Ninh Quân Diên đè trên người Trần Vận Thành, hắn cúi đầu, kiên nhẫn cởi từng nút áo ngủ của Trần Vận Thành ra.
Trần Vận Thành hỏi: “Buổi chiều ngủ đủ chưa? Giờ không mệt à?”
Ninh Quân Diên không dừng động tác của mình lại, mà chỉ nói: “Mệt cũng phải đút em ăn no trước đã.”
Trần Vận Thành không nhịn được mà bật cười: “Không biết từ sáng đến tối trong đầu anh toàn nghĩ gì nữa.”
Ninh Quân Diên ngước lên nhìn anh: “Đa số là nghĩ đến em.”
Đợi đến lúc cởi xong áo ngủ của Trần Vận Thành, Ninh Quân Diên lại ôm anh chứ không làm gì tiếp nữa, chỉ nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói: “Em nói cái gì cũng sẽ thử với tôi.”
Trần Vận Thành vuốt tóc hắn: “Nhưng dù sao cũng phải có giới hạn chứ.”
Ninh Quân Diên nói: “Giới hạn của em là gì?”
Trần Vận Thành suy nghĩ một lát rồi nói: “Giờ em chưa thể nói ra, nhưng không thể chuyện kỳ lạ gì cũng đồng ý với anh được.”
Ninh Quân Diên nhẹ giọng nói: “Giới hạn của tôi là em, những cái khác thì sao cũng được.”
Trần Vận Thành nhìn hắn, hắn vẫn nhắm chặt mắt, lúc nói câu này biểu cảm trên khuôn mặt cũng chẳng có gì thay đổi.
Một lát sau, Ninh Quân Diên ngủ thiếp đi, Trần Vận Thành nhẹ nhàng dịch tay hắn ra, trở mình xuống giường tới phòng vệ sinh dọn dẹp quần áo và khăn mà hắn để lại, sau khi dọn dẹp xong, anh mới tắt đèn quay lại trên giường, nằm ngủ bên cạnh Ninh Quân Diên.
Ninh Chương Hồng nằm trong ICU mấy ngày, đợi bệnh tình ổn định mới chuyển sang phòng bệnh thường.
Sau khi biết được, Trần Vận Thành nghĩ mình nên tới thăm một chút.
Vừa vặn chiều ngày đó, Quan An Lâm và anh tới cửa hàng xe second hand để xem xe. Thật ra Trần Vận Thành chẳng có ý kiến gì về nhãn hiệu xe cả, từ trước đến giờ anh cũng không nghĩ mình cần phải mua một chiếc xe hàng hiệu second hand, nhưng anh lại cảm thấy Tôn Thức Lượng nói rất có lý, làm kinh doanh, người khác càng nghĩ mình có tiền, thì càng sẵn lòng qua lại với mình.
Ngược lại Quan An Lâm thì thấy rất hứng thú với những chiếc xe này, lúc lái thử gã cảm thấy rất vui.
Rời khỏi cửa hàng xe second hand, trên đường về nhà, Quan An Lâm vừa lái xe van vừa khẽ ngâm nga theo nhạc trong radio.
Trần Vận Thành nói muốn tới bệnh viện thăm cha của Ninh Quân Diên.
Quan An Lâm đã nghe anh nhắc đến chuyện này rồi, gã bèn nói: “Đến thăm bố chồng của anh à?”
Trần Vận Thành lườm gã một cái, rồi không thèm để ý đến gã nữa.
Quan An Lâm lại nói: “Anh nói cha anh ta là viện trưởng của bệnh viện nào đó đúng không? Nếu như ông ấy biết chuyện của các anh, liệu có nhảy dựng khỏi giường bệnh phản đối kịch liệt không?”
Trần Vận Thành tưởng tượng đến tính cách của Ninh Chương Hồng, không chắc ông sẽ có phản ứng như thế nào. Phản đối chắc chắn sẽ phản đối, chỉ không biết rốt cục thì Ninh Chương Hồng phản đối vì chính mình hay là phản đối vì vợ mà thôi.
Nghĩ tới chuyện này, Trần Vận Thành hơi phiền lòng, anh nói: “Mẹ của anh ấy khó đối phó hơn cha anh ấy.”
Quan An Lâm tỏ ra thấu hiểu mà gật đầu: “Mẹ chồng hung dữ chứ gì. Anh định như thế nào?”
Trần Vận Thành nói: “Không định làm gì cả, tôi tin tưởng Ninh Quân Diên.”
Quan An Lâm nói: “Dù sao cũng không phải mẹ anh.”
Tối nay Ninh Quân Diên trực đêm, Trần Vận Thành định tới thăm bệnh xong sẽ quay lại cửa hàng cùng Quan An Lâm.
Quan An Lâm dừng xe ở bãi đỗ xe của bệnh viện, cùng anh mua hoa quả và hoa tươi ở cổng bệnh viện rồi đi vào phòng bệnh.
Đi tới cửa phòng bệnh, Trần Vận Thành thấy cửa chỉ khép hờ, Ninh Quân Diên mặc áo blouse ngồi bên cạnh giường bệnh, còn Ninh Chương Hồng thì nằm trên giường, hình như đã tỉnh rồi, đang nói chuyện với Ninh quân Diên.
Quan An Lâm không vào, gã ngồi trên ghế ở trước cửa phòng bệnh đợi Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành giơ tay gõ cửa.
Ninh Quân Diên và Ninh Chương Hồng cùng nhìn về phía cửa, Ninh Quân Diên đứng dậy, đi về phía Trần Vận Thành: “Em đến sao không nói với tôi một tiếng?”
Giờ đã hơn 4h chiều rồi, Trần Vận Thành nói: “Em sợ anh đang bận, nên không gọi điện cho anh.” Nói xong, anh chuyển hướng qua chào hỏi Ninh Chương Hồng: “Chú Ninh.”
Ninh Chương Hồng gật đầu.
Ninh Quân Diên nhận lấy hoa tươi và giỏ hoa quả trong tay anh, đặt trên bệ cửa sổ trong phòng bệnh, Trần Vận Thành đi đến bên giường, hỏi: “Giờ chú đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?”
Ninh Chương Hồng nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu, mời cậu ngồi.”
Trần Vận Thành có vẻ hơi thận trọng, anh không ngồi xuống.
Ninh Quân Diên đi tới sau lưng anh, đè vai để anh ngồi xuống ghế, mình thì ngồi bên cạnh giường bệnh cách Trần Vận Thành rất gần.
Trần Vận Thành và Ninh Chương Hồng hỏi qua hỏi lại mấy câu, đều liên quan đến tình hình sức khỏe của Ninh Chương Hồng. Thái độ của Ninh Chương Hồng đối với Trần Vận Thành hơi giống với Thư Dung, đều là kiểu lịch sự xa cách, nhưng ông lại khác Thư Dung, kiểu lịch sự của ông là từ trước tới nay vẫn luôn như thế, hình như đối với ai cũng như vậy cả.
Nói được mấy câu, Trần Vận Thành cảm thấy không còn gì để nói nữa. Anh vốn chỉ tới thăm một chút, giờ đạt được mục đích có thể rời đi rồi, bèn liếc nhìn Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên cũng đang nhìn anh, chú ý tới ánh mắt của anh, hắn nói: “Có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Trần Vận Thành “Ừm” một tiếng.
Ninh Quân Diên đứng lên, nói với Ninh Chương Hồng: “Cha nghỉ ngơi đi.”
Trần Vận Thành cũng đứng dậy, chào tạm biệt Ninh Chương Hồng: “Chú ơi cháu về đây, chúc chú sớm khỏe lại.”
Ninh Chương Hồng gật đầu: “Cậu đi thong thả.”
Ninh Quân Diên và Trần Vận Thành cùng ra khỏi phòng bệnh, giơ tay đóng cửa phòng lại, Trần Vận Thành thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Em không biết phải nói gì với cha anh cả.”
“Tôi biết,” Ninh Quân Diên nói: “Nên mới bảo em về đấy còn gì?”
Trần Vận Thành mỉm cười.
Lúc này Quan An Lâm ngồi ở bên ngoài, đang tập trung tinh thần chơi game trên điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên lấy một lần.
Trần Vận Thành đi tới đá chân gã: “Về thôi.”
Quan An Lâm chỉ nói: “Xong ngay đây.” Rồi xoay người tiếp tục ván game của mình.
“Về luôn?” Ninh Quân Diên hỏi Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành nói: “Không về thì làm gì nữa, hôm nay không phải anh trực sao?”
Ninh Quân Diên hỏi: “Em chỉ đến thăm cha tôi thôi à?”
Đúng lúc ván game của Quan An Lâm đã kết thúc, gã ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, bày ra vẻ mặt ghét bỏ. Gã nhét điện thoại vào trong túi quần, đứng lên nói với Trần Vận Thành: “Về thôi.”
Trần Vận Thành gật đầu: “Em về đây.”
Vừa dứt lời, anh nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên từ đầu khác của hành lang, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thư Dung hôm nay đã đổi lại trang phục màu lam nhạt đang đi về phía phòng bệnh.
Mà bên cạnh Thư Dung còn có thêm một người đàn ông trung niên đi cùng, người đó cầm một bó hoa đang nghiêng đầu nói chuyện với Thư Dung, chính là Dư Kiệt mà Trần Vận Thành từng gặp ở nhà Thư Dung lúc theo Ninh Quân Diên về đó ăn cơm.
Trần Vận Thành hơi nhíu lông mày.
Dư Kiệt vốn đang mỉm cười nói chuyện với Thư Dung, dường như chú ý tới ánh mắt bên này, ông ta ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy người Trần Vận Thành, ánh mắt của ông ta quét một vòng khắp người Quan An Lâm, rồi giả vờ như không quen biết vẫn giữ nụ cười trên môi tiếp tục nói chuyện với Thư Dung.
Thư Dung cũng lộ ra nụ cười lịch sự.
Đợi đến gần, Thư Dung nhìn Ninh Quân Diên, hỏi: “Cha con tỉnh chưa? Ông chủ Dư tới thăm ông ấy.”
Ninh Quân Diên nói: “Buổi trưa cha ngủ trưa, mới vừa dậy.”
Thư Dung xoay người nói với Dư Kiệt: “Vậy chúng ta vào thôi.”
Dư Kiệt gật đầu, theo sau Thư Dung định vào phòng bệnh, ông ta ôm hoa tươi đi ngang qua người Trần Vận Thành và Quan An Lâm, nhưng không hề ngước lên nhìn bọn họ lần nào nữa.
Mà lúc này, Quan An Lâm lại bất ngờ ra tay, đấm vào mặt Dư Kiệt mắng: “Thằng khốn nạn!”
Một đấm này của gã rất nặng, mặt Dư Kiệt lập tức lệch sang một bên, hoa trong tay cũng rơi xuống đất.
Lúc Quan An Lâm định đấm thêm cú nữa thì Trần Vận Thành chợt ôm lấy gã, quát: “Dừng tay lại!”
Thư Dung vốn đã đặt tay lên tay cầm của cửa phòng bệnh, bà vội quay đầu lại ngạc nhiên nhìn Trần Vận Thành và Quan An Lâm, nói: “Các cậu làm gì vậy?”
Dư Kiệt bụm mặt đứng thẳng người lại.
Thư Dung hỏi ông ta: “Ông chủ Dư, không sao chứ? Tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát.”
Lúc này Ninh Quân Diên giơ tay đè bàn tay đang định lấy điện thoại của Thư Dung lại, nói: “Chưa đến mức đó.” Hắn nhìn về phía Dư Kiệt: “Ông chủ Dư, khỏe không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT