cách với mẫu thân sao?”

“Đúng thế, đúng thế.” Triệu lão di nương cũng đi tới, vẻ mặt không đồng ý nhìn Cố Lan Chi: “Lan Chi, con là chính thê của Vĩnh An Bá Phủ, ngoại thất kia dù có được sủng ái cũng không vượt qua được, cho dù ả ta có tiến vào phủ cũng phải kính cho con một chén trà trước, tất cả mọi chuyện đều thấp hơn con một cái đầu. Con tức giận bỏ vị trí đó, quay đầu đi Lục gia sẽ cưới nàng ta vào cửa thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó có kế mẫu, Quý An lẻ loi trơ trọi ứng phó như thế nào? Hơn nữa, nam nhân nạp thiếp là chuyện bình thường, hai năm đầu vợ chồng ân ái, thời gian dài nam nhân đều sẽ thay lòng, con nên quan tâm đến đứa nhỏ, đừng so đo tính toán quá nhiều.”

Lúc đầu Cố Lan Chi rất kiên quyết nhưng bị hai trưởng bối cộng lại hơn chín mươi tuổi khuyên bảo nên không khỏi dao động.

Liễu thị rất muốn đối nghịch với Triệu lão di nương nhưng nghĩ đến Lục Quý An, Liễu thị cũng không muốn lấy đại sự của Cố Lan Chi làm chuyện hờn dỗi với Triệu lão di nương, bởi vậy cũng khuyên nhủ: “Lan Chi à, mẫu thân biết con tức giận, rất tức giận, chuyện này Lục Duy Dương làm không thỏa đáng, hắn khi dễ con chính là không để Thừa Ân hầu phủ của chúng ta vào mắt. Như vậy đi, con và Quý An cứ ở trong phủ vài ngày, bỏ Lục gia sang một bên, chờ Lục Duy Dương thành tâm hối lối, con mới theo hắn trở về.”

Cố Lan Chi nhìn đích mẫu, lại nhìn mẹ ruột ở bên cạnh, cuối cùng đưa ánh mắt về phía Tiêu lão thái quân: “Tổ mẫu, người nói con nên làm gì bây giờ?”

Tiêu lão thái quân bình tĩnh nói: “Con cứ về Lan viện ở đi, những chuyện khác, tổ mẫu sẽ làm chủ cho con.”

Cố Lan Chi tâm sự nặng nề gật đầu.

Miêu lão di nương cùng với nữ nhi rời đi, hai mẹ con vừa đi không lâu, người gác cổng phái người đến báo, cô gia Lục Duy Dương tới.

Ánh mắt Triệu lão di nương sáng lên, muốn ở lại xem náo nhiệt.

Tiêu lão thái quân nhìn bà một chút, đuổi mẹ chồng nàng dâu Triệu lão di nương, Tào thị đi, chỉ lưu lại chính phòng Liễu thị, Du thị.

Lục Duy Dương đi vào Vạn Xuân Đường, chỉ thấy Tiêu lão thái quân, Liễu thị, chủ mẫu đời thứ ba Du thị nhưng không nhìn thấy thê tử, biết hôm nay hắn không có cơ hội nói chuyện với nàng nên cúi đầu đi đến trước mặt Tiêu lão thái quân, vén vạt áo lên quỳ xuống, đầu đuôi ngọn ngành nói rõ lỗi lầm của mình, cũng không nguỵ biện.

Thân phận Tiêu lão thái quân như vậy nên có vài lời khó nghe muốn nói nhưng lại không thích hợp nói nên đưa ánh mắt cho con dâu Liễu thị một cái.

Liễu thị chỉ lo liếc Lục Duy Dương nên không nhìn thấy!

Du thị thoáng nhìn thấy, lập tứ lấy thân phận tẩu tử, dạy dỗ Lục Duy Dương một trận: “Muội phu, Lan Chi ở Hầu phủ của chúng ta chưa từng chịu một chút oan ức nào, nhớ năm xưa muội ấy vì kéo dài hương hỏa cho Lục gia các ngươi, suýt chút nữa mất mạng nhưng ngươi lại làm thế với nàng, ngươi cũng là người đọc sách thánh hiền, sao lại nhẫn tâm như vậy?”

Lục Duy Dương xấu hổ, cúi đầu nói: “Tẩu tử nói đúng, Duy Dương biết sai rồi.”

Tiêu lão thái quân tiếp lời, thản nhiên hỏi: “Mẫu tử ba người… à bốn người đó, ngươi định giải quyết như thế nào?”

Lục Duy Dương mím môi.

Tiêu lão thái quân nhìn thấy, cười lạnh: “Thế nào, một nữ nhân không biết liêm sỉ, tằng tịu với ngươi, ngươi còn muốn đón nàng ta vào phủ?”

Tiêu lão thái quân nổi giận, ngay cả đương kim Thánh thượng cũng phải e sợ, Lục Duy Dương theo bản năng nói: “Duy Dương không dám, chỉ là ba đứa trẻ kia…”

Liễu thị cả giận: “Ngươi còn mặt mũi nói!”

Lục Duy Dương trầm mặc.

Du thị thở dài: “Không phải ta nói ngươi nhưng ngươi muốn nạp thiếp, Lan Chi sẽ không đồng ý sao? Ngươi quang minh chính đại nói ra, Lan Chi có lẽ sẽ khó chịu một lúc nhưng cũng sẽ chấp nhận, danh phận di nương hay danh phận của đứa trẻ cần cho thì sẽ cho nhưng ngươi lại không đi đường sáng, giấu diếm muội ấy nuôi ngoại thất ở bên ngoài. Ngươi không những làm tổn thương đến muội ấy còn làm muội ấy mất hết mặt mũi, ngươi nói xem sau này làm sao có thể đi ra ngoài gặp khách?”

Mặc dù Du thị nói chuyện khách khí hơn Liễu thị, nhưng mỗi một câu đều đâm trúng vào tim của Lục Duy Dương.

Là bản thân phạm sai lầm trước, Lục Duy Dương chủ động nói: “Đứa trẻ thì đón vào bá phủ, còn Hạ thị sẽ tiếp tục ở bên ngoài, suốt đời cũng không được vào Lục gia một bước.”

Tiêu lão thái quân lộ vẻ châm chọc: “Ở bên ngoài? Nói như vậy, sau này ngươi còn muốn đi tìm nàng ta? Cũng được, nếu ngươi thương tiếc Hạ thị kia, nhà họ Cố của chúng ta thành toàn cho ngươi. Lý ma ma, ngươi đi chuẩn bị bút mực, mời Lục gia đây viết một bức hưu thư, từ đây hai nhà Cố Lục không còn quan hệ.”

Lý ma ma quay người đi chuẩn bị.

Lục Duy Dương kinh hãi, thấy Lý ma ma sắp đi ra ngoài, Lục Duy Dương vội kêu to: “Lão thái quân, người, người đừng như vậy, được rồi, con đồng ý với người, từ nay về sau sẽ không gặp Hạ thị nữa, cầu xin lão thái quân đừng nhắc đến hưu thư!”

Hạ Liên đối với hắn chỉ là một đóa hoa dại giúp hắn giải sầu, Cố Lan Chi mới là nữ nhân hắn yêu nhất.

Tiêu lão thái quân vừa muốn nói tiếp, tiểu nha hoàn vui mừng phấn khởi chạy tới, từ xa đã cao giọng báo tin vui: “Lão thái quân, Hầu gia đã trở về!”

Trượng phu trở về?

Du thị kích động đứng lên.

Liễu thị, Tiêu lão thái cũng rướn cổ lên nhìn, tha thiết nhìn bên ngoài.

Chỉ có Lục Duy Dương quỳ gối đưa lưng về phía cửa, toàn thân đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng.

Thừa Ân hầu – Cố Sùng Nghiêm, biểu đệ ruột của đương kim Thánh thượng, cũng là đại tướng quân anh dũng, vô địch nhất triều đình, Lục Duy Dương còn nhớ kỹ ngày hắn và Cố Lan Chi thành thân, Cố Sùng Nghiêm từng vỗ vai của hắn, cười nói: “Muội phu, ta chỉ có duy nhất muội muội này thôi, chúng ta nói rõ, mất lòng trước được lòng sau, sau này ngươi dám khi dễ Lan Chi, cũng đừng trách hai quả đấm này của ta.”

Nam nhân đang cười nhưng bàn tay lớn nắm lấy bả vai Lục Duy Dương, gần như muốn bóp nát xương cốt của hắn.

===========

Tác giả có lời muốn nói: người xấu đều đang chờ bị vả mặt, mọi người khỏi lo nha, cũng không phải trạch văn gia đấu gì phức tạp đâu, Cố phụ của chúng ta dũng mãnh như vậy, ngay cả đại hung thú cũng dám phản kháng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play