Tỉnh mộng. Diệp Tô mở mắt ra, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Trên đuôi đèn có thể thấy ảnh ngược của hơn nửa cái giường, Diệp Tô cầm
chăn, hơi buồn vô cớ, ngồi đối diện với cái bóng của mình trên đuôi đèn.
Bỗng dưng, ảnh ngược cô đang đắp chăn không còn trên đuôi đèn, biến thành cảnh tượng đêm đó.
Giường lớn xốc xếch, tay chân quấn lấy nhau. Trên chiếc giường màu đỏ, cô gái
say rượu trần trụi ngẩn người nhìn ảnh ngược của mình trên đỉnh đầu,
người đàn ông cường tráng nằm trên người cô, thỏa thích chống đẩy.
Đáng chết, Diệp Tô lắc đầu thật mạnh để ném đoạn ký ức khó xử này ra khỏi đầu, lỗ tai nóng đến đỏ bừng.
Cô nhìn thoáng qua chiếc đèn trần hiện đại, đôi môi mím chặt.
Lần sau nhất định phải đổi cái đèn hỏng này!
Sẵn tiện cũng đổi luôn Kỷ Hằng.
Vừa rồi trong mơ Kỷ Hằng nói xin lỗi cũng muốn sàm sỡ môi cô, nào là giấy
chứng nhận kết hôn, nào là trả tiền, răng Diệp Tô ngứa ngứa, từ trên
giường ngồi dậy, lục tung tìm được túi văn kiện bị cô tiện tay ném vào
góc.
Có một cái thẻ màu bạc. Thẻ ngân hàng, anh ta nói mật mã là sinh nhật của cô?
Diệp Tô đã kiểm tra thẻ trên trang web chính thức của ngân hàng, chủ thẻ
thật sự ghi hai chữ "Kỷ Hằng", cho thấy người này thực sự đã không phải
là không có hộ khẩu, những giấy chứng nhận kia là thật, còn số dư...
Một, hai, ba, bốn, năm...
Diệp Tô nghiêm túc đếm tất cả số 0 của chuỗi chữ số kia, bật người ngược lại hít một ngụm khí lạnh, sợ đến mức ném chiếc điện thoại trên tay như ném củ khoai lang nóng phỏng tay.
Điên, điên, điên, điên rồi sao!
Diệp Tô che trái tim nhỏ bé đang sợ hãi và điên loạn lại, nuốt nước miếng
một cái, chậm chạp một hồi, rón ra rón rén nhặt điện thoại di động lên,
lại kiểm tra số dư lần nữa.
Vẫn là con số trong đáng yêu vừa rồi, đáng yêu đến mức cô muốn hét lên.
"Tối đó là anh không đúng, tháng sau anh quay lại chúng ta lập tức đi đăng
ký, tiền trong thẻ xem như là sính lễ cho em." Trong mơ Kỷ Hằng đã nói
như vậy với cô.
Của cô, sính lễ? Mười người như cô cũng không có giá trị bằng nhiều tiền như vậy, cô vẫn có chút tự giác.
Bây giờ Diệp Tô sâu sắc cảm nhận được câu nói kia của Kỷ Hằng: Không có
tiền không làm được việc gì, sở dĩ em cho rằng không làm được, chỉ là do em bỏ tiền chưa đủ nhiều mà thôi.
Cũng giống như hiện giờ, cô đã bắt đầu có chút hối hận tại sao mình lại dứt khoát cự tuyệt đề nghị đăng ký kết hôn của Kỷ Hằng.
Sao lại không có cốt khí như vậy! Không thể hối hận! Tiền thôi, ai mà không có. Diệp Tô mạnh mẽ khinh bỉ chính mình, tay run run cất mớ giấy chứng
nhận và thẻ kia xong, trịnh trọng bỏ vào ngăn kéo, khóa thêm một lớp.
Sau khi Diệp Tô nhận được đồ tốt bắt đầu có chút buồn bực.
Người so với người đúng là tức chết người nha, cô cho rằng trên cái thế giới
này Kỷ Hằng chính là một đứa trẻ to xác không có năng lực gì, tất cả chỉ có thể dựa vào cô nuôi để sống, lại không ngờ rằng lúc đứa bé to xác
đầu thai giống như được thần tài hôn một cái, vận may phát tài của cả
đời tốt đến mức khiến người ta giận sôi.
Ở thời
cổ đại, phú khả địch quốc cũng thôi đi, còn có thể giải thích là dựa vào vốn sẵn có của Kỷ phủ, đến hiện đại rồi, một người buôn đi bán lại tiền mặt đỏ rực như đã mất hết trong cơn bão, từ trên trời rơi xuống, dựng
nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng có thể nghiền ép tiền tài của một
người miễn cưỡng được coi là phú nhị đại.
Diệp
Tô đột nhiên nhớ lại cái gì, cô tìm điện thoại của Kỷ Hằng, bật nguồn
lên, mở tài khoản Alipay của anh, phát hiện chữ số bên trong cũng rất
cảm động, tuyệt đối không phải là số tiền ít ỏi cô đã từng chuyển cho
anh.
"Rõ ràng tự mình có tiền còn ở nhờ nhà tôi
không muốn đi, muốn tôi nuôi." Diệp Tô lầm bầm hai câu: "Còn giả nghèo
với tôi, ăn chực uống chực, sợ tôi đuổi anh ra ngoài lưu lạc đầu đường."
"Đây là số dư của một người phải lưu lạc đầu đường, ngủ ngoài đường nên có
sao?" Diệp Tô tức giận đến mức dùng sức nhấn tắt điện thoại của Kỷ Hằng.
Rõ ràng là số đủ để ngủ khách sạn năm sao, hơn nữa còn là căn hộ tổng thống.
**
Diệp Tô cảm thán trước sự bất công của thần tài xong, khua chiêng gõ trống vào đoàn phim《Dẫn hỏa》, bắt đầu đóng phim kiếm tiền.
Nhân vật của Tống Minh Mặc là người cô có nhiều cảnh diễn nhất, nhiều lần
Diệp Tô chủ động đi tìm anh ta để ráp lời thoại đều bị anh ta đuổi đi.
Ai mà theo được tính tình thối hoắc và khó lường của anh ta chứ, Diệp Tô
đã chạm phải đinh hai lần đương nhiên sẽ không tự mình đi tìm không vui, cô nói Tiếu Vũ giả làm nhân vật của Tống Minh Mặc để nói chuyện với cô, nhưng luôn cảm thấy sau lưng lạnh buốt, như có người đang ngó chừng,
khi quay đầu lại thì không hề có ai.
Cô coi như
biết tại sao 《Dẫn hỏa》 lại trả thù lao mỗi tập cho cô nhiều hơn mấy phần so với《Trường ca》. Lần trước,《 Trường ca 》là phim thần tượng cung đình, diễn không quá khó, lời thoại liền mạch lưu loát, nên khóc thì khóc,
nên cười thì cười, cao trào chỉ là Dương Dĩ Trừng bị chọc tức một chút
rồi nói không ra lời. Song trong lần này,《Dẫn hỏa》là bộ phim hình sự nói về nam nữ chính cùng nhau bắt tay phá án, vai nữ cảnh sát Hạ Lê do cô
thủ vai có rất nhiều cảnh đánh nhau với người xấu, phim hiện đại đều là
cận chiến, vì muốn cảnh đánh nhau có tính chân thật nên đạo diễn rất ít
khi để cô dùng thế thân.
Cho nên Diệp Tô vốn cho là cảnh của cô không nhiều lắm, quá trình quay phim sẽ khá dễ dàng,
nhưng thật sự chỉ cần cô vừa diễn không tốt, lập tức sẽ bị người chỉ đạo võ thuật túm lại bắt tập chiêu thức đó chỉ thua học cận chiến.
"Đừng có õng ẹo, động tác của cô không phải tôi đã dạy rồi sao? Đá lên tay tôi đi, nhanh lên một chút."
Trong phòng luyện tập, người chỉ đạo võ thuật với khuôn mặt nghiêm nghị cầm
đích đấm tay, đặt hồng tâm ngay trước mặt cô diễn viên nhỏ trắng trẻo
õng ẹo.
Mặt Diệp Tô buồn rười rượi, cô nghiêng người, một tay nắm thành nắm đấm trước người, một tay che ngực, đứng trung bình tấn, thể hiện tư thế thường thấy của một người chuẩn bị đánh cận chiến.
Chỉ là cánh tay và chân hơi co lại một chút.
Trước đây ở Kỷ phủ, khắp nơi đều phải chú ý đến lời nói và việc làm, nếu đi
bước chân quá lớn sẽ bị Kỷ Như mắng, vui vẻ nhảy quá cao sẽ bị Kỷ Hằng
dạy bảo. Nhiều năm làm theo nguyên tắc ở Kỷ phủ đã bó buộc cô trở thành
nhành liễu trước gió, khi đi bước chân nhỏ tới mức như thể thắt lưng bị
đứt ra. Cho nên cô yếu đuối hơn những cô gái hiện đại, không hề có chút
sức chiến đấu nào, thậm chí cô còn chưa đánh ai bao giờ, bây giờ đột
nhiên lại vì đóng phim mà học cận chiến, giống như bắt Trương Phi học
thêu hoa vậy.
"Khí thế của cô đây à? Đang khiêu vũ hả!" Chỉ đạo võ thuật lớn tiếng nói, Diệp Tô sợ đến mức run lên một cái.
"Mặc kệ cô học chiêu thức như thế nào, đầu tiên phải thể hiện khí thế ra cho tôi, trong màn ảnh người ta nhìn thấy chính là khí thế! Đến đây!"
Sau khi nghe xong, Diệp Tô chần chừ một chút, siết chặt nắm tay, khẽ cắn môi, lại chuẩn bị tư thế lần nữa.
Cố gắng lên, cố gắng, đóng thật hay, nhận được thù lao cao hơn, rồi dùng tiền đập chết Kỷ Hằng .
"Ha!" Cô hô một tiếng để cổ động cho mình.
"Tốt." Chỉ đạo võ thuật gật đầu: "Nào, chiêu thức."
Diệp Tô nhắm hai mắt lại, di chuyển tay chân, đánh ra các động tác cô đã học cả ngày.
"Trái, phải, trái, phải, xoay người, lùi lại, nghiêng phải, đá vòng!" Vũ Chỉ đọc động tác.
Diệp Tô làm theo nhịp của anh ta, cuối cùng, cô nghiêng người về phía sau đá vòng một cái, chân đá vào trên đích đấm tay của Vũ Chỉ, mu bàn chân hơi đau.
"Hô ~" Diệp Tô gian nan hoàn thành cả bộ động tác, cô thở hổn hển, mở mắt ra, dùng ngón tay gỡ tóc ướt mồ hôi dính trên trán.
Trên trán cô rịn một tầng mồ hôi mỏng, cũng không biết là do động tác quá mệt hay là vì lo lắng.
Vũ Chỉ thả đích đấm tay xuống, ném cho Diệp Tô một chai nước.
Diệp Tô luống cuống tay chân chụp được chai nước bị quăng tới trong không trung, cô cố sức vặn nắp chai nhưng lại không mở được.
"Để tôi." Vũ Chỉ đi tới, mở chai nước rồi đưa lại cho cô.
Vũ Chỉ chờ cô uống xong mới lên tiếng: "Nhớ rất rõ động tác, không tệ."
"Hì hì." Diệp Tô cười hai tiếng, hiếm khi được khen ngợi.
"Độ mềm dẻo vừa đủ, đã luyện múa mấy năm rồi? Loại múa gì?" Vũ Chỉ lại hỏi, động tác giơ tay nhấc chân của diễn viên nữ này vừa nhìn là biết đã
từng học múa, mô phỏng các chiêu thức tốt hơn rất nhiều so với những
người không học.
Diệp Tô suy nghĩ một lúc: "Nên gọi là... múa cổ điển ah, tôi tập ba năm."
Khi mới gả cho Kỷ Hằng, từ đầu đến chân của cô đều là một nha đầu thô lỗ,
Kỷ Hằng nhìn mỗi cái giơ tay nhấc chân của cô đều thô kệch thì đau đầu,
đặc biệt mời một vũ nương từ Dương Châu đến dạy múa cho cô, không cần cô múa đẹp, chủ yếu là muốn cô luyện tập khí chất và dáng vẻ.
Diệp Tô nghĩ đến cảnh năm đó bị vũ nương kia bẻ chân để tập hạ eo dạng thẳng chân, không khỏi sợ run cả người. Vũ nương kia thoạt nhìn tính cách ôn
nhu mềm mại nhưng khi đè chân cô thì không hề nương tay, ấn hông cô
xuống sát mặt đất, cô đau khóc mấy lần.
Cô học
tổng cộng ba năm, không riêng cái đầu từ thấp hơn vũ nương đã trở thành
cao hơn, thân thể mỏng hơn không ít, tay chân mảnh mai, vòng eo thon
nhỏ, cử chỉ đi đứng cũng thêm phần khí chất mà chỉ những người học múa
mới có được.
Kỷ Hằng lần nữa cảm thấy để cho
Diệp Tô học múa là một quyết định cực kỳ chính xác, nhưng không phải vì
muốn cô múa cho anh xem, mà là bởi vì...
Anh phát hiện lúc làm chuyện kia, thân thể cô càng mềm, anh càng có hứng thú.
Tại sao lại nghĩ đến Kỷ Hằng, Diệp Tô lắc lắc đầu, uống một hớp nước nữa.
"Múa cổ điển à." Vũ Chỉ như có điều suy nghĩ, anh gật đầu: "Động tác của cô
rất đẹp, từng chiêu từng thức cũng lưu loát, nhưng có một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Thiếu lực, đánh nhau nhẹ bẫng, nếu như góc quay ống kính tốt thì hiệu quả
chắc là tạm được, nhưng nếu không tốt, đến khi phát sóng khán giả sẽ
nhìn ra tất cả chỉ đang hoa chân múa tay mà thôi."
"Cái này..."
"Cô cũng đừng gấp, tôi chỉ cho cô một mẹo, nghĩ thử xem, cô không có người
nào đáng ghét sao? Vũ Chỉ đeo đích đấm tay vào tay một lần nữa.
"Người đáng ghét?"
Vũ Chỉ sụp người ngồi xổm xuống, xoay cái đích đấm tay hình elip về phía
Diệp Tô, vỗ hai cái: "Cô nhìn cái này đi, phát huy trí tưởng tượng một
chút, xem nó trở thành khuôn mặt của người cô muốn đánh nhất, nào, ra
sức đánh."
Người đáng ghét?
Người muốn đánh?
Diệp Tô đứng chần chờ một chút.
"Nghĩ xong chưa? Một lần nữa." Vũ Chỉ đứng trên tấm thảm tập ngoắc ngoắc cô.
Thật ra Diệp Tô vẫn chưa xác định xong, vừa nghiêng đầu lại thấy đích đấm
tay trên tay Vũ Chỉ không biết đã tự động biến thành khuôn mặt của Kỷ
Hằng từ lúc nào.
"Ha!" Diệp Tô đứng trên tấm thảm tập, chuẩn bị tư thế, hướng về khuôn mặt của Kỷ Hằng.
Lần hít khí này mạnh hơn lần trước không ít.
Vũ Chỉ nghe tiếng chuẩn bị, lập tức bắt đầu đọc chiêu thức.
"Trái!"
Diệp Tô vung một đấm tay tới.
Đồ khốn nạn Kỷ Hằng bắt nát tôi từ nhỏ đến lớn!
"Phải!"
Anh có thể thôi không hung dữ với tôi được không, tiểu thiếp có thể tùy tiện dạy bảo sao? Dạy bảo tôi chơi rất vui sao? !
"Trái!"
Anh cưới nhiều phụ nữ như vậy, hỏi cái gì cũng đều trả lời là muốn chơi đùa tôi!
"Phải!"
Anh muốn trêu đùa tôi tại sao lại bày ta nhiều phụ nữ như vậy khiến tôi nhìn mà bực dọc.
"Xoay người!"
Tôi vất vả lắm mới thoát khỏi Kỷ phủ, ở đây sống tự do tốt như vậy, anh lại cùng tới đây làm gì!
"Lùi lại!"
Cùng đến đây thì cùng đến đây đi, giậu đổ bìm leo mà ăn tôi, anh là đàn ông kiểu gì vậy!
"Nghiêng phải!"
Anh đói bụng lâu như vậy sao?! Tôi không ở đó anh không ở cùng người phụ nữ khác sao?! Anh có biết thân thể này của tôi là lần đầu tiên không, tôi
đau như chết rồi! Anh không thể dịu dàng chút nào sao?!
"Đá vòng!"
Diệp Tô tung một cú đá cực đẹp vào đích đấm tay, rầm một tiếng, lúc này Vũ Chỉ cũng bị cô đá lui một bước.
"Tốt tốt, đã dùng toàn bộ sức lực." Vũ Chỉ mừng rỡ không thôi: "Không ngờ
cách này lại có tác dụng với cô như vậy, giữ nguyên trạng thái, phân
cảnh này nhất định không thành vấn đề!"
Thật không biết thằng xui xẻo nào chọc phải diễn viên nữ này, có thể để cho cô bùng nổ thành cái dạng này.