Edit: Qiezi

“Tiểu tử mới tới này không tốt lắm.” Một gã ma tộc mặt mũi hung dữ nhìn tình cảnh trong thủy kính, lại nhìn sang điểm tích lũy bên cạnh, lập tức đoán được Từ Tử Nham là một tay mơ mới tới.

“Chậc chậc, tiểu tử này thật xui xẻo, lại gặp phải nhất tộc Quỷ Liễu.” Ma tộc bên cạnh khá anh tuấn vừa cười vừa nói.

“Ừ, biểu hiện lần trước của Quỷ liễu cũng không tệ chứ?” Ma tộc hung ác nhớ lại, hỏi.

“Quả thật không tệ.” Nam tử anh tuấn trả lời.

“Nhìn lại thì mấy năm nay yêu tộc cũng không có mầm mống gì tốt.” Mặt xanh nanh vàng nhíu mày nói.

Nam tử anh tuấn cười cười, sờ sờ sừng dài trên đầu: “Mấy năm nay ma tộc cũng coi như không tệ, tháng trước có tiểu tử tên Lạc Phong cũng không tệ mà.”

Mặt xanh nanh vàng bĩu môi: “Cả ngày nhìn mấy đứa tiểu tử này thực sự buồn chán.”

Nam tử anh tuấn cười cười: “Ai bảo điểm tích lũy của ngươi đội sổ làm chi…”

Mặt xanh nanh vàng nghe vậy không lên tiếng nữa, cũng không biết nghĩ tới điều gì, nhìn sang một tu sĩ lạnh lùng đứng cách đó không xa.

Tên tu sĩ kia mặc một bộ trường bào màu xanh thẫm, sau lưng đeo trường kiếm, quanh thân không có bất kỳ khí tức gì, nếu không phải ở đây chỉ có đấu sĩ mới có thể tiến vào, chỉ dựa vào vẻ ngoài có thể sẽ không ít người xem hắn là một phàm phu.

Nam tử anh tuấn nhìn theo mặt xanh nanh vàng, đáy mắt hiện lên vài phần sợ hãi, khẽ nói: “Đừng nhìn nữa, nhìn nữa ngươi cũng không có cơ hội chống lại hắn, người ta là đấu sĩ cấp bảy.”

Mặt xanh nanh vàng chép chép miệng: “Thật đáng tiếc, nếu có thể nếm thử hương vị của hắn thì tốt rồi.”

Nam tử anh tuấn lập tức hắc tuyến, một tay bịt miệng của hắn: “Im miệng!”

Nam tử vận trường bào xanh thẫm ở bên kia thờ ơ liếc bọn họ, cặp mắt sắc bén nhất thời làm nam tử anh tuấn có loại cảm giác như bị lợi kiếm đâm phải.

Hắn kéo mặt xanh nanh vàng rời khỏi thủy kính, đi ra ngoài thật xa mới thở dài một tiếng, thấp giọng mắng: “Kiếm khí của người này đã ngưng luyện đến trình độ như vậy!”

Mặt xanh nanh vàng cũng hoảng sợ, vỗ ngực: “Đám tu sĩ này quá dọa người, ta nhớ hình như tên này mới đến hồi năm ngoái phải không?”

“Không thể nào.” Nam tử anh tuấn sợ hãi: “Đám nhân tộc này thật đáng sợ, khó trách ma tộc ta nhiều năm như vậy vẫn muốn chèn ép bọn họ.”

Hai người liếc nhau, không khỏi có chút phẫn nộ, không còn tâm tư nhìn biểu hiện của người mới nữa, dứt khoát quay về phòng của mình.

Nam tử trường bào xanh thẫm lạnh nhạt đứng trước thủy kính, cực kỳ nghiêm túc quan sát Từ Tử Nham và Quỷ Liễu tộc của yêu tu chiến đấu.

***

Thái dương Từ Tử Nham dính đầy mồ hôi, lồng linh lực trên người chỉ còn một tầng thật mỏng. Trường tiên của đối phương tấn công liên tiếp không ngừng, hầu như từng chiêu đều nhắm đến chỗ trí mạng của anh, nhưng trong hoàn cảnh bóng tối ngập tràn này, Từ Tử Nham muốn tìm ra vị trí của đối phương cũng không hề dễ dàng, đương nhiên không có biện pháp tiến hành phản công mãnh liệt.

Bóng dáng của đối phương lơ lửng trên không trung, đã mấy lần trường tiên dùng một góc độ cực kỳ quỷ dị quất qua, nếu không phải thân hình Từ Tử Nham nhanh nhẹn chỉ sợ đã sớm trúng chiêu, nhưng cho dù như vậy, anh cũng bị áp chế hầu như không còn sức đánh trả.

“Cuối cùng cũng thành!” Từ Tử Nham nhỏ giọng thầm thì một câu, sau đó thân thể nhanh chóng nhào qua, lặng lẽ tránh thoát một bóng roi.

Những lôi điểm màu tím mà lúc đầu bắn ra đã đầy, mỗi một lôi điểm là một quỹ tích trường tiên, dựa vào một chiêu này, anh tránh thoát không ít ám toán của đối phương, nếu không thì dựa vào đánh lén vô thanh vô tức này, anh không biết mình đã chết bao nhiêu lần.

Bạch mang ở đầu ngón tay Từ Tử Nham đã bắt đầu toát ra bạch quang chói mắt, hai tay nắm chặt, cố gắng vung lên, trong nháy mắt một đạo ánh sáng chói mắt xông pha bóng tối, làm toàn bộ đấu trường bừng sáng, ngay cả một góc chết cũng không có.

“Chính là bây giờ!” Ánh mắt Từ Tử Nham lẫm liệt, kéo trường cung trong tay, Lôi Xà Băng Liệt ngay tức khắc được tung ra.

Trong bóng đêm đơn độc đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói mắt như thế, nhất tộc Quỷ Liễu Thúy Bình không kịp đề phòng, bị tia chớp trước mặt làm cho hoa mắt, trường tiên trên tay cũng mất đi độ chính xác.

“Không tốt!” Yêu tộc ở bên trong sòng bạc xem trận này không khỏi kinh hô một tiếng, một chiêu này thật sự làm người khác kinh ngạc, không chỉ có Thúy Bình, những người khác cũng không chú ý tới dưới lồng linh lực của Từ Tử Nham lại che đậy một chiêu như thế.

Chiêu này là Liệt Dương Thuật, kỳ thực chính là một loại thuật chiếu sáng vô cùng đơn giản. Chẳng qua là pháp thuật này có một đặc điểm, thời gian thi pháp càng dài, quang cầu bắn ra tia sáng càng mạnh, trước đó Từ Tử Nham nín lâu như vây, chính là vì thời khắc bây giờ!

Anh mượn cơ hội Liệt Dương Thuật bay lên, không chỉ ám toán đối phương một trận, còn mượn tia sáng thấy rõ vị trí của kẻ địch.

Từ Tử Nham: = 口 =

Má ôi ai tới nói cho anh biết, đó là cái gì đi!!!

Ngay phía trước cách Từ Tử Nham rất xa, một mỹ nữ tử tóc xanh, thắt lưng thon gầy đang giận dữ che mắt. Nàng mặc một bộ váy dài xanh biếc, cùng màu tóc càng tăng thêm thích hợp, chỉ là —— vì sao phía sau nàng còn có thêm bốn cánh tay? Hơn nữa mỗi cánh tay còn quơ một cái trường tiên!

Ta phắc! Yêu quái!

Từ Tử Nham suýt chút nữa đã thốt ra bốn chữ này, may là anh phản ứng kịp thời, đối diện hẳn là yêu tộc yêu tu, bằng không nhân loại cũng sẽ không trưởng thành thành cái dạng quỷ này…

Mặc kệ dung mạo của đối phương làm Từ Tử Nham chấn động đến cỡ nào, trên đấu trường, không phải ngươi chết thì là ta vong, mặc dù ngoại hình đối phương là một mỹ nữ (bỏ qua bốn cánh tay kia…), nhưng lúc này Từ Tử Nham cũng không có tâm tư thương hương tiếc ngọc gì.

Anh kéo căng trường cung, năm đạo Lôi Mãng to bằng ngón tay bắn ra ngoài, dệt thành một tấm lưới lớn, giam đối phương bên trong.

Đối phương cũng không phải loại hàng đơn giản, hai mắt bị chói lập tức ý thức không ổn, vội vàng vung vẩy bốn trường tiên kín không kẽ hở, chỉ sợ đối phương thừa cơ hội này đến đánh lén.

Đáng tiếc nàng đoán được ý đồ của Từ Tử Nham, nhưng không đoán được thủ đoạn của đối phương. Từ Tử Nham dệt lưới lôi điện vây nàng ở bên trong làm không gian nàng có thể di chuyển giảm đi rất nhiên.

Từ Tử Nham mỉm cười, trường tiên của đối phương quả thật rất phiền phức, nhưng còn chưa đến mức làm mình bó tay, chẳng qua đây mới là cuộc chiến đầu tiên, anh cũng không muốn bộc lộ quá nhiều thủ đoạn, bởi vậy chỉ sử dụng chiêu thức bình thường.

Trường tiên vung vẩy cần không gian rất lớn, đối phương cầm bốn trường tiên trong tay, vậy thì càng cần khoảng không rộng hơn, vốn phạm vi đấu trường lớn vô cùng, cũng đủ để nàng thi triển, nhưng bây giờ một chiêu của Từ Tử Nham đã bao vây nàng trong phạm vi nhất định, lập tức làm trường tiên của nàng giảm ít nhất là một nửa uy lực.

Thực lực của đối phương không tính là quá mạnh mẽ, pháp thuật thiên phú Hấp Huyết cũng phải sau khi dùng trường tiên trói kẻ địch lại mới có thể tiến hành, sau khi Từ Tử Nham dùng lưới lôi điện trói nàng lại, lập tức thong thả bắn một mũi tên giết nàng, dù sao ưu thế lớn nhất của anh là công kích tầm xa, kẻ địch đánh không tới chỗ ngươi, ngươi lại có thể đánh tới kẻ địch, nếu như vậy mà còn không thắng lợi, Từ Tử Nham nên chết quách luôn cho rồi!

Sau khi kết thúc trận chiến, Từ Tử Nham nhanh chóng quay về phòng. Cuộc chiến của Thiệu Tu Văn và Từ Tử Dung đều kết thúc nhanh hơn anh, ngược lại là lần chiến đấu thứ hai của Lâm Khiếu Thiên, cho đến bây giờ vẫn chưa thấy hắn về.

Đối thủ của Thiệu Tu Văn là một gã ma tộc, dáng vẻ rất cao to, một thân cơ bắp đen thui bóng loáng, thoạt nhìn cực kỳ khôi ngô.

Đáng tiếc ma tộc như vậy cũng chỉ là một mặt hàng chỉ có vẻ ngoài, dùng để ra oai rất tốt, nhưng vừa vào sân lập tức biến thành trứng mềm. Thiệu Tu Văn dùng một chiêu nhanh gọn giải quyết hắn, nếu không phải lúc đó trọng tài tuyên bố, Thiệu Tu Văn cũng sẽ không tin nổi… Hắn còn tưởng đối phương dùng thủ đoạn gì lừa gạt hắn…

Thiệu Tu Văn đối mặt với địch thủ kia không có gì đáng nói, nhưng kẻ địch của Từ Tử Dung lại làm lòng anh cảnh giác.

Cùng là ma tộc, nhưng địch thủ của Từ Tử Dung rõ ràng cao hơn địch thủ của Thiệu Tu Văn không chỉ một bậc. Khi tên ma tộc kia nhìn thấy Từ Tử Dung, toát ra vẻ kinh diễm rõ ràng, thậm chí còn đùa giỡn, đương nhiên, kết quả là hắn bại cực kỳ thê thảm.

Ngoại trừ ca ca, Từ Tử Dung hoàn toàn không dễ dàng tha thứ bất kỳ kẻ nào biểu lộ thèm thuồng với y, huống chi người này không chỉ đùa giỡn, thậm chí còn rất thô bỉ đề nghị muốn thu Từ Tử Dung làm sủng vật…

Nếu như vậy mà còn nhịn được, Từ Tử Dung cũng sẽ không bị gọi là Huyết Ma…

Không có ca ca chứng kiến, Từ Tử Dung không chút khách khí thể hiện một mặt tàn nhẫn của mình, sau khi đánh bại đối phương, không chỉ dùng Huyết Đằng khống chế đối phương, mà còn dùng đao nhỏ cắt đồ chơi xx của đối phương thành từng mảnh từng mảnh…

Cả đấu trường nhuộm đầy máu xanh nhạt, mà thủ đoạn tàn khốc của Từ Tử Dung cũng làm không ít người nhìn cuộc chiến này nhíu mày.

“Chậc chậc, đúng là một quả ớt nhỏ.” Một nam nhân có tai thú màu xám, trên mặt có sẹo nhìn chằm chằm màn hình, thè lưỡi liếm răng nanh sắc bén.

Đứng cạnh gã là một nữ tử xinh đẹp mang trên mặt hoa văn mỹ lệ, bởi vì nam nhân lộ vẻ thèm muốn nên có mấy phần không vui…

Từ Tử Dung cũng không biết có người quan sát y thi đấu, sau khi y trở lại phòng thì thấy Thiệu Tu Văn đang ngồi trong góc, lông mi hơi nhướng lên, cất bước đi tới.

Thấy Từ Tử Dung đi tới, Thiệu Tu Văn cũng không tiện giả vờ không phát hiện, cười cười với Từ Tử Dung. Đi chung đoạn đường này, quan hệ của Từ Tử Dung với hắn nói xa không xa, nói gần không gần, nhiều lắm cũng chỉ khá hơn người xa lạ một chút. Chẳng qua là Thiệu Tu Văn luôn cảm thấy đối phương chính là một tiểu thí hài chưa lớn, luôn lo lắng ca ca sẽ bị người cướp đi, không biết rằng sớm muộn có một ngày y cũng cần phải lớn lên, đến lúc đó, nói không chừng y còn cảm thấy ca ca phiền phức đó.

“Có việc?” Cho tới bây giờ Thiệu Tu Văn chưa từng cùng Từ Tử Dung nói chuyện riêng.

Trong ấn tượng của hắn, Từ Tử Dung dường như luôn đứng phía sau Từ Tử Nham, quả thực giống hệt cái bóng. Ngoại trừ lần gặp mặt đầu tiên, dung mạo của y làm hắn khá kinh diễm ra thì thời gian còn lại, dường như Từ Tử Dung không có cảm giác tồn tại.

Thỉnh thoảng mọi người nói chuyện phiếm với nhau, Từ Tử Dung cũng sẽ tham gia vào, hơn nữa lần nào cũng nói đến điểm quan trọng, điều này làm Thiệu Tu Văn cảm thấy y rất mâu thuẫn.

Một mặt tính cách giống như một đứa trẻ, cả ngày chỉ biết quấn lấy ca ca, nhưng về mặt khác lại từng trải vượt xa người bình thường, cực kỳ khó tin.

Từ Tử Dung chỉ khi đối mặt với ca ca mới mỉm cười hiền lành, còn lại đa phần thời gian đều trưng ra bộ mặt lạnh tanh. Nhưng cùng là mặt lạnh, Lâm Khiếu Thiên và Từ Tử Dung lại cho cảm giác hoàn toàn khác biệt.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta phắc! Thật nhiều yêu quái!!!!
Lời editor:

Liệt Dương Thuật… Tui xin thề tui không có nghĩ bậy gì đâu = =!!!

Cắt xx thành mảnh nhỏ gì gì đó… Thiệt là đau trứng!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play