“Ồ, Minh Mặc, sao cậu lại có thời gian rảnh đến Tinh Huy vậy.”

“Hôm nay tôi đi chụp ảnh tạo hình ở tầng dưới, nghe nói ở đây đông vui nên đến nhìn một chút.”

“Lại đây ngồi đi, cùng tham khảo chọn người với bọn tôi nào.”

Diệp Tô có dự cảm không tốt.

Khổng tước xòe đuôi mang chiếc ghế dựa ngồi ở sau bàn phỏng vấn, lấy tài liệu của người khác để sẵn trên bàn bắt đầu lật lật.

“Em là Diệp Tô đúng không?”

“Vâng.”

“Tôi thấy đoạn này khá hay, em diễn thử xem.”

Diệp Tô đi lên phía trước nhận lấy tờ giấy anh ta đưa - nội dung đại khái là nam chính Tần Kiêu vì nữ chính bị bắt cóc mà mất hết lý trí, người tiếp ứng chưa đến đã định một mình vào hang ổ của bọn bắt cóc cứu nữ chính nhưng bị cấp dưới Hạ Lê một mực ngăn cản.

“Tôi cùng diễn với em nhé?” Tống Minh Mặc vắt áo khoác trên lưng ghế rồi đứng dậy: “Tôi diễn Tần Kiêu, em diễn Hạ Lê.”

Diệp Tô nhìn trong kịch bản có đoạn ‘Hạ Lê cho Tần Kiêu một cái tát, gào lên: Anh tỉnh táo lại một chút đi! Bây giờ anh đi cứu người chẳng khác nào chịu chết!’ mà nhíu mày.

Tống Minh Mặc cho rằng chiều cao và khí thế của mình cũng đủ tạo áp lực cho Diệp Tô, anh nhìn cô nhíu mày thì hừ một tiếng, giả vờ không quen biết à, anh không tin trong tình huống này cô vẫn còn giả vờ không biết địa vị hiện tại của anh trong giới, dám thô bạo vừa đánh vừa kéo mình.

Anh là người đứng đầu trong ‘tứ đại thịt tươi’ có sức hút nhất hiện nay, trên người anh hiện có thêm một vòng fans chống muỗi, luôn muốn lăng trì xử tử những con muỗi vo ve xung quanh anh.

Cô ta không dám diễn, vậy thử vai xem như thất bại, Tống Minh Mặc cười thầm, một người bùn nhão không thể trét lên tường nhất dưới trướng Trần Dương, nghe nói 《Trường Ca》 lần trước cũng là do đút tiền mới được vào, lần này lại muốn nhận vai nữ hai trong 《Dẫn hỏa》, hẳn là Lương Tịnh Như đã cho cô ta ‘dũng khí’ để tới thử vai nhỉ.

Diệp Tô đầy thâm ý nhìn về phía Tống Minh Mặc, không hề có mánh khóe nào trước, cứ như vậy mà muốn cô tát thật hay sao?

Xem ra chẳng những xòe đuôi hơn Kỷ Hằng mà đầu óc cũng ngu hơn, tốt xấu gì thì sau khi động tay động chân Kỷ Hằng đều sợ bị cô đánh mà nhanh chóng rút lại.

“Nào làm thôi.” Tống Minh Mặc vươn vai, cười với nữ sản xuất 《Dẫn hỏa》 ở phía sau rồi đi từng bước đến trước mặt Diệp Tô.

“Vâng.” Diệp Tô cúi đầu chào nhóm người chấm thử vai.

“Cám ơn tiền bối diễn cùng em.” Diệp Tô cười với Tống Minh Mặc, cô hít sâu, bắt đầu chuẩn bị cảm xúc.

Sao lại không hề sợ mình vậy? Mặt Tống Minh Mặc hơi cứng lại.



Bốp!

Diệp Tô ôm eo và kéo người lại.

Không chỉ bởi vì những cảm xúc mà kịch bản yêu cầu hay là cái tát tai kia, tất cả mọi người ngồi phía sau bàn phỏng vấn đều gật đầu vừa lòng.

Tâm trạng, cảm xúc táo bạo hiện tại của Tống Minh Mặc rất phù hợp với hình cảnh Tần Kiêu trong kịch bản.

Diệp Tô cảm thấy bản thân không khống chế được khổng tước đang dùng sức thoát ra nhưng cô vẫn không quên nói lời thoại: “Anh tỉnh táo lại một chút đi! Bây giờ anh đi cứu người chẳng khác nào chịu chết!”



Chung cư, Kỷ Hằng pha cho mình một ly sữa bò đang chuẩn bị vừa uống vừa xem ti vi.

Anh đi ngang qua chiếc gương to.

Chà, bộ quần áo mặc ở nhà màu xám, cầm sữa đi dép lê mà vẫn có thể đẹp trai như vậy.

Thật hâm mộ Diệp Tô, mỗi ngày đều được nhìn thấy khuôn mặt của anh.

Nhìn lại một cái xem nào.

Nhìn lại một cái, nụ cười trên mặt lập tức không còn.



Sau khi trở lại bàn phỏng vấn Tống Minh Mặc mới cảm nhận được nóng rát trên gương mặt. Anh hoàn hồn, chỗ diễn tập đã không còn ai, người xung quanh bắt đầu che miệng cười.

“Thế nào?” Nữ sản xuất vừa thu dọn tài liệu vừa cười hỏi.

“Xinh đẹp, không chỉnh sửa, khuôn mặt điện ảnh.”

“Cảm xúc bùng nổ cũng khá tốt.”

“Lá gan lớn.”

Mọi người đều chuyển ánh mắt sang nửa gương mặt đang đỏ lên của Tống đại minh tinh.

“Minh Mặc, đây chính là do cậu muốn diễn cùng người ta, diễn đoạn nào cũng là do tự cậu chọn.”

“Tiểu Tống à, tôi cảm thấy vừa rồi cậu diễn không tồi, hay là cân nhắc bỏ 《Nhịp tim ngừng lại》 qua đóng 《Dẫn hỏa》, thế nào? Nam chính còn chưa chọn đâu.”

Tống Minh Mặc im lặng đứng dậy.

Cô gái, lần này em đã thành công khiến cho anh chú ý.

Đợi đó!

**

Diệp Tô thử vai xong thì đi tàu điện ngầm về nhà nấu cơm cho ai đó đang đói bụng nhắn tin qua Wechat nói cơm hộp không thể nuốt được, trên đường về sẵn tiện mua cho mình một ly trà sữa.

Trong bảng quảng cáo của tàu điện ngầm xuất hiện một khuôn mặt cô vừa mới gặp.

Rất quen, nhưng khí chất lại không giống, người ở cao ốc Tinh Huy vừa rồi có khí chất kiêu ngạo lưu manh, còn trong poster quảng cáo này, là một anh chàng mặc sơ mi trắng, tóc thẳng mượt, thanh lịch và sạch sẽ.

Nhưng khuôn mặt giống nhau như đúc.

Khụ khụ khụ khụ khụ! Diệp Tô bị trân châu trong trà sữa làm sặc, nhanh chóng tìm kiếm tên người nọ được viết trong quảng cáo.

Từng tin tức liên quan ập vào trước mặt.

Diệp Tô nhìn số lượng fans và mức độ hung tàn của anh ta trong bản tin, tay hơi run.

Điện thoại đột nhiên run lên, tên người gọi là Tiếu Vũ.

“Diệp Tiểu Tô!” Bên kia là giọng nói đầy tức giận của Tiếu Vũ: “Cậu cũng dám chơi trò kim ốc tàng kiều [1] với mình sao!”



[1] Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌): nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play