Sau khi gã bàn bạc với Trần Vận Thành, để tiết kiệm một khoản chi phí thuê phòng, hai người sẽ kê một cái giường tầng ở trong gian phòng của cửa hàng luôn, mặc dù gian phòng không lớn lắm, nhưng hai người cũng chẳng để ý, giống như quay lại điều kiện sống lúc còn ở ký túc xá trước đây thôi.
Trước khi chính thức khai trương, Trần Vận Thành đi lấy hàng cùng Tôn Thức Lượng, từng thùng thuốc lá và đồ uống dần dần được xếp đầy kệ hàng, rồi còn thuê thêm một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi tên Ngô Hiểu Châu hàng ngày tới trông cửa hàng và quản lý sổ sách.
Tôn Thức Lượng muốn giao hoàn toàn cửa hàng cho Trần Vận Thành quản lý, ông kinh doanh bán buôn thuốc lá và rượu, nhiều thứ trong số đó được lấy trực tiếp từ các đại lý ở địa phương, ông dẫn Trần Vận Thành đi khắp nơi một vòng, ăn rất nhiều bữa cơm để giới thiệu người cho Trần Vận Thành làm quen. Rồi lại giới thiệu mấy khách quen tới bên này, nói đều là cửa hàng của ông, hai bên lấy hàng đều được ưu đãi như nhau.
Lúc cửa hàng bắt đầu tích trữ hàng hóa, Trần Vận Thành bèn dọn ra khỏi căn phòng thuê theo ngày, để vào ở trong gian phòng của cửa hàng cùng Quan An Lâm.
Trần Vận Thành ngủ ở giường dưới, Quan An Lâm ngủ ở giường trên.
Điều kiện ở đây không ẩm ướt như trong tiệm tạp hóa nhỏ trước đây của Trần Vận Thành, hơn nữa trong phòng có hai người ở, nên cũng không u ám. Giường chiếu đệm chăn đều mới mua, nằm trên đó rất mềm mại, đúng là thoải mái hơn giường ngủ trong căn phòng thuê theo ngày.
Sướng nhất là trong cửa hàng có lắp điều hòa, bên ngoài là một máy điều hòa đứng, chuẩn bị để đến mùa hè trong cửa hàng treo rèm nhựa là có thể đảm bảo bên trong mát mẻ; bên trong là một máy điều hòa nhỏ, tạm thời vẫn chưa mở. Trần Vận Thành cảm thấy mùa đông sắp trôi qua rồi, trong phòng không lạnh lắm, nên hoàn toàn không cần thiết phải mở điều hòa.
Quan An Lâm thì chẳng để ý gì, nằm ở trên giường dùng điện thoại xem video.
Hai bọn họ sắp xếp lại hàng hóa của một ngày, tủ hàng bên trên bên dưới cứ chuyển chuyển nhấc nhấc mãi, giờ ngoài nằm nghỉ ngơi ra thì không muốn làm gì nữa cả.
Trần Vận Thành gối hai tay ra sau đầu, nhìn chằm chằm ván giường ngột ngạt ở bên trên, thầm nghĩ đã một tuần rồi Ninh Quân Diên không liên lạc với anh.
Vết thương trên cổ tay anh đã nhạt đi, chắc mấy ngày nữa là hoàn toàn biến mất, nên những hành vi cực đoan bạo lực của Ninh Quân Diên cũng theo vết thương mà biến mất, dần dần bị Trần Vận Thành quên lãng, anh lại nhớ tới những khi Ninh Quân Diên đối xử tốt với mình.
Thật ra anh muốn gọi điện cho Ninh Quân Diên, nhưng sợ Ninh Quân Diên sẽ không nghe máy, nên cứ do dự mãi không quyết định được. Anh không biết Ninh Quân Diên nghĩ thế nào, nếu như Ninh Quân Diên không muốn gặp lại anh, anh sợ mình gọi điện tới sẽ làm phiền đối phương.
Lúc đang suy nghĩ lung tung, Quan An Lâm từ giường trên ló đầu ra nhìn anh, Trần Vận Thành nhíu mày còn chưa kịp giãn ra, Quan An Lâm nhìn thấy vẻ mặt đó của anh, bèn hỏi: “Sao thế?”
Trần Vận Thành trả lời: “Ngày mai chính thức khai trương rồi.”
Quan An Lâm “Ừm” một tiếng: “Không phải tốt lắm sao?”
“Phải, rất tốt.” Giọng Trần Vận Thành nghe như đang cảm khái.
Quan An Lâm rụt đầu lại, một lát sau gã nói: “Tháng sáu năm nay em gái tôi thi đại học rồi.”
Trần Vận Thành biết thành tích của em gái gã rất tốt, luôn đứng đầu trường cấp ba ở địa phương, bèn hỏi: “Định thi đại học gì?”
Quan An Lâm nói: “Con bé muốn thi tới đây, tôi cũng muốn nó thi tới đây.”
Trần Vận Thành mất tập trung nói chuyện với gã: “Tới đây cũng được, hai anh em các cậu có thể chăm sóc cho nhau.”
Quan An Lâm im lặng một lúc, rồi nói với Trần Vận Thành: “Đến lúc đó anh có thể gặp con bé.”
Trần Vận Thành thở dài, lật người nằm sang bên cạnh: “Cho dù không nói đến vấn đề tuổi tác, thì cậu nghĩ một sinh viên như em gái cậu có thể để ý đến một người đàn ông sắp 30 tuổi không có xe không có nhà, còn đi làm thuê trông coi cửa hàng cho người khác giống như tôi ư?” Nói đến đây, Trần Vận Thành hơi ngẩn người, anh nghĩ Ninh Quân Diên không chỉ là một sinh viên, mà hình như là một tiến sĩ, còn từng đi du học, kết quả vì đầu xảy ra vấn đề, nên mới xem trọng một người như anh.
Quan An Lâm: “Cứ nghĩ đến việc sau này con bé hẹn hò với một người đàn ông khác là tôi lại nổi cơn tam bành.”
Trần Vận Thành nói: “Tâm lý này của cậu chẳng bình thường chút nào.” Nói xong, anh không có tâm trạng nói chuyện với Quan An Lâm nữa, bèn nhắm mắt lại nói: “Tôi ngủ đây.”
Sáng hôm sau, cửa hàng bán thuốc lá và rượu chính thức bắt đầu kinh doanh, lẵng hoa Trần Vận Thành đặt làm sáng sớm đã được đưa đến, xếp ở hai bên cửa hàng, mặc dù không thể đốt pháo, nhưng bầu không khí vẫn rất náo nhiệt.
Lúc trước khách hàng đã đặt rượu thuốc lá và đồ uống thông qua ông chủ Tôn, hôm nay bọn họ sẽ bắt đầu chính thức giao hàng.
Có một chiếc xe van cũ dừng trước cửa tiệm, là xe Tôn Thức Lượng đưa cho bọn họ chuyên dùng để giao hàng. Buổi sáng Trần Vận Thành và Quan An Lâm kiểm kê lại hàng hóa, từng thùng từng thùng được chuyển lên xe, chuẩn bị đưa hàng hóa tới cho khách hàng.
Thời gian còn lại, Trần Vận Thành tiếp tục kiểm kê lại hàng hóa với Ngô Hiểu Châu vừa được tuyển dụng ở trong cửa hàng, rồi lại liên tục điều chỉnh hàng hóa ở trên kệ.
Tối hôm nay Tôn Thức Lượng hẹn mấy người Trần Vận Thành cùng tới ăn cơm, nói là để chúc mừng khai trương cửa hàng mới, bảo Trần Vận Thành gọi Quan An Lâm và Ngô Hiểu Châu tới luôn.
Trước khi cúp điện thoại, Tôn Thức Lượng nói với Trần Vận Thành: “Tiểu Trần à, cậu gọi bác sĩ Ninh tới luôn được không?”
Trần Vận Thành sửng sốt, anh nói: “Tôi không biết hôm nay anh ấy có rảnh không.”
Tôn Thức Lượng nói: “Không sao, cậu cứ hỏi giúp tôi đi, hôm nay không được thì hôm khác tôi sẽ mời cậu ấy ăn cơm, trong nhà tôi có người già sắp phẫu thuật, nên muốn bác sĩ Ninh tư vấn cho một chút.”
Khoảng thời gian này Tôn Thức Lượng giúp Trần Vận Thành rất nhiều việc, Trần Vận Thành không có cách nào từ chối ông, cũng không muốn lấy lệ với ông, nên đành phải nói: “Để tôi hỏi anh ấy xem.”
Cúp điện thoại, Quan An Lâm đã mở xe van ngồi vào ghế lái, gã bấm còi, nói với Trần Vận Thành: “Lên xe đi.”
Trần Vận Thành gật đầu, quay lại dặn dò Ngô Hiểu Châu mấy câu, rồi mở cửa ghế phó lái lên xe, cùng đi giao hàng với Quan An Lâm.
Hai người vẫn chưa rành địa chỉ giao hàng, Trần Vận Thành cầm hóa đơn giao hàng trong tay, gõ địa chỉ vào app chỉ đường ở trong điện thoại.
Quan An Lâm lái xe, thỉnh thoảng quay đầu qua nhìn thấy vẻ mặt của Trần Vận Thành rất khó coi, bèn hỏi: “Sao thế?”
Trần Vận Thành nói: “Không có gì.”
Quan An Lâm tìm chút đề tài để nói chuyện với anh: “Ông chủ Tôn đã giới thiệu đại lý và khách hàng hết cho anh, đợi chúng ta tích góp đủ tiền vốn, thì đào khách hàng của ông ấy đi tự mở cửa hàng.”
Trần Vận Thành nhìn gã.
Quan An Lâm nói: “Dù sao cũng tốt hơn là đi làm thuê cho người ta.”
Trần Vận Thành bận rộn cả một buổi sáng, giờ toàn thân cảm thấy không thoải mái chút nào, anh dựa lưng vào ghế, nói: “Anh Tôn giúp tôi rất nhiều, miễn là anh ta cần tôi, tôi vẫn sẽ làm tiếp giúp anh ta.”
Quan An Lâm khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Trần Vận Thành nhớ có một lần mình uống rượu cũng từng nói với Tôn Thức Lượng rằng, Tôn Thức Lượng quá tin tưởng anh, anh không dám phụ lòng đối phương.
Lúc đó Tôn Thức Lượng nói với Trần Vận Thành là phải mở mang tầm mắt một chút, đừng coi trọng chút lợi nhuận, cũng đừng tính toán thiệt hơn. Ông ta cũng uống nhiều rượu, vỗ vai Trần Vận Thành, nói: “Con người của tôi, nếu đã kết bạn sẽ không tính toán chuyện báo đáp, đợi đến lúc cậu cần, sẽ nhận ra bạn bè đều ở đó, bọn họ sẵn lòng chủ động báo đáp cậu.”
Trần Vận Thành có thể cảm nhận được chút tác phong giang hồ không thuộc về thời đại này trên người Tôn Thức Lượng, anh nói: “Giờ không phải ai cũng như vậy cả.”
Lúc đó Tôn Thức Lượng ôm bả vai anh: “Không phải cậu cũng vậy đấy à? Cậu nghĩ vì sao tôi lại giúp cậu, là vì tôi cảm thấy cậu giống tôi, là người đáng để thật lòng kết bạn. Có kiếm được tiền hay không, kiếm được bao nhiêu tiền, hiện tại không quan trọng, buôn bán không tốt thì chúng ta có thể đổi cái khác, chỉ cần có bạn bè, thì sẽ có cách.”
Trần Vận Thành cảm thấy mình khao khát tác phong giang hồ trên người Tôn Thức Lượng.
Bọn họ giao hàng cho khách, sau khi bốc hàng xuống xe, đối phương chỉ có một chị gái trung niên ở trong cửa hàng, Trần Vận Thành lại không chê phiền mà giúp cô mang hàng hóa vào để lên kệ.
Chị gái luôn mồm nói cảm ơn, ký hóa đơn xong bèn đưa nước khoáng cho hai người, rồi tiễn bọn họ ra ngoài.
Lúc chuyển hàng Trần Vận Thành đã cởi áo khoác ra, anh ngồi trên xe vặn nắp chai ra uống một ngụm thật lớn.
Quan An Lâm nói: “Việc bốc hàng của chúng ta thì thôi bỏ qua, nếu phải chuyển hàng giùm thì lần sau lấy thêm tiền.”
Trần Vận Thành giơ tay lên lau vệt nước bên mép: “Giúp người ta thôi mà, đừng tính toán nhiều vậy.”
Quan An Lâm khẽ nói mấy câu, rồi khởi động xe rời đi.
Đợi một lát, thấy mồ hôi đã bớt chảy, người cũng bắt đầu thấy mát mẻ hẳn lên, Trần Vận Thành bèn mặc áo khoác vào, nói: “Giao hàng xong cậu đưa tôi tới bệnh viện, cậu về trước đi, buổi tối dẫn theo Hiểu Châu tới chỗ anh Tôn ăn cơm.”
“Anh tới bệnh viện làm gì?”
Trần Vận Thành nhìn về phía trước, ngồi im lặng một lúc rồi mới nói: “Anh Tôn bảo tôi mời một người bạn cùng đi, tôi tới bệnh viện xem thử.”
“Người bạn nào?” Quan An Lâm không kiềm chế được sự tò mò mà đào sâu vấn đề.
Trần Vận Thành nói: “Cậu từng gặp rồi đó, là người bạn mà lúc trước tôi ở nhờ.”
“Ồ,” Quan An Lâm hiểu ra, giọng nói không thân thiện lắm: “Người bạn lái Land Rover chứ gì.”
Cho dù không tình nguyện, Quan An Lâm vẫn đưa Trần Vận Thành tới bệnh viện rồi một mình lái xe rời đi.
Trần Vận Thành đứng nhìn cổng bệnh viện người đến người đi, anh lấy điện thoại ra do dự một lát, rồi vẫn không gọi điện cho Ninh Quân Diên, mà đi thẳng vào trong bệnh viện.
Dựa theo tần suất trực đêm của Ninh Quân Diên, hôm nay chắc hắn đi làm ban ngày.
Trần Vận Thành đi tới khoa của Ninh Quân Diên ở tòa nhà nội trú, vừa hết tết, bệnh viện đã lại chật ních bệnh nhân, ngoài hành lang gần như không có chỗ để kê thêm giường.
Tất cả y tá đều đang bận rộn, không có ai chú ý đến anh, anh trông như một người nhà bệnh nhân bình thường, Trần Vận Thành men theo hành lang đi đến phòng làm việc của Ninh Quân Diên, anh giơ tay lên gõ cửa, bên trong không có ai trả lời.
Anh quay lại, đi đến phòng của bác sĩ điều trị, hỏi một bác sĩ đang đi ra ngoài: “Làm ơn cho tôi hỏi hôm nay chủ nhiệm Ninh có ở đây không ạ?”
Bác sĩ kia nói: “Có, buổi sáng đi kiểm tra phòng vẫn ở đây.”
Trần Vận Thành lại hỏi: “Vậy giờ anh ấy đang phẫu thuật à?”
Bác sĩ quay đầu lại tìm người hỏi, rồi nói với Trần Vận Thành: “Chắc đang phẫu thuật.”
Trần Vận Thành nói cảm ơn, rồi đi tới dãy ghế dựa trên hành lang gần phòng làm việc của Ninh Quân Diên nhất ngồi xuống, đợi Ninh Quân Diên.
Có một cô y tá lúc đi ngang qua trước mặt anh thì dừng lại, tò mò nhìn anh.
Trần Vận Thành gật đầu với cô.
Y tá mỉm cười nói: “Tôi từng gặp anh rồi, anh là bạn của chủ nhiệm Ninh đúng không? Anh tìm anh ấy à?”
Trần Vận Thành đứng lên, nói: “Phải, lúc nào anh ấy quay lại vậy ạ?”
Y tá nói: “Đi phẫu thuật rồi. Nhưng hình như đi cũng lâu rồi, chắc sắp về rồi đó, anh đợi thêm chút nữa nhé.” Nói xong cô y tá bèn rời đi.
Trần Vận Thành lại ngồi xuống, dựa lưng vào ghế đợi tiếp, anh lấy điện thoại ra nhìn, thầm nghĩ nếu như đến 6h vẫn không đợi được Ninh Quân Diên, anh cũng chỉ có thể tới chỗ Tôn Thức Lượng trước, sau khi qua đó sẽ thử liên lạc lại với Ninh Quân Diên.
Kết quả đợi được nửa tiếng, anh nhìn thấy bóng dáng Ninh Quân Diên xuất hiện ở hành lang.
Ninh Quân Diên mặc áo blouse, tóc hơi ẩm ướt, bóng người cao cao rắn rỏi từ đằng xa chậm rãi đến gần, lúc Trần Vận Thành nhìn thấy hắn, rõ ràng hắn cũng nhìn thấy Trần Vận Thành, nhưng trên mặt lại chẳng có biểu cảm gì cả.
Trần Vận Thành đứng lên, lúc đang định nói chuyện, thì một bác sĩ trẻ cầm bệnh án chặn đường Ninh Quân Diên, rồi mở bệnh án trong tay ra nói gì đó với Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Trần Vận Thành lại, nhìn bệnh án ở trước mặt, dùng tay lật ra mấy trang, rồi xoay người rời đi cùng bác sĩ trẻ đó
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT