Edit: Nguyệt Cầm Vân

Ngày hôm sau bọn họ đi tới bãi chăn nuôi từ sáng sớm để giúp đỡ mọi người, buổi trưa ở lại đó dùng cơm, rồi lại tới đại hội A Mộ Đạt. Hôm nay phần lớn các vòng đấu loại đều đã kết thúc, Ngôn Tử Tinh và Thác Bạt Chân từ sớm đã thuận lợi tiến vào vòng chung kết, mọi người đều bận rộn cử hành các loại hoạt động chúc mừng, cùng chờ đón đại hội lửa trại vào buổi tối.

Các trận chung kết được tổ chức vào sáng ngày hôm sau, Ngôn Tử Tinh và Thác Bạt Chân quyết định ở lại đại hội đêm nay để được vui chơi thỏa thích, hưởng thụ thịt cừu và mỹ tửu, mặc sức vui múa hát ca.

Đến tối, trên bầu trời lấp lánh vô vàn ánh sao, đống lửa trại dưới mặt đất đã nổi lửa, thảo nguyên được tô điểm trở thành một vùng bừng bừng sôi động.

Giọng hát của Thác Bạt Chân rất hay, còn xướng một tiểu khúc Tây Quyết, liền giành được những tràng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người. Có mấy cô nương cầm khăn ha-đa chạy tới, cười khúc khích thắt lên cổ Thác Bạt Chân.

Lần này Ngôn Tử Tinh lại không nổi máu ghen, hắn còn chưa nhỏ mọn tới mức ấy, huống chi hôm qua hắn vừa mới chỉnh đốn lại tâm tình của bản thân một chút, đang suy xét để khống chế chính mình cho thật tốt, tuyệt đối không được thật sự động tâm với Thác Bạt Chân, bởi vậy cũng không để mắt tới nhiều.

Nhưng Thác Bạt Chân rất nhanh đã quay trở về ngồi bên cạnh hắn, đắc ý hỏi: “Thế nào?”

Ngôn Tử Tinh uống mỹ tửu, liếc nhìn hắn một cái, nhạt nhẽo đáp: “Không tồi.”

Thác Bạt Chân nở nụ cười, dùng cánh tay thụi thụi vào Ngôn Tử Tinh, ranh mãnh nói: “Thế nào? Lần này không bảo ta đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa sao?”

Ngôn Tử Tinh khịt mũi khinh thường, đáp: “Ngươi tưởng rằng chỉ như vậy là đã có thể giành được tâm hồn của các cô nương? Nếu ta muốn, tuyệt đối còn có thể lấy được nhiều hơn ngươi.”

Về điểm này thì Thác Bạt Chân lại chẳng hề nghi ngờ.

Dưới ánh sáng lung linh của những vì sao, nhìn người thanh niên tuấn mỹ kiêu ngạo trước mắt, chỉ có Thác Bạt Chân là hiểu được rõ ràng và cảm thụ được sâu sắc nhất, ẩn tàng bên dưới lớp y phục của hắn là bao nhiêu cơ bắp cường tráng hữu lực, cất giấu bên trong đó lại là bao nhiêu sức mạnh chỉ chực chờ bùng nổ, hệt như một con sư tử đầu đàn hùng dũng.

Tất cả những điều ấy đều có lực hấp dẫn trí mạng đối với nữ nhân trên thảo nguyên.

Huống hồ Thác Bạt Chân còn biết rõ, ẩn giấu bên dưới thần thái mạn bất kinh tâm của người thanh niên này là bao nhiêu trí tuệ, bao nhiêu diệu ngữ hài hước, có thể dễ dàng đoạt được nhân tâm. Hơn nữa hắn còn trẻ tuổi như vậy, anh tuấn như vậy, cho dù ở nơi nào cũng là tiêu điểm của đám đông.

Nghĩ tới đây, Thác Bạt Chân liền cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Ham muốn độc chiếm của hắn kỳ thực vô cùng mãnh liệt, tuyệt đối không cho phép thứ gì của mình bị lây nhiễm khí tức của kẻ khác, huống chi Ngôn Tử Tinh còn là khế đệ của hắn, là người của hắn!

Vì thế hắn liền nhẹ nhàng sát lại gần Ngôn Tử Tinh, ghé lên tai Ngôn Tử Tinh nói khẽ: “Không cho phép ngươi đi trêu chọc người khác. Nam nữ đều không được!”

Trong lòng Ngôn Tử Tinh thoáng kinh ngạc, còn dẫn theo cả một chút động tâm khó hiểu, hắn quay về phía Thác Bạt Chân, mỉm cười đầy mị hoặc, xấu xa nói: “Ghen rồi? Ta còn chưa làm cái gì đâu nha.” Nói xong liền kéo nhẹ khăn ha-đa trên cổ Thác Bạt Chân nhẩm đếm: “Cư nhiên còn nhận được nhiều hơn cả ta hôm qua? Xem ra ta cũng phải lên hát một bài, để cho ngươi uống thêm một bình dấm chua ngàn năm nữa.”

“Không được!” Thác Bạt Chân quả quyết nói: “Không cho ngươi đi khoe mẽ!”

Ngôn Tử Tinh ranh mãnh bật cười: “Vậy ngươi thừa nhận ngươi ghen rồi?”

“Thừa nhận thì đã làm sao? Ta chính là không thích ngươi quá thân cận với người khác.”

Thác Bạt Chân thản nhiên nói ra được những lời như thế, trái lại khiến cho Ngôn Tử Tinh nhất thời chấn động đến không biết phải nói gì.

Thác Bạt Chân thấy hắn hiếm khi để lộ ra thần tình ngây ngốc như vậy, không khỏi cảm thấy vừa mới lạ vừa đáng yêu, ghé sát lại gần hắn nói: “Nếu ngươi thật sự muốn hát, vậy hát cho một mình ta nghe thôi, không được hát trước đám đông.”

Trong lòng Ngôn Tử Tinh chợt nóng lên, nhất thời không kiểm soát được chính mình, liền quăng tất cả mọi ý niệm ra sau đầu, vươn tay kéo Thác Bạt Chân lại gần, thì thầm nói: “Vậy chúng ta tìm một chỗ yên ắng nào đó, ta hát cho ngươi nghe…”

Rốt cuộc hai người không ngồi thêm được nữa, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi khu vực lửa trại, tính toán đi tìm một chỗ không người để thân thiết chút đỉnh.

Mùa hè trên thảo nguyên rất mát mẻ, từng cơn gió nhẹ thổi qua, sao xa sáng rực trên bầu trời.

Rời khỏi khu vực mọi người tụ tập, bốn phía xung quanh chỉ còn lại những triền núi và đồng cỏ vắng lặng, còn cả tiếng của đám côn trùng và động vật, nghe vô cùng êm tai.

Hai người tìm một sườn núi khuất nẻo yên ắng, nắm tay nhau cùng nằm xuống, hít thở bầu không khí trong lành mát mẻ của đêm khuya, thoáng chốc trong lòng đều trở nên vô cùng tĩnh lặng và bình thản, ai cũng không muốn cất tiếng nói, cũng không có ý nghĩ muốn thân mật, chỉ yên lặng nằm trên thềm cỏ như vậy.

Qua một hồi lâu, Thác Bạt Chân khẽ nói: “Không phải ban nãy ngươi nói muốn hát cho ta nghe sao? Bây giờ hát đi.”

Ngôn Tử Tinh nghe vậy liền đáp có chút lúng túng xấu hổ: “Kỳ thực… ta không biết hát cho lắm.”

Thác Bạt Chân bật cười ha hả, nói: “Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nói mà không giữ lời? Vả lại ở đây chỉ có hai chúng ta, mình ta nghe được thôi, ngươi lo gì chứ.” Nói rồi liền nghiêng người sang nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh.

Ngôn Tử Tinh thấy hắn phấn chấn tinh thần như vậy, liền biết hắn đang đợi để cười chê mình, không khỏi âm thầm buồn bực, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhớ tới một bài hát.

Hắn khẽ ho nhẹ, nói: “Được rồi, ta đây đành múa rìu qua mắt thợ vậy. Bất quá ta chỉ biết hát ca khúc của Minh quốc, ngươi nghe không hiểu ta cũng mặc kệ.”

Thác Bạt Chân bật cười đáp: “Tưởng ta không nghe hiểu được tiếng Hán sao?”

Ngôn Tử Tinh mỉm cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vừa hồi tưởng vừa chầm chậm xướng ca.

Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao dẫn lối ta về nhà

Bốn ngôi sao, năm ngôi sao, sáu ngôi sao soi chiếu tâm hồn ta

Bảy ngôi sao, tám ngôi sao, chín ngôi sao điểm tô đầy trời

Vọng tinh thần, vọng tinh thần, sao xa đầy trời bầu bạn cùng ta suốt dọc đường đi

Ta theo ánh sao dẫn lối về nhà, mẫu thân ngợi khen ta thật thông minh…

Giọng hát của Ngôn Tử Tinh rất dễ nghe, trong trẻo động lòng người, hơn nữa còn kèm theo sự ôn nhu dịu dàng, tựa như dòng chảy của một con suối nhỏ, chầm chậm thấm vào trong lòng Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân si ngốc nằm nghe, cảm nhận được sự dịu dàng và yêu thương trải dài miên man trong lời ca, không khỏi thở dài: “Thật êm tai… Đây là bài hát gì?”

Ngôn Tử Tinh cười khẽ, nhẹ nhàng đáp: “Là bài đồng dao mà phụ… mẫu thân thường hát cho ta nghe hồi còn nhỏ.”

Thác Bạt Chân khẽ nói: “Bên trong có tên của ngươi nhỉ.”

“Phải. Bài hát này là do phụ thân đặc biệt sáng tác cho ta lúc ta mới chào đời…” Ngôn Tử Tinh nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, bỗng nhiên trỗi dậy nỗi nhớ thương mãnh liệt đối với phụ vương và phụ thân ở phương xa. Lần này mình đi, thấm thoắt đã hơn một năm rồi, không biết hai vị phụ thân có lo lắng không? Các đại ca có sốt ruột không?

Hắn nhớ ngày mình còn bé, phụ thân thường xuyên ôm hắn vào trong lòng, hát bài đồng dao này cho hắn nghe. Mặc dù phụ thân là nam nhân, nhưng tình yêu thương dạt dào dành cho mình lại chẳng hề thua kém bất cứ một người mẫu thân nào. Phụ vương cũng thường hay dạy hắn hát ca khúc này. Đây là bài hát duy nhất mà Ngôn Tử Tinh học được, cũng là bài hát trân quý nhất trong suốt thời thơ ấu của hắn.

Có lẽ ánh mắt hắn đã để lộ ra tâm sự trong lòng.

Thác Bạt Chân nắm chặt tay Ngôn Tử Tinh, khẽ giọng nói: “Ngươi nhớ người nhà phải không?”

Ngôn Tử Tinh không đáp lời.

Thác Bạt Chân chần chừ trong thoáng chốc, nói: “Nếu ngươi thực sự nhớ nhà, vậy chờ Ngạch Na sinh hạ ngựa con xong, chúng ta liền từ biệt tộc trưởng Nạp Nhật Hồ, ta theo ngươi quay về Minh quốc.”

__Hết chương 31 – Quyển thượng__

Hahaha, Tiểu Chân Chân càng ngày càng “hiền hậu” rồi. Kể ra, người như hắn đã yêu thì chính là đã yêu, nguyện vì ái nhân mà phụng hiến, kỳ thực rất tốt. Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải yêu ngươi đã, bằng không hắn sẽ tính kế chết ngươi ~~~

___________________________

Mình chú thích một chút về chương này nha ^^ Nguyên văn ca khúc mà Ngôn Tử Tinh đã hát cho Thác Bạt Chân nghe là như thế này:

Nhất khỏa tinh, lưỡng khỏa tinh, tam khỏa tinh tinh bả gia dẫn;

Tứ khỏa tinh, ngũ khỏa tinh, lục khỏa tinh tinh chiếu ngã tâm;

Thất khỏa tinh, bát khỏa tinh, cửu khỏa tinh tinh chuế mãn thiên.

Vọng tinh thần, vọng tinh thần, tinh tinh mãn thiên bạn ngã hành.

Ngã tùy tinh tinh bả gia hoàn, nương thân tán ngã hảo thông minh.

Chữ “tinh” ở đây có nghĩa là ngôi sao, cũng chính là tên của Ngôn Tử Tinh đó. Còn “vọng tinh thần” có nghĩa là ngắm sao ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play