Thái tử nhanh chân đuổi theo, bóng dáng cao lớn tráng kiện ngăn ở trước mặt Cố Loan.
Nghe được hơi thở trên người nam nhân, Cố Loan chỉ cảm thấy buồn nôn, vội
vàng lui lại, đồng thời lạnh giọng gọi tên hai nha hoàn.
Ngọc Hồ, Ngọc Phiến lập tức ngăn trước mặt chủ tử.
Thái tử sầm mặt lại, nhìn hằm hằm hai nữ nhân nói: “Lớn mật, cô gia cùng Tứ tiểu thư nói chuyện, còn không lui xuống.”
Cái này. . .
Ngọc Hồ, Ngọc Phiến nhìn nhau, khó lựa chọn, lui xuống, phải xem ý của chủ
tử, cũng không muốn nói chuyện với Thái tử, không lui, đó là Thái tử
dưới một người trên vạn người.
“Ta cùng Thái tử không có lời nào để nói.” Từ sau lưng hai nữ nhân Cố Loan ngẩng đầu lên, ánh mắt phẫn hận nhìn Thái tử.
Trong lòng Thái tử đau xót, từ lúc nàng bốn tuổi hắn đã bắt đầu chờ đợi, không nghĩ tới chờ đợi lại được kết quả này.
“A Loan, nàng có phải có hiểu lầm với ta hay không?” Dù là Cố Loan hoài
nghi hoặc nhận định, Thái tử cũng không thể thừa nhận mình cũng trùng
sinh, bằng không hắn không cách nào giải thích vì sao biết rõ Cố Loan
hôm nay sẽ có nguy hiểm, hắn lại không nói trước, thông báo hoặc phái
người bảo hộ nàng.
Cố Loan giận quá thành cười: “Có hiểu lầm hay không, trong lòng Thái tử rõ ràng.”
Thái tử còn muốn giải thích, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân,
Thái tử nhíu mày, quay đầu, nhìn thấy Triệu Quỳ mặt không biểu cảm.
“Thích khách ở đâu?” Không nhìn Thái tử, Triệu Quỳ nhìn chằm chằm Cố Loan hỏi, dường như hắn nghe tin tức mà tới đây.
Trong mắt Cố Loan chỉ có Thái tử, trào phúng mà nói: “Thích khách bị Thái tử giết chết, không có chứng cứ.”
Thái tử mím chặt môi.
Cố Loan vòng qua hai nha hoàn, trầm mặt đi về phía trước, Thái tử muốn
cản, Triệu Quỳ giúp Cố Loan ngăn Thái tử, nghiêm mặt nói: “Trong cung
lại có thích khách, còn xin Thái tử cùng bản vương tuần sát, bảo vệ phụ
hoàng chu toàn.”
Sắc mặt Thái tử tái xanh, lại nhìn Cố Loan, đã dẫn hai tên nha hoàn đi xa.
“Nhị đệ tới thật là khéo.” Thái tử nhịn không được đâm Triệu Quỳ một câu.
Triệu Quỳ nhìn thi thể thích khách cách đó không xa, đáp lễ nói: “Không bằng Thái tử, anh hùng cứu mỹ nhân.”
Chỉ tiếc, mỹ nhân cũng không cảm kích.
Nghĩ đến Cố Loan thù hằn nhìn mặt Thái tử, mặc dù Triệu Quỳ có rất nhiều hoài nghi, nhưng tâm tình hắn cũng quả thật không tệ.
…
Yến thuyền rồng lần này, Cố Loan ăn không biết mùi vị, trong đầu tất cả đều là chuyện của hai đời.
Nàng không biết nên làm sao bây giờ.
Trước kia nàng chắc chắn hoàng vị sẽ bị Triệu Quỳ cướp đi giống đời trước,
cho nên sau khi sống lại, nàng vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí phòng
ngừa đắc tội Triệu Quỳ, thuận tiện tận khả năng xa cách Thái tử, không
ngờ Thái tử lại là trùng sinh, Thái tử trùng sinh, làm sao không có chút đề phòng nào, há lại cho Triệu Quỳ có cơ hội soán vị?
Nói cách khác, đời này người đăng cơ cuối cùng, có thể là Thái tử?
Cố Loan lạnh cả người, hai đời Thái tử đều không tiếc dùng loại thủ đoạn
hèn hạ kia đạt được nàng, Thái tử thật sự thuận lợi đăng cơ, Thái tử sẽ
bỏ qua cho nàng sao?
Kiếp trước Thái tử đối nàng có bao nhiêu “sủng ái”, đời này khả năng Thái tử buông tha nàng, có bao nhiêu xa vời.
Cố Loan không muốn về lại bên người Thái tử, muốn phòng ngừa loại khả năng đó, thì…
Các loại suy nghĩ tràn ngập trong đầu, mãi cho đến trời tối người yên, Cố
Loan mới rốt cục nhìn thấy một tia cơ hội tránh được Thái tử.
Cản trở Thái tử đăng cơ, Thái tử liền không có cách nào đoạt nàng nữa.
Có thể cản trở Thái tử, Cố Loan nghĩ đến hai người, một là phụ thân, một là Triệu Quỳ.
Cố Loan tin tưởng, chỉ cần nàng đem chuyện trùng sinh nói cho phụ thân,
phụ thân nhất định sẽ thay nàng làm chủ, kiếp trước phụ thân có thể phản Triệu Quỳ, đời này phụ thân liền có bản lĩnh không cho Thái tử ngồi lên vị trí kia. Nhưng, nam chủ nhân Thừa Ân Hầu Phủ đời đời đều là trung
thần, Cố Loan không muốn bởi vì mình, để phụ thân vi phạm gia huấn trung quân tổ truyền, can thiệp tranh đấu trong hoàng cung.
Hơn nữa, một khi Thái tử bị lật đổ, tất nhiên Triệu Quỳ sẽ đăng cơ, trước
sau đều là Triệu Quỳ đăng cơ, vì sao nàng không bỏ qua phụ thân, trực
tiếp đi nhắc nhở Triệu Quỳ? Đời này Triệu Quỳ không bằng Thái tử, là hắn ở ngoài sáng Thái tử ở trong tối, nếu như nàng đi nhắc nhở Triệu Quỳ,
lại thêm Long Khánh Đế che chở Triệu Quỳ, cơ hội Triệu Quỳ đăng cơ vẫn
là rất lớn.
Dựa vào Triệu Quỳ, kết quả xấu nhất, là Triệu Quỳ thất bại, nàng cũng bị
Thái tử xử tử, mà trước đó, Cố Loan sẽ sớm khuyên bảo phụ thân chuẩn bị
sẵn sàng, miễn cho đám người Thừa Ân hầu phủ chịu liên luỵ.
Đêm nay, Cố Loan không ngủ, trợn tròn mắt đợi đến hừng đông.
Đắn đo ba ngày, Cố Loan phái đại nha hoàn Ngọc Bàn nàng tín nhiệm nhất, đi Ninh Vương phủ đưa một tin tức.
Tháng năm hạ tuần, Cố Loan đi theo Tiêu lão thái quân đến trang tử Cửu Hoa Sơn nghỉ mát.
Đêm ngày đầu tiên đến trang tử, Cố Loan giữ nguyên y phục ngồi trong nội
thất, tâm như nước lặng chờ Triệu Quỳ đến. Ngọc Bàn ngủ gian ngoài,
nhưng Cố Loan biết, Triệu Quỳ tự có cách tiến vào.
Lúc sắp đến canh hai, bỗng nhiên có người nhẹ nhàng gõ gõ cửa nội thất.
Dù đã làm chuẩn bị, Cố Loan vẫn bị thanh âm kia làm giật nảy mình, nàng
căng thẳng bước qua, ngừng ở trước cửa, nín thở ngưng thần hỏi: “Ngọc
Bàn?”
“Là ta.” Thanh âm nam nhân thanh lãnh truyền vào.
Cố Loan trầm mặc một lát, mở cửa.
Hôm nay là hai mươi tháng năm, mặt trăng trên bầu trời đêm coi như tròn,
ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, nội thất cũng không phải là đen ngòm
không thấy năm ngón tay, Cố Loan trông thấy Triệu Quỳ mặc một thân
trường bào màu mực, thân hình thon dài lại mang theo một loại khí thế
bén nhọn, ánh mắt Cố Loan dừng tại ngực hắn, không có dời lên nữa.
Nàng dứng một bên, mời Triệu Quỳ tiến vào.
Sau khi Triệu Quỳ đi vào, Cố Loan nghi hoặc nhìn về phía giường gian ngoài, vừa ngẩng đầu, bên tai vang lên tiếng Triệu Quỳ trầm thấp giải thích:
“Nàng ta hít phải thuốc mê, sáng mai mới có thể tỉnh.”
Cố Loan gật gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Triệu Quỳ liếc mắt nhìn tiểu cô nương trong nội thất, sau đó trực tiếp ngồi
vào bên cạnh bàn tròn làm bằng gỗ tử đàn bày ở phía tây, chung quanh
bàn, hết thảy có bốn cái ghế.
Cố Loan liếc hắn một cái, ngồi đối diện Triệu Quỳ.
Trong phòng không có ánh nến, mượn ánh trăng đẹp và tĩnh mịch, Triệu Quỳ thấy rõ mặt Cố Loan, nhiều năm như vậy, tiểu cô nương còn là lần đầu tiên
biểu hiện bình tĩnh như vậy ở trước mặt hắn, trên khuôn mặt thanh lệ
không có bất kỳ e ngại nào, chỉ có mi mắt kia buông thõng, phóng đại vẻ
đẹp yếu đuối, điềm đạm đáng yêu của nàng lên gấp trăm ngàn lần.
Nhưng Triệu Quỳ biết, nàng không đơn thuần như nàng biểu hiện ra, nàng thế mà có thể ngờ tới có người sẽ hại nàng, còn chuẩn bị hai nha hoàn biết
công phu, còn sắp xếp “ly miêu hoán thái tử” * ở ngự hoa viên.
Hôm Đoan ngọ đó, từ lúc Cố Loan tiến cung, Triệu Quỳ đã nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng, Cố Loan đi ngự hoa viên, hắn âm thầm đi theo, Cố Loan cùng nha hoàn nàng làm cái gì, hắn thu hết vào mắt.
“Nói đi, vì sao nửa đêm gọi bản vương tới.” Triệu Quỳ lạnh lùng thốt lên,
bởi vì Cố Loan không muốn gả cho hắn, cách xưng hô của hắn cũng đổi.
Cố Loan không để ý, nhìn dưới đất, nàng bình tĩnh hỏi: “Vương gia có biết ta vì sao sợ người như thế không?”
Triệu Quỳ cười lạnh: “Bởi vì ác mộng, ngươi đã nói.”
Cố Loan cười cười, cười đến bất đắc dĩ lại đắng chát, sau đó mới thấp
giọng nói: “Đêm nay ta sẽ nói cho vương gia nguyên nhân chân chính, chỉ
sợ vương gia không tin.”
Triệu Quỳ nhìn chằm chằm nàng: “Nói.”
Cố Loan kể chuyện kiếp trước nàng bị Thái tử ám toán, lấy thân phận Trắc
Phi tiến vào Đông cung, cuối cùng bị Triệu Quỳ soán vị giết chết, một
năm một mười đều nói ra, chỉ che giấu chuyện sau khi nàng chết còn mộng
thấy huynh trưởng tạo phản báo thù cho nàng. Có chút hưởng thụ, cho dù
nhớ lại bao nhiêu lần cũng mãnh liệt như xảy ra lần đầu, nói xong lời
cuối cùng, thanh âm Cố Loan nghẹn ngào, quay đầu nói: “Ta biết vương gia hận Thái tử, cho nên giận chó đánh mèo giết ta, nhưng, ta không quên
được chuyện ta chết trong tay vương gia, sợ đến sau khi sống lại gặp lại vương gia, trái tim vẫn băng giá như cũ.”
Triệu Quỳ lù lù bất động, tựa như một pho tượng, nhưng hắn khoác tay lên trên đầu gối, sớm đã nắm thành quyền, không biết là hận Thái tử đã từng dùng thủ đoạn hèn hạ chiếm được Cố Loan, hay là hận hắn tự tay bóp chết Cố
Loan.
Duy nhất xác định là, Triệu Quỳ tin tưởng Cố Loan, bởi vì chỉ có như vậy,
mới có thể giải thích Cố Loan biết đề phòng thích khách, hơn nữa, Triệu
Quỳ xác thực có lòng đoạt dòng chính, chỉ huy Cẩm Y Vệ cùng ngự tiền thị vệ thống lĩnh, đều đã bị hắn âm thầm lôi kéo, hai đội này, hoàn toàn
phù hợp với Cố Loan miêu tả hắn nhanh chóng sẽ soán vị.
“Ngươi làm sao xác định, Thái tử giống như ngươi?” Triệu Quỳ lạnh giọng hỏi,
việc này liên quan quá lớn, hắn nhất định phải có tin tức chính xác.
Cố Loan bày ra chứng cứ, trong Đông Cung Thái tử ít nạp nữ nhân, mấy lần
Thái tử đột nhiên xuất hiện lúc nàng cùng Triệu Quỳ đơn độc ở chung, và
ngày đoan ngọ, ánh mắt Thái tử phức tạp nhìn nàng. Nàng ngẩng đầu, nhìn
Triệu Quỳ nói: “Cần nhiều chứng cứ hơn nữa, ta không có, nếu như vương
gia không tin, coi như ta chưa nói gì.”
Tiểu cô nương tại dùng phép khích tướng, Triệu Quỳ cười nhạo, tạm thời bỏ
qua Thái tử một bên, ý vị thâm trường nhìn Cố Loan: “Vì sao muốn nói cho bản vương?”
Cố Loan nhịn, theo bản năng trừng mắt, nhìn Triệu Quỳ nói: “Bởi vì vương
gia quang minh lỗi lạc hơn Thái tử, vương gia sẽ không bắt buộc ta, Thái tử nếu như đăng cơ, ta…” Câu nói kế tiếp, Cố Loan chưa hề nói, nhưng
nàng biết Triệu Quỳ đã hiểu.
Triệu Quỳ nhìn tiểu cô nương rủ tầm mắt một lần nữa, hắn tạm thời không nói
gì, ngón trỏ gõ mấy lần trên đầu gối, lúc dừng lại, Triệu Quỳ thản nhiên nói: “Nếu như như lời ngươi nói đều là thật, ngươi cùng Thái tử đều là
người hai đời, vậy bản vương làm sao biết được, ngươi không phải đã sớm
cùng Thái tử hợp mưu, diễn tuồng vui này cho ta nhìn? Ngày bản vương
thật sự tạo phản, Thái tử liền bắt lấy ta đi hiến cho phụ hoàng? Dù sao, một đêm phu thê tình nghĩa trăm năm.”
Một câu cuối cùng, Triệu Quỳ cố ý kéo dài thanh âm.
Cố Loan không muốn nhớ lại nàng cùng Thái tử từng là phu thê, nếu như
trong lòng nam nhân nghi ngờ nặng, Cố Loan mặt lạnh đứng lên, chỉ vào
ngoài cửa nói: “Vương gia không tin, có thể rời đi.”
Triệu Quỳ ngồi bất động, giương mắt nhìn nàng: “Bản vương có thể tin ngươi,
nhưng ngươi nhất định phải thể hiện thành tâm, ngươi phải dựa dẫm vào
ta.”
Cố Loan nhíu nhíu mày.
Triệu Quỳ nhìn qua, buồn bã nói: “Gả cho bản vương làm Vương phi, bản vương
liền tin ngươi, chỉ có như vậy, ta mới tin tưởng ngươi cùng Thái tử
không phải một bọn.”
Cố Loan lại cười lạnh một cái: “Phải nói ta cũng nói rồi, tin hay không tùy vương gia.”
Nàng cũng không tin qua đêm nay, Triệu Quỳ sẽ không một bên phòng bị Thái tử, một bên một lần nữa bố trí lại kế hoạch.
Triệu Quỳ đứng dậy, đón ánh mắt cảnh giác của Cố Loan, từng bước một đi đến
trước mặt nàng, cúi đầu nói với nàng: “Nàng đồng ý gả, bản vương tin
nàng một lòng vì ta, nàng không gả, bản vương tin nàng một lòng vì Thái
tử, như thế, bản vương sẽ đem toàn bộ Thừa Ân Hầu Phủ xem như nanh vuốt
Thái tử, trừ bỏ đầu tiên.”
Cố Loan cắn răng.
Triệu Quỳ kiên nhẫn chờ nàng lựa chọn.
Cố Loan không muốn thử dò xét Triệu Quỳ có bản lãnh diệt trừ Thừa Ân hầu
phủ hay không, một suy nghĩ phen, nàng nhìn đai lưng Triệu Quỳ nói: “Ta
nhớ vương gia từng nói, người tuyệt sẽ không ép buộc ta.”
Triệu Quỳ chậm rãi gật gật đầu, thừa nhận nói: “Bản vương từng nói, như vậy,
chỉ cần nàng gả vào vương phủ tùy thời chịu sự giám thị của ta, sau khi
thành thân chỉ cần nàng không nguyện ý, bản vương tuyệt không đụng vào
nàng, đợi tương lai bản vương được chuyện, tự ta sẽ thả nàng về nhà, tùy nàng tái giá.”
Cố Loan động tâm, nhưng vẫn nói: “Nói miệng không bằng chứng.”
Triệu Quỳ bật cười, bảo nàng đi chuẩn bị bút mực giấy nghiên.
Cố Loan muốn chép kinh, trong phòng đều có sẵn vật dụng đó, trải giấy nghiên mực xong, lại tránh ra cho Triệu Quỳ viết.
Triệu Quỳ nhặt bút lên, đơn giản viết ba hàng chữ: Ninh Vương Triệu Quỳ, sau
khi cưới sẽ không bắt buộc thê tử thị tẩm, nếu không thiên lôi đánh
chết.
Viết xong, Triệu Quỳ để bút xuống, hững hờ giải thích nói: “Có một số việc, không thể viết vào trên giấy.”
Cố Loan hiểu, hắn ám chỉ chuyện đoạt dòng chính.
“Cuộc đi săn mùa thu nàng cũng đồng hành đi, ta sẽ an bài thời cơ để phụ hoàng tứ hôn.” Triệu Quỳ nhắc nhở nàng nói.
Cố Loan gật gật đầu, coi như Triệu Quỳ không nói, cuộc đi săn mùa thu lần
này, nàng cũng sẽ đi, nàng muốn tận mắt xác định Long Khánh Đế bình an
vô sự, coi như Triệu Quỳ đoạt dòng chính không cần Long Khánh Đế hỗ trợ, thì đó cũng là hoàng bá phụ sủng nàng.
*Ly miêu hoán thái tử: dùng “yêu nghiệt” đánh tráo long thai
Giai thoại nổi tiếng nhất về “Ly miêu hoán thái tử” lấy bối cảnh từ hậu cung Tống triều. Tương truyền rằng: năm xưa, Lưu Hoàng hậu và Lý Thần phi
của vua Chân Tông cùng mang thai.
Đến kỳ sinh nở, Lưu thị hạ sinh được một công chúa nhưng không may chết
yếu. Trong khi đó, Lý Thần phi lại sinh được một hoàng tử.
Sau đó, Lưu Hoàng hậu cùng nội giám Quách Hòe hợp mưu, lột da một con báo
để đánh tráo với hoàng tử mới sinh của Lý Thần phi, khiến Thần phi vì
“sinh ra yêu nghiệt” mà bị đầy vào lãnh cung.
Một thời gian sau, Lý thị bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc nhân gian. Con trai bà được phong làm Thái tử, thậm chí tới lúc kế vị vẫn không hay biết về mẹ ruột của mình.
Sau khi Triệu Hằng kế vị, Bao Chửng được lệnh xét xử vụ án Quốc cữu Bàng
Dục tham ô hàng cứu trợ cho nạn dân. Trong quá trình điều tra, Bao Chửng đồng thời phá được vụ án oan của Lý Thần phi năm xưa, sau đó cung
nghênh Lý phi hồi kinh.
Tuy nhiên, quan điểm xuất phát từ giới sử học Trung Quốc lại cho rằng việc
“Nhân Tông nhận mẹ” không hề liên quan tới Bao Thanh Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT