Nhậm Diệc vội vàng chạy đến phòng giám sát và điều khiển, ngoài bảo vệ ra thì trong phòng còn có Tôn Định Nghĩa, Lưu Huy, nhân viên của sân vận động và Trương Trọng, đội trưởng đội cảnh sát thi hành nhiệm vụ lần này.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Dọc theo đường đi, Nhậm Diệc đã cố gắng hết sức điều chỉnh cảm xúc của mình. Mặc dù bình thường Tôn Định Nghĩa thích nói đùa - bọn họ vẫn hay thích nói đùa - nhưng trong chính sự thì tuyệt đối rất cẩn thận và tỉ mỉ. Anh có thể nghe thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc từ giọng nói của Tôn Định Nghĩa.
Tôn Định Nghĩa chỉ vào màn hình giám sát điều khiển: "Lại thả lần nữa."
Bảo vệ mở một cửa sổ màn hình ra, đồng thời giải thích: "Ban nãy tôi đang trực, đột nhiên tất cả các màn hình tắt ngúm, sau đó video ấy xuất hiện."
Cửa sổ kia lúc đầu tối đen, vài giây sau một mặt nạ chim nở nụ cười quỷ dị bất thình lình xuất hiện trên màn hình!
Trái tim Nhậm Diệc run lên, mặt nạ này chẳng lẽ chính là...
Ống kính từ từ lùi lại phía sau, tầm nhìn được phóng to ra. Người đeo mặt nạ chim là một gã đàn ông mặc áo choàng đen, đi chân trần, ngồi trên một chiếc ghế. Trong ống kính của camera, ngoài người và ghế ra thì chỉ còn bóng tối trống rỗng.
Nhìn quỷ quái vô cùng.
"Tiến sĩ Cung, đội trưởng Nhậm, xin chào." Người đàn ông lên tiếng, âm thanh đã qua xử lý thay đổi càng thêm phần âm u đáng sợ.
Nhậm Diệc chỉ nhìn vào màn hình, đã rợn hết tóc gáy.
"Chắc các cậu có thể đoán được tôi là ai, nhưng theo phép lịch sự, tôi vẫn xin tự giới thiệu bản thân một chút." Hắn ta nói, "Tôi là Tử Diễm, sứ giả hèn mọn và tín đồ ngoan đạo nhất của thần Quang Minh."
Tử Diễm!
"Tất cả những chuyện không vui xảy ra trước đây đều khiến tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Thật ra chúng ta đều đang làm chuyện giống nhau, đều cố gắng cứu người, chẳng qua là sử dụng phương pháp khác nhau thôi. Các cậu có thể cho rằng chúng tôi là lũ tội phạm xấu xa, quan điểm này thật là nhỏ nhen, bởi các cậu cũng sẽ vì cứu người mà rũ bỏ mạng sống của kẻ khác, chẳng hạn như Hồng Diễm." Gã đàn ông cảm thán, "Hồng Diễm đã chứng tỏ lòng trung thành và bản lĩnh của mình. Anh ta sẽ mãi mãi được các anh chị em tưởng nhớ."
Nhậm Diệc siết chặt nắm tay.
"Các cậu có bao giờ suy nghĩ chưa, về việc lửa từ trên trời rơi xuống là phần thưởng hay sự trừng phạt dành cho loài người? Lửa cho phép loài người bước vào thời đại nông nghiệp, mở ra kỷ nguyên văn minh, nhưng chính nó cũng tước đi vô số sinh mạng, chôn vùi dấu vết của các nền văn minh. Trong thần thoại Hy Lạp, Prometheus đã tự tiện lấy trộm mồi lửa, mang xuống nhân gian. Thật không may, người đời đã hiểu sai ý định của hắn. Hắn không phải là đấng cứu thế, mà chỉ là một nhà truyền giáo, bởi lửa là ý nguyện của Thần. Lửa không phân biệt giữa thiện và ác. Nó giống với sấm sét, ánh mặt trời, gió, mưa và sương, phàm là những thứ đến từ thánh thần đều không có ý thức. Ít nhất không phải như trong những lời diễn giải cường điệu của loài người. Thần đối xử công bằng với từng cành cây ngọn cỏ trên thế gian, với người, với vật. Nước tưới mát đồng ruộng, nhưng cũng chảy ngược lên thôn trang. Lửa thiêu đốt đồng cỏ, nhưng cũng bồi đắp đất đai, gió xuân thổi tới, mọi thứ lại hồi sinh. Đó là vòng luân hồi của vạn vật, sẽ không ngừng sinh sôi."
Mọi người đều sững sờ.
Người đàn ông tiếp tục nói với giọng điệu đầy mê hoặc: "Thần linh không giáng trần, lửa đến với thế gian nhân danh ý nguyện của Thần, nên thưởng hay nên phạt, trỗi dậy hay sụp đổ, sự sống hay cái chết, đều là đạo trời. Những người được Thần soi đường sẽ xử lý lửa theo nhiều cách khác nhau để truyền đạt tâm nguyện của Người. Như bà nội trợ dùng lửa để nấu ăn, thợ săn dùng lửa để giữ ấm, những người có quyền lực dùng lửa để công thành chiếm đất, các nhà khoa học dùng lửa để thúc đẩy sự tiến bộ của thời đại. Còn cậu, đội trưởng Nhậm." Người đàn ông đột nhiên đưa tay về phía máy quay.
Nhậm Diệc cứng đơ nhìn vào màn hình.
"Cậu đấu trí đọ sức với lửa, giải cứu những người và vật mắc kẹt trong lửa. Cậu thì, tiến sĩ Cung, đã tận mắt chứng kiến gia đình mình vùi thây trong biển lửa, cả đời chỉ muốn tìm cách thoát khỏi vòng vây của nó. Còn tôi, tôi sử dụng lửa để thanh tẩy cái ác và cho phép những linh hồn tội lỗi đó được tái sinh từ ngọn lửa. Thật thú vị làm sao, giữa chúng ta có duyên phận khó hiểu, có lẽ đây cũng là sự dẫn dắt của thần linh."
Nhậm Diệc thầm nghĩ, kỹ năng tẩy não của kẻ đứng đầu giáo phái này quả thật đáng kinh ngạc. Anh nói: "Đội trưởng Trương, anh đã thông báo cho đội trưởng Khưu chưa?" Các cảnh sát tham gia vào hoạt động an ninh đều là cảnh sát dân sự, không có cảnh sát hình sự, họ không thể xử lý được vụ này.
"Tôi đã thông báo, đội trưởng Khưu đang đến rồi."
Nhậm Diệc nghĩ thầm, Khưu Ngôn thể nào cũng sẽ nói cho Cung Ứng Huyền, nên anh không phải xoắn xuýt xem có nên gọi hắn hay không.
Ống kính lại zoom vào một lần nữa, mặt nạ chim được phóng to dần, cho đến tận khi choán hết toàn bộ màn hình.
Người đàn ông chậm rãi nói: "Cơ duyên này khiến hai người gặp mặt, khiến tôi và các cậu có liên hệ với nhau từ 18 năm trước, chỉ có ý Trời mới giải thích được tất cả những sự trùng hợp này. Nhưng cho dù luôn ngưỡng mộ thần thánh, tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi xiềng xích của phàm nhân, vì vậy tôi thường tránh mặt các người theo bản năng. So với tội phạm trốn tránh cảnh sát thì không đúng, mà coi mối quan hệ đối địch của chúng ta như công lý và cái ác lại càng sai. Hệt như ngọn lửa thiêu đồng cỏ, tuy là thiêu rụi, nhưng đồng thời cũng bồi đắp cho đất đai, để lại một diện tích canh tác rộng lớn. Trước khi ngọn lửa cháy hết, ai có thể phân biệt được đúng hay sai đây. Vì vậy, tôi quyết định làm theo ý Thần, thắp lên ngọn lửa này, để xem cuối cùng mối ràng buộc giữa chúng ta sẽ dẫn tới kết quả gì. "
Nhậm Diệc nhíu chặt đôi mày, anh có một linh cảm rất xấu với những gì kẻ này sắp nói.
Đột nhiên, cửa phòng giám sát bị đẩy ra một cách thô bạo, Nhậm Diệc quay đầu nhìn, hô hấp nhất thời chững lại.
Người vừa đến là Cung Ứng Huyền. Mặc dù đã biết trước Cung Ứng Huyền sẽ sớm xuất hiện, cũng tự cho rằng mình đã điều chỉnh cảm xúc tốt để sẵn sàng đối mặt, nhưng khi hắn ở ngay trước mắt, anh lại cảm thấy mình chưa sẵn sàng.
Cung Ứng Huyền cũng nhìn thấy anh, bốn mắt chạm nhau giữa không trung.
"Tiến sĩ Cung!" Đội trưởng Trương nói, "Anh đến nhanh quá."
"... Tôi ở ngay gần đây."
Đúng lúc này, tiếng cười khẽ của người đàn ông truyền đến từ màn hình: "Sân vận động Hồng Lâm là nơi các cậu ở đang tổ chức buổi hòa nhạc từ thiện đêm giao thừa. Tôi đã quyết định tặng các cậu một món quà năm mới. Bây giờ, xin hãy cẩn thận lắng nghe."
Cung Ứng Huyền lần theo tiếng nói nhìn về phía màn hình, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi. Chiếc mặt nạ chim quen thuộc đâm thẳng vào tim hắn như một lưỡi dao.
"Vẫn còn một giờ đồng hồ nữa mới đến năm mới. Tôi đã đặt sáu quả bom ở trong hội trường, chúng sẽ phát nổ vào đúng 12 giờ."
Trong phòng râm ran những tiếng hít thở nặng nhọc.
"Các cậu có thể tìm thấy chúng trước khi đếm ngược kết thúc, nhưng nếu cố gắng sơ tán đám đông, tôi sẽ cho nổ ngay. Còn nếu dừng buổi biểu diễn, tôi cũng sẽ kích nổ." Người đàn ông cười nói, "Dẫu sao, tôi cũng muốn cùng người hâm mộ nghe Tống Cư Hàn hát mà."
Sắc mặt Tôn Định Nghĩa tái nhợt, nhìn Nhậm Diệc: "Đội trưởng Nhậm, hắn, hắn có phải đang hù dọa chúng ta không? Chúng ta đã kiểm tra khắp sân rồi mà."
"Cho dù các cậu có tin hay không, cũng tự mà gánh chịu hậu quả." Người đàn ông dang hai tay ra, "Đi giải cứu đi, hỡi người lính cứu hỏa và viên cảnh sát anh dũng."
Video tắt ngúm, chỉ còn mặt nạ chim dừng lại giữa màn hình, chỗ đáng lẽ là đôi mắt lại là một hố đen ngòm, sâu hoắm.
Cung Ứng Huyền mới nghe đoạn cuối cùng, chỉ vào màn hình run rẩy: "Chuyện gì thế này?!"
Nhậm Diệc vội lướt nhìn Cung Ứng Huyền một cái: "Là chiếc mặt nạ đó sao?"
"...... Đúng."
Trương Trọng nói: "Nhân viên an ninh đang làm nhiệm vụ trong phòng giám sát, hệ thống đã bị xâm nhập để phát đoạn video này."
"Phát lại đi." Cung Ứng Huyền nói.
Trong khi video bắt đầu lại, Nhậm Diệc liếc nhìn đồng hồ, anh chạy nhanh từ phòng nghỉ đến phòng giám sát, xem xong video thì đã bảy phút trôi qua, giờ họ chỉ còn 53 phút nữa để tìm ra quả bom.
Anh không nghi ngờ tính xác thực của những gì Tử Diễm nói, bởi anh đã thấy tận mắt và đích thân trải nghiệm sự điên cuồng cùng tàn nhẫn của tổ chức này.
Sau khi xem video, Cung Ứng Huyền gần như mặt cắt không còn giọt máu: "Đội trưởng Trương, hiện tại anh có bao nhiêu người?"
"Mười lăm."
"Đội trưởng Khưu sẽ đến đây ngay lập tức. Chị ấy đã mang theo thiết bị và các chuyên gia tháo bom, nhưng Tử Diễm tự tin như vậy, quả bom nhất định không dễ tìm được. Tôi cần anh huy động tất cả nhân viên của mình dò lại mọi video giám sát trong và ngoài hội trường một tuần qua bằng tốc độ nhanh nhất, lọc ra toàn bộ những điểm bất thường."
"Được."
"Nhậm Diệc, tôi cần bản thiết kế."
"Tôi đã mang nó đến đây rồi." Tôn Định Nghĩa ngay lập tức đưa bản vẽ cho Cung Ứng Huyền.
Bản vẽ này dày cả trăm trang, không thể xem xong chỉ trong chốc lát.
Cung Ứng Huyền cầm bản vẽ, nhắm mắt lại, tự niệm trong lòng: Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. Mở mắt ra lần nữa, hắn nói: "Khu vực này quá rộng, cứ đâm đầu đi tìm là không thể. Phải phân tích động cơ và ý đồ của hắn, đoán xem hắn có thể đặt bom ở những chỗ nào."
"Cho dù nó được đặt ở đâu đi nữa, hiện tại có hơn ba vạn người trong sân vận động, có thể gây ra rất nhiều thương vong." Tôn Định Nghĩa vội la lên, "Chúng ta hãy nhanh chóng điều phối tất cả các lực lượng có thể để tiến hành kiểm tra trải thảm đi."
Nhậm Diệc lắc đầu: "Không kịp, huống hồ không thể di tản đám đông, nhỡ hắn đặt bom giữa dòng người thì sao."
Cung Ứng Huyền cũng nói: "Đã quá muộn. Trước hết, chúng ta cần loại trừ những nơi hắn không thể đặt bom."
Trưởng tổ bảo vệ đáp: "Tôi nghĩ ít khả năng ở những nơi đông người. Việc kiểm tra an ninh lần này rất nghiêm ngặt. Không chỉ người và túi phải đi qua máy quét mà còn phải mở túi để kiểm tra thủ công. Sân khấu và khán đài có thiết bị đơn giản xung quanh, khu ghế ngồi cũng đã được rà soát bằng máy dò kim loại. Dưới tình huống này, gần như không thể mang bom vào hoặc đặt ở trong từ trước. "
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Có thể loại trừ sân khấu ngoài trời và khu vực khán đài."
Nhậm Diệc hỏi người quản lý sân: "Lý tổng, ông có quen thuộc với thiết kế hội trường không? Không thể chỉ nhìn mỗi bản vẽ thiết kế, cần phải có ai đó giúp chúng tôi tìm ra những nơi thích hợp để đặt bom và những chỗ có thể loại bỏ được. Mạch điện, hệ thống sưởi, đường ống, hệ thống xử lý chất thải, mọi thứ."
Lý tổng lo lắng nói: "Tôi mới được điều đến đây hai tháng, lão Trần, anh vẫn luôn ở đây, chắc anh quen thuộc hơn tôi."
Trưởng tổ bảo vệ nói: "Hội trường thì tôi thạo, nhưng tôi không rõ cái gì mà cấu trúc hay mạch điện này kia, chuyện lớn như vậy, tôi không dám chắc mình có thể giúp đỡ."
"Cứ làm tốt nhất những gì anh có thể."
"À!" Hắn vỗ đầu, "Tôi nhớ ra một người, anh ta nhất định thạo hơn tôi."
"Ai?"
"Kỹ sư thiết kế sân vận động."
Cung Ứng Huyền quả quyết bác bỏ: "Bây giờ gọi kỹ sư qua đây đã không còn kịp rồi."
"Anh ấy đang ở ngay trong sân vận động thôi. Tôi đã nhìn thấy anh ấy rồi. Họ Hà, mấy năm trước lúc xây sân vận động tôi có quen, anh ấy đến cùng đại minh tinh kia đó."
Nhậm Diệc ngẩn người: "Chẳng lẽ là Hà Cố?" Anh mơ hồ nhớ những tin đồn năm đó có đề cập đến nghề nghiệp của Hà Cố, hình như là kỹ sư.
"Đúng, là kỹ sư Hà."
Cung Ứng Huyền cầm lấy bản vẽ thiết kế: "Đi tìm anh ấy đi. Đội trưởng Trương, không được phát tán chuyện này, đừng gây khủng hoảng. Tử Diễm nhất định có cách nào đó để theo dõi chúng ta, chờ đội trưởng Khưu tới đã."
"Được."
Nhậm Diệc cũng căn dặn: "Tôn Định Nghĩa, Lưu Huy, các cậu lập tức thông báo cho tham mưu trưởng."
"Vâng."
Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc đi ra ngoài, chạy thẳng đến phòng nghỉ của Tống Cư Hàn.
Buổi biểu diễn của Tống Cư Hàn sẽ bắt đầu trong bốn mươi phút cuối và sẽ kéo dài đến đêm giao thừa, vì vậy có lẽ bây giờ cậu ta vẫn đang trong phòng chờ.
Cả hai im lặng suốt quãng đường, mãi khi đến chỗ rẽ, Cung Ứng Huyền mới dừng chân, hắn không xác định được hướng nào.
"Bên trái." Nhậm Diệc thì thầm.
Cung Ứng Huyền không động đậy, vai hắn nhấp nhô kịch liệt.
Nhậm Diệc biết tác động của mặt nạ chim tới Cung Ứng Huyền, nhưng bây giờ không phải là lúc để buông thả cảm xúc. Anh rất muốn an ủi Cung Ứng Huyền. Cách đây không lâu, anh còn có lập trường và tư cách để an ủi hắn, còn bây giờ...
"Ứng Huyền, cậu không sao chứ?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Anh đi trước đi." Hắn vốn dĩ đã rất nhạy cảm vì chuyện của Nhậm Diệc, lại bất ngờ phải nhìn thấy chiếc mặt nạ trong cơn ác mộng thời thơ ấu. Khi chiếc mặt nạ xuất hiện trong ký ức phủ đầy bụi kia, hắn cố gắng nhìn thật kỹ, nhưng mãi vẫn không tài nào rõ ràng nổi. Rốt cuộc mới nãy hắn cũng bị buộc phải nhìn kỹ, vừa trong tình huống vừa không chuẩn bị tinh thần, vừa không được bác sĩ tâm lý hộ tống. Loại tác động này, đối với hắn mà nói, là rất nghiêm trọng.
Cái đêm địa ngục gắn liền với chiếc mặt nạ đó, ngọn lửa cháy hừng hực, những khuôn mặt kinh hoàng, rồi những tiếng la hét chói tai, tất cả đều ùa về trong tâm trí hắn. Hắn run lên một cái, nhanh chóng lấy tay chống tường.
Nhậm Diệc không ngừng lo lắng, trước cả khi có thời gian suy nghĩ, anh đã đỡ lấy vai Cung Ứng Huyền theo phản xạ có điều kiện: "Ứng Huyền, cậu..."
Cung Ứng Huyền ngây ngẩn cả người. Bàn tay nặng trĩu và hiền hòa đặt trên vai hắn bỗng trở thành lối thoát cho tất cả những cảm xúc tiêu cực trong hắn, hắn gằn giọng, "Đừng chạm vào tôi!" Sau đó gỡ tay Nhậm Diệc ra, từng ngón một.
Nhậm Diệc cứng đờ nhìn Cung Ứng Huyền, trái tim anh nhói đau dữ dội, khuôn mặt cũng trở nên rát bỏng, anh vô thức giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, run giọng nói: "... Thật xin lỗi."
Anh và Cung Ứng Huyền đã trở lại điểm ban đầu, không, còn tệ hơn cả thế, bởi vì bây giờ Cung Ứng Huyền đã thật sự ghét anh.
Cung Ứng Huyền nhìn đôi mắt bất lực và chán nản của Nhậm Diệc, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn hy vọng vòng tay rộng mở của Nhậm Diệc ôm mình biết bao nhiêu, nhưng cũng lại ước gì bản thân có thể nhẹ lòng mà chấp nhận nó. Hắn lắc lắc đầu, quả quyết quay đi, rồi sải bước rời xa.
Nhậm Diệc cố nén nỗi đau và sự xấu hổ khôn xiết, nhanh chóng đuổi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT