Lúc Ninh Quân Diên lái xe tới đón Trần Vận Thành, thấy Trần Vận Thành đang ngồi xổm ở cửa tiệm đút xúc xích giăm bông cho mèo hoang ăn.

Khu chợ có mấy con mèo hoang, những lúc rảnh rỗi Trần Vận Thành sẽ đút cho chúng nó ăn, mèo hoang nhận ra anh, nên nhìn thấy anh sẽ tới gần làm nũng.

Lúc xe của Ninh Quân Diên đến gần, hai con mèo trước mặt Trần Vận Thành lập tức bỏ chạy, chúng núp ở phía xa xa thấy không bị uy hiếp mới chạy về tiếp tục ăn xúc xích giăm bông ở trên mặt đất. Ninh Quân Diên mở cửa xuống xe, đi đến bên cạnh Trần Vận Thành.

Trần Vận Thành vẫn ngồi xổm không đứng dậy, chỉ ngước lên nhìn hắn.

“Về chưa?” Hắn hỏi Trần Vận Thành.

Trần Vận Thành mỉm cười nói: “Đợi em hai phút.” Anh kiên nhẫn tiếp tục cho mèo ăn.

Ninh Quân Diên ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn hai con mèo hoang ở trước mặt anh.

Trần Vận Thành quay đầu qua nhìn gò má của hắn, hỏi: “Anh muốn đút cho chúng nó ăn không?”

“Không.” Ninh Quân Diên từ chối chẳng chút lưu tình.

Trần Vận Thành nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn lại cảm thấy rất đáng yêu, bèn mỉm cười nhìn hắn nói: “Vậy thì thôi.”

Đợi cho mèo ăn xong, Trần Vận Thành đi vào trong cửa hàng chào Quan An Lâm rồi mới cùng Ninh Quân Diên lên xe. Anh ngồi bên ghế phó lái, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Cha anh khỏe không?”

Ninh Quân Diên khởi động ô tô, đồng thời trả lời anh: “Đã bình phục rồi.”

Ban đầu Trần Vận Thành không biết bóc tách động mạch chủ nghiêm trọng cỡ nào, sau này quay về khu chợ nói chuyện với người của cửa hàng bên cạnh, mới nghe được bệnh này cực kỳ nguy hiểm, cho dù phẫu thuật thành công cũng không chắc có thể bảo vệ được tính mạng, anh bắt đầu nghĩ lại mà cảm thấy sợ.

Đương nhiên sợ Ninh Chương Hồng xảy ra chuyện là một việc, điều làm anh sợ hãi là, nếu như Ninh Chương Hồng thật sự chết trên bàn mổ của Ninh Quân Diên, thì điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của Ninh Quân Diên. Nên anh luôn không nhịn được mà hỏi về tình hình khôi phục sức khỏe của Ninh Chương Hồng, hy vọng Ninh Chương Hồng có thể sớm ngày bình phục để xuất viện.

Sau khi biết tình hình của Ninh Chương Hồng đã ổn, Trần Vận Thành lại hỏi: “Vậy mẹ anh thì sao? Bà ấy còn giận không?”

Ninh Quân Diên trả lời: “Còn giận, hôm nay gặp tôi bà ấy cũng chẳng muốn nói chuyện với tôi.”

“Xin lỗi,” Trần Vận Thành nghiêm túc nói lời xin lỗi.

Ninh Quân Diên nhìn anh: “Chuyện này đâu liên quan đến em đâu.”

Trần Vận Thành nói: “Là do Quan An Lâm không lịch sự với bà ấy, mới làm bà ấy giận.”

Ninh Quân Diên nói: “Ừm, nên chuyện đó mới không liên quan gì đến em.”

“Bà ấy vẫn đang kinh doanh cùng Dư Kiệt à?”

“Bà ấy nói bà ấy không kinh doanh với ông ta.”

Trần Vận Thành gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Buổi tối Ninh Quân Diên nhận được điện thoại từ bệnh viện, bất ngờ phải tham gia hội chẩn bằng video từ xa, hắn tới phòng sách, để lại một mình Trần Vận Thành trong phòng ngủ.

Trần Vận Thành nằm úp sấp trên giường đánh mấy ván game, nhưng chẳng để tâm lắm, một lát sau cảm thấy chán bèn để điện thoại qua một bên, ngồi khoanh chân ở đầu giường dùng tay kéo sợi xích sắt kia.

Phần cuối xích sắt treo một cái vòng cổ bằng da, tựa vào vách tường rủ xuống nằm trên gối.

Trần Vận Thành cởi vòng cổ trên xích sắt xuống, anh cầm trong tay nhìn một lát, rồi đứng dậy đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, nghe thấy tiếng của Ninh Quân Diên vang lên trong phòng sách, đoán hắn sẽ không thể kết thúc cuộc gọi video đó nhanh được, bèn đeo vòng lên cổ mình, gài nút khóa lại, sau đó đi vào trong phòng vệ sinh soi gương.

Cậu thanh niên tóc ngắn ở trong gương có sống mũi cao thẳng, mặt mũi nhu hòa, vòng cổ bằng da màu đen quấn một vòng quanh cổ, không biết vì sao lại trông cực kỳ quyến rũ. Trần Vận Thành không thích thú lắm với những sở thích tình dục lộn xộn này của Ninh Quân Diên, nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy nó rất tốt để điều hòa chuyện giường chiếu.

Dù sao thì những lúc Ninh Quân Diên cực kỳ hứng thú, Trần Vận Thành cũng sẽ bị hắn làm cho thay đổi cảm xúc, anh cảm nhận được một cách rất rõ ràng.

Anh nhìn trái nhìn phải trong gương, một lát sau quay lại bên giường lấy vòng cổ xuống treo lại trên xích sắt.

Bên Ninh Quân Diên vẫn chưa kết thúc, anh không muốn quấy rầy hắn, bèn nằm sấp trên giường chơi game thêm một lúc nữa, thấy buồn ngủ thì trực tiếp nằm xuống ngủ luôn, để lại một chiếc đèn bàn ở đầu giường cho Ninh Quân Diên.

Nhưng một giấc này ngủ cũng chẳng được bao lâu, Trần Vận Thành bị Ninh Quân Diên hôn đến tỉnh lại.

Anh mở mắt ra, Ninh Quân Diên quỳ một chân bên giường, ngón tay đang cởi nút áo sơ mi, để lộ ra một khoảng lồng ngực rắn chắc, thấy Trần Vận Thành tỉnh rồi, Ninh Quân Diên bèn cúi người xuống, vừa cởi nút áo vừa tiếp tục hôn anh, một lát sau cởi luôn áo sơ mi vứt qua một bên.

Trần Vận Thành giơ tay lên ôm cổ hắn, bị hắn hôn một lúc anh cảm thấy gò má và cổ rất ngứa ngáy, bèn bật cười tránh né, giơ tay muốn lấy điện thoại: “Mấy giờ rồi?”

Ninh Quân Diên túm lấy tay anh cố định trên đầu anh, hắn không thèm trả lời câu hỏi mấy giờ rồi của anh, mà nói: “Em nghịch vòng cổ của tôi à?”

Trần Vận Thành hơi sửng sốt, anh ngẩng đầu lên nhìn vòng cổ treo trên đầu giường: “Sao anh biết?”

Ninh Quân Diên vuốt ve tóc anh, dùng giọng nói trầm thấp chậm rãi nói: “Trong phòng có camera.”

Trần Vận Thành cảm thấy mình chợt tỉnh táo lại, anh theo bản năng ngẩng đầu lên tìm camera ở trong phòng, nói: “Anh bị điên à? Phòng của mình lắp camera làm gì?”

Ninh Quân Diên nhìn khuôn mặt hốt hoảng của anh một lúc, rồi dùng một tay cởi khóa xích sắt lấy vòng cổ xuống, khóe miệng nổi lên chút ý cười nhàn nhạt, nhưng lại biến mất rất nhanh: “Chỗ em gài khóa khác với trước đó.”

Trần Vận Thành nhìn vẻ mặt của Ninh Quân Diên, biết Ninh Quân Diên lại đang trêu mình nên anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, Ninh Quân Diên lại đeo vòng lên cổ Trần Vận Thành: “Thích thì cứ đeo mãi như thế là được.”

“Đương nhiên là không được!” Trần Vận Thành xoay cổ, nói: “Người khác chắc chắn sẽ nghĩ em bị điên.”

Tay trái của Ninh Quân Diên đè lên tay anh mãi không chịu buông, ngón tay phải thì móc vòng cổ lên, đầu ngón tay luồn vào khe hở chật hẹp giữa vòng cổ và cổ của Trần Vận Thành, hắn dùng lòng bàn tay vuốt ve, nói: “Chỗ này có thể khắc tên lên, em nói xem nên khắc bên trong hay là bên ngoài? Khắc ở bên ngoài người khác sẽ biết em là của tôi.”

Trần Vận Thành nhìn hắn không nói năng gì, trong đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Ninh Quân Diên kéo vòng cổ: “Em nói gì đi.”

Trần Vận Thành bị kéo đến mức ngước đầu lên, rồi lại ngã xuống gối đầu, anh không nhịn được nói: “Đau!”

Ninh Quân Diên lạnh lùng nói: “Yếu ớt.”

Trần Vận Thành cố gắng rút tay mình ra khỏi tay Ninh Quân Diên, rồi chìa hai tay về phía hắn.

Đây là dáng vẻ đòi hôn, Ninh Quân Diên nhanh chóng cúi đầu xuống hôn anh, sau một nụ hôn dài, Ninh Quân Diên ôm anh ngồi lên chân mình, cách vòng cổ hôn lên hầu kết của anh, rồi nói: “Quỳ làm nhé.”

Trần Vận Thành không trả lời, anh hơi cự nự, do dự không chịu đưa ra quyết định.

Ninh Quân Diên nói: “Em đồng ý với tôi rồi, em lại chỉ dỗ dành tôi.” Rõ ràng là đang làm nũng, nhưng giọng điệu của hắn rất trầm thấp, còn nói rất đứng đắn nữa.

Trần Vận Thành nhớ ra ngày đó ở trong phòng làm việc của hắn đã nói là sẽ thử với hắn, bèn cố gắng thuyết phục bản thân hạ quyết tâm, còn cảnh cáo hắn: “Anh đừng có làm bậy đó.”

Ninh Quân Diên ngước lên nhìn anh: “Tôi yêu em như vậy, tôi không nỡ.”

Trần Vận Thành đỏ mặt, trước tiên anh ôm lấy hắn dùng sức hôn một cái, rồi mới xoay người gượng gạo quỳ trên giường.

Có một khoảnh khắc, Trần Vận Thành đã nghĩ, anh thực sự quá yêu Ninh Quân Diên, đến mức anh không có cách nào từ chối những yêu cầu bậy bạ của hắn, hơn nữa cho dù từ chối, thì qua một khoảng thời gian vẫn không nhịn được mà chấp nhận. Sau đó anh lại nghĩ, giới hạn là thứ để người ta không ngừng phá vỡ, đến cuối cùng sẽ phát hiện thật ra không có giới hạn dưới, cũng không có giới hạn trên.

Kết thúc mọi việc đã là rạng sáng, thể lực của Trần Vận Thành không chịu nổi, không thể phối hợp với Ninh Quân Diên, còn tinh lực của Ninh Quân Diên là cái động không đáy, chỉ cần Trần Vận Thành không từ chối, thì hắn sẽ không dễ dàng dừng lại.

Trần Vận Thành còn chẳng có sức lực để bò dậy tắm rửa, anh thở hổn hển được Ninh Quân Diên ôm trong lồng ngực, cảm nhận được vòng cổ bằng da bị mồ hôi dính ướt đang dán vào da.

Anh định dùng ngón tay cởi ra, nhưng thử mấy lần đều không thành công nên cũng từ bỏ.

Tiếng hít thở của Ninh Quân Diên trở lại bình thường rất nhanh, bàn tay hắn vẫn dán chặt vào bụng dưới của anh, ôm anh để cơ thể của hai người dán vào nhau thật chặt.

“Tháng sau là sinh nhật của ông nội tôi, em có muốn đi gặp ông cùng tôi không?” Ninh Quân Diên hỏi bên tai Trần Vận Thành.

Trần Vận Thành theo bản năng từ chối: “Không đâu.” Anh bị ám ảnh tâm lý đối với việc gặp người nhà của Ninh Quân Diên.

Ninh Quân Diên nói: “Ông nội tôi thì khác, ông muốn gặp em.”

Từ sau khi Ninh Quân Diên nói trong nhà mình có người, ông nội hắn đã gọi điện cho hắn mấy lần, bảo hắn dẫn bạn gái về ăn cơm.

Thật ra Trần Vận Thành không ôm hy vọng bất cứ người nào trong gia đình của Ninh Quân Diên chấp nhận mình, nhưng anh lại không muốn làm Ninh Quân Diên thất vọng, nên do dự một lát rồi nói: “Sinh nhật của ông nội anh, người thân của anh chắc chắn đều về hết, đến lúc đó em sợ sẽ ầm ĩ rất khó coi.”

Ninh Quân Diên nói: “Không, chỉ có hai chúng ta về thôi, không cần gặp những người khác.” Những người khác trong mắt hắn đều không quan trọng.

Trần Vận Thành nhìn hắn: “Như vậy có được không?”

Ninh Quân Diên nói: “Đương nhiên là được.”

Trần Vận Thành vẫn hơi do dự, nhưng Ninh Quân Diên không thúc giục anh đưa ra quyết định.

Vùng da dính vào vòng cổ bắt đầu ngứa, Trần Vận Thành lại giơ tay lên gỡ nó ra, lúc này Ninh Quân Diên giúp anh, nhanh chóng cởi vòng cổ xuống.

Cổ Trần Vận Thành bị xiết hơi đỏ lên, nhưng không nghiêm trọng lắm.

Ninh Quân Diên cúi đầu hôn lên làn da xung quanh hầu kết của anh.

Trần Vận Thành chợt nhớ ra một chuyện, bèn nửa đùa nửa thật hỏi Ninh Quân Diên: “Anh không lắp camera trong phòng thật đấy chứ?”

Nụ hôn của Ninh Quân Diên chợt dừng lại, hắn dùng khuỷu tay chống nửa người trên, cúi đầu nhìn anh.

Trần Vận Thành quan sát vẻ mặt của hắn, không nhìn ra có gì khác thường cả.

Sau đó, Ninh Quân Diên quay đầu nhìn về phía trên tủ quần áo, Trần Vận Thành theo tầm mắt hắn nhìn sang, không nhìn thấy đồ gì cả, cũng chẳng có thứ đồ trang trí nào có thể chứa được máy ảnh lỗ kim.

Ninh Quân Diên chậm rãi quay mặt lại, ngón tay phải luồn vào những sợi tóc của chính mình, chống người tiến sát đến bên tai Trần Vận Thành, giọng khàn khàn nhả ra hai chữ: “Không có.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play