Edit: Nguyệt Cầm Vân

“Nói! Hai ngày nay rốt cuộc ngươi đi đâu làm gì? Cây trâm kia là từ đâu ra!?” Ngôn Tử Tinh lạnh giọng quát hỏi.

Thác Bạt Chân chật vật cuộn mình nằm trên mặt đất, phẫn nộ trừng Ngôn Tử Tinh, nhưng nhất quyết không chịu lên tiếng.

“Được! Ngươi còn không nói… Để ta xem ngươi có nói hay không!” Ngôn Tử Tinh giận điên người, nhảy dựng lên đưa mắt tìm kiếm khắp xung quanh, đột nhiên thấy bên cạnh cửa còn treo một cây roi ngựa khác.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Thác Bạt Chân thấy dáng vẻ Ngôn Tử Tinh như cọp nổi cơn điên, cầm cây roi da kia hung ác trừng mình, không khỏi tim dộng bình bịch.

“Làm gì?” Ngôn Tử Tinh lạnh lùng cười, soạt một tiếng giơ roi lên: “Ta muốn làm cho ngươi hôm nay phải nói ra sự thật!” Thấy Thác Bạt Chân vẫn không chịu thua mà trừng mắt nhìn hắn, lập tức một roi quất xuống không chút lưu tình.

“Ba” một tiếng, roi da nặng nề hạ xuống mảng lưng trần trụi của Thác Bạt Chân, lập tức da tróc thịt bong, huyết châu tung tóe.

Thác Bạt Chân đang gắng sức bò dậy, lại bị một roi này quất cho ngã vật xuống lần nữa. Hắn cũng bị kích động đến đỏ hồng cả hai mắt, lửa giận phun trào, gầm rống lên: “Ngôn Tinh, ngươi dám!”

Ngôn Tử Tinh nghe thấy vậy, cổ tay khẽ động, lại thêm hai roi quất xuống, thần tình lăng lệ: “Ta dám! Hôm nay ngươi không nói, ta liền đánh chết ngươi!”

Trên lưng Thác Bạt Chân đau đớn rát bỏng, nhưng lòng tự tôn bị đả thương kia mới thực khiến hắn nổi trận lôi đình. Hắn muốn đứng dậy phản kháng, nhưng thân thể lại bủn rủn vô lực, nhất là đau đớn âm ỷ nơi bụng dưới khiến hắn không thể không khom người cuộn mình nằm trên mặt đất.

“Ngôn Tinh, ngươi là tên súc sinh! Ngươi sẽ phải hối hận!” Những lời này hắn không dùng tiếng Tây Quyết để nói, mà chửi ầm lên bằng Hán ngữ.

Đầu Ngôn Tử Tinh lập tức nóng phừng, nhào tới cưỡi trên người hắn, từng roi trút xuống lưng Thác Bạt Chân như mưa, vừa đánh vừa dùng sức gằn từng chữ nói: “Ngươi nhớ cho kỹ, lão tử không gọi là Ngôn Tinh! Lão tử tên là Bắc Đường Diệu Tinh!”

Bắc Đường Diệu Tinh, đây là danh tự được ghi trên gia phả Bắc Đường gia của Ngôn Tử Tinh, mặc dù chưa từng có ai gọi, nhưng hắn vẫn luôn thời thời khắc khắc ghi nhớ thân phận của mình: hắn là con trai thứ tư của Đại Minh quốc Bắc Đường gia, là tiểu nhi tử kiêu hãnh của phụ vương, là một trong những người thừa kế của Bắc Đường gia!

Hắn chưa từng sử dụng cái tên ấy, nhưng vào giờ khắc này, thời điểm đang giương cung bạt kiếm, hắn muốn Thác Bạt Chân phải ghi nhớ, người đang đè hắn dưới thân quật đánh, giáo huấn hắn, chính là con trai thứ tư của Đại Minh quốc Bắc Đường gia.

Nhưng trong lúc hỗn loạn, Thác Bạt Chân bị lửa giận và sự đau đớn làm cho thần trí mơ hồ, căn bẳn không nghe rõ những lời Ngôn Tử Tinh nói. Hắn chỉ không ngừng gào rống, gắng sức giãy dụa thân mình, không ngừng dùng Hán ngữ và Tây Quyết ngữ mắng mỏ đan xen, một chút cũng không chịu thua.

“Tên khốn nhà ngươi! Súc sinh! Buông ta ra!”

“Ngươi rốt cuộc có nói hay không!? Có phục hay không!?”

“Không phục! Ngươi có đánh chết ta cũng không phục!”

“Được! Ta cho ngươi không phục! Ta cho ngươi không phục!”

“Ngươi sẽ hối hận! Tên khốn nạn! Ta phải giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi! A… Ách ──”

Thác Bạt Chân vốn đang kịch liệt phản kháng, bỗng nhiên chầm chậm yếu đi. Hắn vẫn luôn theo bản năng cuộn mình trên mặt đất bảo vệ phần bụng, tất cả roi và quyền đều hạ xuống đằng sau lưng, nhưng đau đớn nơi bụng dưới càng lúc càng bén nhọn khiến hắn đầm đìa mồ hôi lạnh, thanh âm cũng dần dần nhỏ xuống.

Ngôn Tử Tinh mặc dù không chút lưu tình, nhưng cũng không sử dụng nội lực, tất cả hắn phát tiết ra hoàn toàn là lửa giận trong lòng, những trừng phạt trên thân thể này đối với Thác Bạt Chân mà nói bất quá cũng chỉ là vết thương ngoài da, sẽ không làm tổn hại đến gân cốt. Thế nhưng chẳng biết tại sao, đau đớn bạo khởi trong cơ thể lại khiến Thác Bạt Chân càng lúc càng khó có thể chịu đựng.

Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc này hắn hoàn toàn bị Ngôn Tử Tinh cưỡi ở dưới thân, huyết châu tứ tung, khóe miệng cũng chảy xuống máu tươi, trên mặt thảm đều bị nhiễm từng điểm tinh hồng. Nhưng tất cả những điều ấy đều không khiến hắn khiếp sợ bằng đau đớn nơi bụng.

Không biết qua bao lâu, Ngôn Tử Tinh tựa hồ cũng đã đánh mệt, cuối cùng ngừng tay lại, nhìn người trước mặt bị mình đánh đến da tróc thịt bong, thở từng hơi hồng hộc.

Thác Bạt Chân suy yếu nằm rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích.

Lúc này đã quá nửa đêm, một trận gió đêm thổi vào trong trướng bồng, đánh thức một phần lý trí của Ngôn Tử Tinh.

Hắn nhìn thảm cảnh bừa bộn trước mặt, nhất là nhìn thấy Thác Bạt Chân toàn thân huyết sắc, sau lưng toàn là những lằn roi sâu hoắm chồng chéo, nộ hỏa không khỏi tiêu mất phân nửa.

Hắn ném roi da trong tay đi, nâng đầu Thác Bạt Chân dậy nói: “Ngươi rốt cuộc đang giấu diếm ta cái gì? Ngươi…” Hắn bỗng nhiên im bặt, bởi vì sắc mặt của Thác Bạt Chân tái đến không bình thường, hơn nữa toàn thân mồ hôi lạnh, cơ thể còn đang hơi hơi co giật.

Lúc này Ngôn Tử Tinh đột nhiên kịp phản ứng, có lẽ mình đã xuống tay quá nặng. Nhưng dẫu có nặng hơn nữa, hẳn là cũng không khiến nam nhân cường tráng trước mặt này bị biến thành như vậy a? Đây hoàn toàn không giống với Thác Bạt Chân.

“Ngươi sao vậy? Sao lại không chịu được những đòn roi này? Uy… A Chân! A Chân!?”

Ngôn Tử Tinh gọi to hai tiếng, bất ngờ phát hiện dường như Thác Bạt Chân đã thần trí mơ hồ. Hắn yếu ớt ngã xuống, đầu vô lực dựa vào trong lòng Ngôn Tử Tinh, hai mắt khép hờ, đường nhìn chỉ là một mảnh mê man.

Lý trí của Ngôn Tử Tinh cuối cùng cũng chậm rãi quay về, nhìn thấy thảm trạng này của người trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, không khỏi có chút hoảng loạn nói: “A Chân, ngươi làm sao vậy? Ngươi nói gì đi.”

“Ách…”

Theo động tác của hắn, cuối cùng Thác Bạt Chân cũng phát ra một tiếng rên rỉ, ngắt quãng kêu: “Thả… ta… ra…”

Lúc này Ngôn Tử Tinh mới kịp phản ứng, vội vàng cởi roi ngựa đang trói buộc hắn.

Roi da được giải khai, hai tay Thác Bạt Chân cuối cùng cũng được khôi phục tự do, chỉ có điều bởi vì ban nãy dùng sức giãy dụa, cổ tay bị roi da cứa thật sâu đến chảy máu.

Nhưng những điều này đều chỉ là chuyện nhỏ. Thác Bạt Chân chầm chậm cử động cánh tay tê dại, vừa phát giác có thể động được một chút, liền trước hết cấp cho Ngôn Tử Tinh một quyền.

Bất quá hắn yếu ớt vô lực, tay cũng chưa hoàn toàn khôi phục cảm giác, một quyền này liền đặc biệt bủn rủn, đánh lên người Ngôn Tử Tinh chỉ như gãi ngứa, quả thực không khác đấm lưng là bao.

Ngôn Tử Tinh không nghĩ tới, việc đầu tiên hắn làm sau khi có thể động lại chính là phản kích mình, nhất thời sơ suất để hắn đánh vào mặt, không khỏi lại có chút tức giận, đẩy phắt hắn ra rồi đứng dậy.

Thác Bạt Chân vốn đang nửa nằm trong lồng ngực hắn, bị đẩy ngã trở về mặt đất, va chạm cũng không phải quá lớn, nhưng lại vô thức phát ra một tiếng rên rỉ.

Bấy giờ hắn cảm thấy sự khó chịu trong bụng càng lúc càng kịch liệt, còn kèm theo cảm giác đau quặn lâm râm. Điều ấy khiến hắn âm thầm kinh hoảng, cuối cùng bất chấp Ngôn Tử Tinh, vòng hai tay ôm lấy bụng, dùng một loại tư thế bảo hộ chầm chậm cuộn mình  lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play