Hôm nay nhất định lại là một ngày vừa bận rộn vừa mệt mỏi. Ngay cả nếu không có concert kiểu phải trụ vững đến nửa đêm mới có thể kết thúc công việc, những ngày lễ lớn từ xưa đến nay vẫn là thời gian cao điểm xuất cảnh của lính cứu hỏa.
Vì thế Nhậm Diệc đã hủy bỏ buổi huấn luyện hôm nay, để mọi người ngủ thật no giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đến gần giờ cơm trưa, đã có cảnh báo có một nhà bếp bị cháy, Cao Cách dẫn đội qua.
Buổi chiều, Nhậm Diệc triệu tập ban 2 và ban 3 để họp, bố trí nhiệm vụ, phân công rõ ràng, sau đó xuất phát đến sân vận động Hồng Lâm.
Buổi diễn bắt đầu lúc tám giờ tối, mới sáu giờ đã lần lượt mở cửa cho mọi người tiến vào. Ngoài trừ cửa chính ra, còn cho mở thêm hai cửa nữa để làm giảm áp lực từ dòng người, các khách mời thì trực tiếp tiến vào hội trường từ bãi xe ngầm.
Trung đoàn đã cử Vương Mãnh bên đội Loa Hạng Khẩu để theo bọn họ cùng công tác bên ngoài. Loa Hạng Khẩu là trung đội gần bọn họ nhất, thường xuyên đi thực hiện nhiệm vụ cùng nhau.
Nhậm Diệc và Vương Mãnh cùng đứng bên ngoài sân, nhìn các nhân viên hối hả làm việc. Lúc này mới chỉ hai giờ chiều, bên ngoài sân vận động đã xếp một hàng dài, phần lớn là các cô gái còn trẻ tuổi.
Vương Mãnh rút một điếu thuốc lá ra đưa cho Nhậm Diệc, Nhậm Diệc xua tay.
"Nghe nói lần này giá vé đội lên hơn 20 vạn." Vương Mãnh rít điếu thuốc, "Đúng là điên rồ."
"Đúng vậy, đáng sợ thật."
"Tôi chẳng có hứng thú với mấy cái này, từ lúc tôi làm lính cứu hỏa đến giờ, cứ thấy đông người là khó chịu." Vương Mãnh lắc đầu, "Có hơi sức thế thì thà nằm nhà nghe nhạc còn hơn."
Nhậm Diệc cười nói: "Anh nghĩ mà xem, vé đắt như thế, chúng ta không tốn lấy một xu, quá hời."
"Haha, cũng phải." Trong lúc Vương Mãnh nhìn Nhậm Diệc, đột nhiên "Ớ" một tiếng.
"Sao thế?"
"Tóc cậu... Vuốt xeo xịt tóc đó hả?"
Nhậm Diệc lấp liếm: "Đâu có đâu."
"Để tôi sờ xem." Vương Mãnh vươn tay ra sờ.
Nhậm Diệc không tránh kịp, vừa vặn bị bắt gặp.
Vương Mãnh cười giễu anh: "Áo lông này với giày đều là mới cả đi? Tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, còn tưởng là mình ảo giác cơ đấy. Để làm gì thế hử, đại soái ca Nhậm Diệc hôm nay kết hôn đấy à."
Nhậm Diệc "Xì" một tiếng: "Anh rảnh rỗi sinh nông nổi à."
"Khẳng định còn không gấp như cậu đâu." Vương Mãnh trêu, "Hôm nay cậu đi hẹn hò à, hay là muốn thể hiện một chút trước mặt cả dàn gái đẹp ở đây?"
"Anh là người đã có gia đình rồi, hiểu sao được nỗi lòng cẩu độc thân chứ." Nhậm Diệc xấu hổ buồn bực nói, "Đi đi, lo chuyện của anh đi."
Vương Mãnh cười lớn rồi rời đi.
Nhậm Diệc lui vài bước về phía sau, dịch đến phía trước kính chiếu hậu của xe cứu hỏa, đứng trước gương sửa sang lại đầu tóc một chút, sau đó nở một nụ cười thật điển trai.
Kết hôn tính là gì, đây chính là buổi hẹn hò đầu tiên của anh với Cung Ứng Huyền đó.
- ---
Khoảng chừng sáu giờ tối, hầu hết khách mời đều đã đến nơi, tập trung ở phòng nghỉ để trang điểm.
Nhậm Diệc có thể tự do đi lại mọi nơi trong toà, anh nhìn thấy những ca sĩ được ủng hộ rầm rộ kia diện trang phục sân khấu đầy lộng lẫy, luôn luôn được công chúng chú ý và đón nhận, đột nhiên có chút hiểu được tâm tình muốn được phất lên đến mức liều mạng của Kỳ Kiêu.
Điện thoại di động của Nhậm Diệc rung lên một chút, là tin nhắn từ Cung Phi Lan, hỏi anh Tống Cư Hàn đã đến chưa.
Kể từ khi anh nói với Cung Phi Lan là mình sẽ phụ trách thi hành nhiệm vụ phòng cháy ở concert này, có thể giúp con bé xin chữ ký của Tống Cư Hàn, cô gái nhỏ đã phấn khích liên tục mất mấy ngày.
Nhậm Diệc nhắn lại: "Vẫn chưa đến, đến rồi sẽ báo cho em."
Lúc này, Cung Ứng Huyền lại gọi điện tới.
"Alo, Ứng Huyền, cậu đã tới chưa?"
"Tới rồi, tôi đứng ở cổng số 6 mà anh bảo."
"Được, cậu ở đó chờ tôi, tôi lập tức tới đón cậu."
Lúc Nhậm Diệc đến cửa số 6, anh phát hiện Cung Ứng Huyền đang bị một đám con gái vây ở giữa, hắn cứ như hạc giữa bầy gà, cao nhỉnh hơn hẳn một cái đầu.
"Ứng Huyền?" Nhậm Diệc chạy qua, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Nói xạo, chắc chắn anh là nghệ sĩ, cho chúng em biết tên thôi cũng được."
"Anh trai là người mới của bên Tống thị Media phải không? Anh là ca sĩ hay diễn viên thế, chúng em sẽ ủng hộ anh."
"Tôi không phải." Cung Ứng Huyền nhíu mày thanh minh, càng không ngừng lùi về phía sau. Hắn thấy Nhậm Diệc đang tiến lại, ánh mắt sáng lên, cứ như thể trút được gánh nặng mà nháy mắt ra hiệu với Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc nín cười, qua giải vây cho hắn: "Ây dà, mấy mỹ nữ ơi, hắn không phải ngôi sao đâu, các cô đừng có vây quanh hắn nữa."
"Không phải nghệ sĩ thì đeo khẩu trang làm gì, hơn nữa lại đẹp trai, dáng người còn tốt như vậy."
"Thật sự hắn không phải mà, hắn là đồng nghiệp của tôi." Nhậm Diệc chỉ quần áo của chính mình.
Nhóm mấy cô gái ngẩn người, sau đó liên tục la hét chói tai.
"Lính cứu hỏa đều đẹp trai thế sao, tui phải làm fan lính cứu hỏa mới được."
"Là người của đội phòng cháy nào đây, tui muốn ghé thăm!"
Nhậm Diệc nhân cơ hội đó nắm chặt lấy tay của Cung Ứng Huyền, kéo hắn ra khỏi đám người: "Rồi rồi, mấy cô còn không mau đi xếp hàng đi, chậm chân là phải xếp hàng lâu lắm đó." Anh kéo Cung Ứng Huyền bỏ chạy.
Hai người chạy một hơi vào trong sân vận động mới giảm tốc độ lại.
Nhậm Diệc nhìn lại, Cung Ứng Huyền diện một chiếc áo phao lông ngắn màu vàng nhạt ở thân trên, phía dưới là quần bò kèm giày thể thao trắng tinh. Trên tóc cũng không dùng keo xịt tóc để cố định, mà tùy ý lòa xòa trên trán, ngay cả khi có bịt khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt, vẫn nhìn ra được vẻ đẹp trai ngời ngời như cũ.
Nhậm Diệc ngắm đến ngẩn ngơ, từ trước đến nay anh chưa từng thấy Cung Ứng Huyền ăn mặc kiểu có hơi thở thanh xuân dào dạt như thế bao giờ, nhìn cứ như sinh viên, bảo sao mấy em gái nhỏ nhìn hắn mà cứ trân trân tại chỗ.
Cung Ứng Huyền kéo khẩu trang xuống, có chút không được tự nhiên trước ánh mắt Nhậm Diệc nhìn quần áo của mình: "Làm sao vậy, có gì kỳ quái sao."
"..."
Cung Ứng Huyền hừ nhẹ một tiếng: "Là anh bảo tôi mặc quần áo thường ngày đấy nhé. Nếu không phải vì anh, tôi cũng chẳng thèm đến một nơi vừa bẩn thỉu vừa lúc nhúc toàn người là người thế này."
Cung Ứng Huyền hơi giật mình, trong lòng nhảy cẫng lên không ngừng, trên mặt lại ra vẻ không tán thành: "Phải không."
"Thật mà, đẹp trai lắm." Nhậm Diệc cười nói, "Đương nhiên, cậu mặc tây trang cũng rất tuấn tú, mặc áo ngủ cũng đẹp trai, mỗi cái đẹp trai một kiểu."
Cung Ứng Huyền không nhịn được mà cong môi cười. Hắn cũng rất muốn khích lệ Nhậm Diệc bằng câu tương tự, nhưng có lẽ hắn ngượng ngùng mở miệng. Hơn nữa, chỉ mỗi chữ "đẹp" nông cạn thôi căn bản không đủ để hình dung cảm giác của hắn đối với vẻ ngoài của Nhậm Diệc, kiểu như chỉ cần nhìn đến là sẽ có cảm giác vui sướng vô điều kiện rồi.
"Được rồi, vào đi thôi."
Nhậm Diệc đột nhiên phát hiện thế mà mình vẫn còn đang kéo tay Cung Ứng Huyền, mặc dù Cung Ứng Huyền đeo găng tay, vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của bàn tay ấy một cách rõ ràng như thường lệ.
Anh xấu hổ buông tay ra, dẫn Cung Ứng Huyền tiến vào hậu trường.
Các ca sĩ có tên tuổi đều có phòng thay đồ riêng, cửa đóng nên không thấy được, những người còn lại đều ở trong phòng nghỉ lớn.
Hai người đứng ra chỗ thông thoáng để xem náo nhiệt: "Cậu nhìn xem, kia là ban nhạc The Fly* đó, là nhóm nhạc có tiếng lâu năm rồi, bọn họ hát êm tai lắm."
(*The Fly - 苍蝇乐队, một ban nhạc kỳ cựu ra mắt vào năm 1993, là những nghệ sĩ tiên phong rất có tiếng ở Trung Quốc)
"Ừm."
"Kia hình như là nhóm bước ra từ chương trình tuyển chọn tài năng đó, tôi cũng chẳng biết nữa, oa, cô bé kia gầy quá đi, bình thường không biết ăn gì nhỉ."
Cung Ứng Huyền quét mắt qua một vòng: "Tống Cư Hàn gì đó đâu?"
"Loại có tên tuổi lớn như cậu ta, khẳng định sẽ không tới sớm như vậy đâu, hơn nữa đến đây rồi cũng sẽ có phòng riêng." Nhậm Diệc kéo khóa áo khoác bành tô ra, lấy một bảng ký tên từ trong túi ra đưa cho Cung Ứng Huyền, "Chẳng qua tôi cũng nói chuyện với ban tổ chức rồi, tí nữa có thể đi vào xin chữ ký cho Cung Phi Lan."
Cung Ứng Huyền không được vui cho lắm: "Đừng có nuông chiều nó."
"Con bé không được đến là đã đáng thương lắm rồi."
"Bình thường nó đã không học tốt cho lắm rồi, lại còn sắp thi, đương nhiên sẽ không được phép tham gia mấy hoạt động kiểu này."
"Cho nên cứ xin chữ ký để động viên em ấy một chút thôi, cậu cũng đừng nghiêm khắc với ẻm quá."
"Ba mẹ nó không hợp nhau, hàng năm lại đi công tác không mấy khi ở nhà. Nếu tôi mặc kệ nó, thì còn ai để tâm nữa."
Nhậm Diệc bỗng chốc cảm thấy Cung Phi Lan thật đáng thương.
Cung Ứng Huyền chuyển đề tài: "Các anh đến chủ yếu làm cái gì?"
"Thực ra, công tác quan trọng nhất là xét duyệt phương án phòng cháy chữa cháy, nếu chưa đủ điều kiện thì sẽ chấn chỉnh theo yêu cầu của chúng tôi, nghiệm thu xong mới tiến hành. Hôm nay đến đây, một là giám sát xem có thực hiện đúng yêu cầu không, hai là xử lý các tình huống đột ngột phát sinh." Nhậm Diệc nói, "Vốn dĩ cơ bản là cũng chẳng có gì đâu, cho nên tôi mới rủ cậu đi chơi."
"Kiểm tra toàn bộ sân vận động rồi à?"
"Kiểm tra vài lần rồi." Nhậm Diệc nói, "Tất cả các cửa đều có kiểm tra an ninh, còn có cảnh sát phiên trực tuần tra."
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, tôi hơi bị nhạy cảm."
"Tôi hiểu mà, tôi cũng thế, cấp trên cũng chung nỗi trăn trở này, cho nên mới tăng cường an ninh lên gấp đôi." Nhậm Diệc cười nói, "Phòng ngừa trước cả khi có chuyện xảy ra, nhưng cũng không cần lo lắng quá đâu. Đi, concert sắp bắt đầu rồi. Tôi mới bước lên thử, có vị trí hơi bị ngon đấy."
Nhậm Diệc đưa Cung Ứng Huyền đến bên cánh gà của sân khấu chính. Nơi đó chuyên môn dành cho nhân viên an ninh và staff, không những là tầm nhìn tốt, còn không có ai xung quanh.
Mặc dù là một buổi biểu diễn được chuẩn bị gấp rút nhưng hiệu ứng sân khấu không hề suy giảm chút nào, được cận cảnh ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ và nghe âm nhạc xập xình khiến máu người ta sôi lên.
Nhậm Diệc hưng phấn đung đưa theo nhịp.
Mới đầu Cung Ứng Huyền có chút chịu không nổi môi trường ầm ĩ này, nhưng dần dà hắn cũng bị âm nhạc cùng với người bên cạnh cuốn hút. Hắn len lén nhìn Nhậm Diệc, đôi mắt tỏa sáng cùng nụ cười rạng rỡ của anh khiến hắn mỉm cười đầy ý vị.
"Wow, tuy rằng vị trí này cũng tốt, nhưng nếu hòa mình vào dòng người khẳng định sẽ còn high hơn." Nhậm Diệc một phen kéo tay Cung Ứng Huyền, kéo đặt lên trên đỉnh đầu, trong miệng cũng nhẩm hát theo.
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Ừ, cũng có lý."
Nhậm Diệc quay đầu nhìn về phía Cung Ứng Huyền. Anh đèn không ngừng lập lòe rọi lên khuôn mặt điển trai rung động lòng người, khuôn mặt ấy càng được trở nên bí ẩn và thơ mộng, khiến hô hấp của anh dồn dập, trái tim kinh hoàng không thôi.
Trước khi Cung Ứng Huyền phát hiện ra, Nhậm Diệc đã nhanh chóng quay đầu đi. Cảm giác ngọt ngào trong lòng đang trào dâng, anh không nhịn được nói: "Bây giờ chúng ta cứ như đang hẹn hò vậy."
"Anh nói gì cơ?" Tiếng nhạc quá lớn, Cung Ứng Huyền nhất thời không nghe rõ.
Nhậm Diệc không đáp, chỉ vui vẻ cười phá lên.
Cung Ứng Huyền nhìn sân vận động đông nghịt, chỉ la liệt toàn những đầu người cùng nhau lắc lư cùng với muôn vàn lightstick. Hắn chỉ cảm thấy một không gian chứa nhiều người như vậy, nhưng lại chỉ có độc một người ở bên cạnh mình cho hắn cảm giác chân thật, là ý nghĩa duy nhất để hắn tới đây.
Đột nhiên, hắn ý thức được, những khán giả đang hò hét chói tai dưới khán đài kia, phải chăng cũng ôm ý niệm về người duy nhất trên sân khấu như trong suy nghĩ của hắn?
Nếu quả đúng như vậy, ý nghĩa của loại tình cảm này, dường như đã được miêu tả thật sinh động.
Cung Ứng Huyền rơi vào trầm tư, song bộ đàm của Nhậm Diệc lại không đúng lúc vang lên, đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Nhậm Diệc ấn xuống nút trò chuyện: "Nói đi."
"Nhậm đội, Tống Cư Hàn đến rồi, không phải anh muốn xin chữ ký sao?"
"OK, đến ngay đây." Nhậm Diệc vẫn rất tự nhiên kéo tay Cung Ứng Huyền, "Đi, vào hậu trường thôi."
Hai người tiến vào hậu trường, phụ trách chương trình đã đứng chờ sẵn, cũng nhắc nhở anh: "Nhậm đội, đại minh tinh kiểu này, có thể tính tình cũng hơi thất thường, nếu có gì thất lễ với anh, anh cũng đừng để bụng nhé. Vất vả cho các anh rồi."
Nhậm Diệc cười nói: "Yên tâm đi, cảm ơn."
Người phụ trách gõ gõ cửa, bên trong đáp lại: "Vào đi."
Mở cửa ra, anh ta kính cẩn nói: "Anh Hàn, đội trưởng Nhậm mà tôi vừa nói với ngài đang ở đây rồi."
Nhậm Diệc và Cung Ứng Huyền nhìn vào trong.
Ở một bên phòng nghỉ, mấy thợ makeup và thợ làm tóc đang thu xếp quần áo cùng máy làm tóc. Phía bên kia là một chiếc ghế sô pha màu đỏ dựa sát tường, nom xa hoa đến mức không hề hợp với nơi này, có hai người đàn ông ngồi trên đó. Một người đeo tai nghe và cúi đầu đọc sách, người kia đang nghịch điện thoại và gối đầu lên đùi anh ta, hai chân dài gập lại, đong đưa bên ngoài tay vịn.
Người đàn ông đang chơi điện thoại vẫn không hề quay đầu lại, "Ừm" một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT