Cung Ứng Huyền đi đến bên cạnh Nhậm Diệc, vừa tức giận vừa lo lắng, dùng ánh mắt kiểm tra anh hết một lượt từ trên xuống dưới.
Nhậm Diệc thấp giọng nói: "Anh không sao."
Cung Ứng Huyền tức giận nói: "Trở về sẽ phạt anh."
Bây giờ trong lòng Nhậm Diệc có thể nói là rối như tơ vò, phải làm sao để mở miệng nói với Cung Ứng Huyền rằng người đàn ông hiện có quan hệ thân thích với hắn lại chính là hung thủ thuê người giết hại gia đình hắn đây?
Lúc bấy giờ Nhạc Tân Cốc đang cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng Cung Ứng Huyền.
Mà Bạch Xích Thành cũng không chừa lại thời gian cho Nhậm Diệc, hắn ta nhìn Cung Ứng Huyền không chớp mắt: "Tiến sĩ Cung, tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta đã đụng độ nhau rất nhiều lần."
Cung Ứng Huyền lạnh lùng trừng mắt với Bạch Xích Thành: "Tên tội phạm giết người không lộ nổi mặt ra ngoài ánh sáng như mày thì đâu thể gọi là đụng độ với tao, mà là tao bắt mày lại mới đúng."
"Mày nói gì cũng chẳng đáng kể, mày đang tưởng là đã thắng được tao chứ gì?" Bạch Xích Thành nở nụ cười. Nhìn bề ngoài, hắn ta chính là một người xưa này đều nghiêm túc thận trọng, nên nụ cười này lại càng toát ra vẻ cực kỳ cứng ngắc và quái dị: "Xưa nay chúng mày cũng đâu từng thắng, chẳng qua chỉ là vùng vẫy giãy chết, giảm bớt một chút tổn thất mà thôi."
"Đúng, như vậy không thể xem là thắng được." Nhậm Diệc nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cần còn có một người vô tội bị thương vì chúng mày thì vẫn chưa một ai chiến thắng cả, bọn tao chỉ đang giảm bớt thương vong mà thôi. Mày biết cái gì gọi là chiến thắng thật sự không? Đó chính là bắt giữ chúng mày, để chúng mày sống mục ruỗng ở trong ngục giam, hoặc thối rữa dưới lòng đất, mãi mãi không thể đi gây hoạ cho nhiều người khác nữa."
Bạch Xích Thành nhếch nhếch khóe môi, ra vẻ bỡn cợt: "Chúng ta đều sẽ chết, ai rồi cũng sẽ chết đi thôi, nhưng ý chí của thần Quang Minh sẽ mãi mãi bất diệt, mãi mãi sẽ có thật nhiều tín đồ đi thi hành mệnh lệnh của thần."
"Bớt xàm l đi." Nhậm Diệc quát: "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Cung Ứng Huyền cũng nói: "Đồng bọn của mày đi đâu rồi?"
"Sao nào, mày còn chưa tìm ra nó à?" Bạch Xích Thành nở nụ cười nhạt đắc thắng: "Nó đang ở một chỗ rất quan trọng, trong tay nó còn giữ rất nhiều con tin."
"Bọn họ đang ở đâu?"
"Điều duy nhất mà tao có thể nói cho chúng mày biết, chính là bọn nó vẫn còn trong khách sạn." Bạch Xích Thành nói: "Bây giờ chúng mày có thể đi tìm."
"Bọn tao?" Nhậm Diệc không chắc lắm, hỏi lại: "Mày nói là bây giờ bọn tao có thể đi rồi?"
"Tao không cấm cản chúng mày rời khỏi căn phòng này, nhưng không được phép rời khỏi khỏi khách sạn." Bạch Xích Thành đá điện thoại của Nhậm Diệc về: "Mày chắc chắn sẽ còn quay trở lại."
Nhậm Diệc nghi ngờ nhìn hắn ta, anh khom người nhặt điện thoại lên: "Rốt cuộc mày đang giở trò gì?"
Từ lúc anh theo dõi Nhạc Tân Cốc ra khỏi bệnh viện đến nơi này, mỗi một chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đều rất kỳ lạ. Ngay từ đầu anh nghĩ rằng Bạch Xích Thành muốn liều mạng chết chung với bọn anh, nhưng bây giờ xem ra chắc chắn còn mục đích riêng.
Cung Ứng Huyền cũng ôm mối hoài nghi, hắn híp mắt lại, trừng Bạch Xích Thành: "Mày thả bọn tao đi tìm con tin, vậy còn mày?"
"Tao ở chỗ này đợi chúng mày." Bạch Xích Thành dựa người vào ghế, toàn thân có vẻ rất thả lỏng: "Chúng mày có thể bao vây phong toả nơi này, hoặc nếu không cần mạng của Nhạc Tân Cốc nữa, cứ đập tao chết luôn cũng được. Nhưng mà nếu tao chết rồi, ông ta và mấy con tin kia cũng không thể sống được đâu, nếu mày không tin thì cứ thử xem."
Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc liếc nhìn nhau một cái, bọn họ đều biết việc này có trá, nhưng ngay lúc này cũng không thể nào tóm Bạch Xích Thành được.
Nhạc Tân Cốc thật sự đáng chết, nhưng nếu ông ta còn sống thì mới có thể giúp bọn họ bắt được Tử Diễm.
Cung Ứng Huyền hỏi: "Mày kêu bọn tao đi tìm đồng bọn của mày và con tin, vậy có giới hạn thời gian hay gợi ý gì không?"
"Không có. Chúng mày muốn tìm như thế nào thì cứ tìm như thế đó, nhưng mà đợi đến khi tìm được rồi thì sẽ còn cần tới tao."
Cung Ứng Huyền kéo Nhậm Diệc một cái: "Đi thôi."
Hai người thật sự cứ thế mà rời khỏi phòng họp trước ánh nhìn chăm chú của Bạch Xích Thành.
Vừa ra khỏi cửa lớn, Nhậm Diệc liền dựa vào tường, nặng nề thở hắt ra một hơi, trái tim hồi hộp không dứt. Từ lúc bắt đầu khi anh bước vào cánh cửa này, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần một đi không trở về, không ngờ Bạch Xích Thành cứ thể thoải mái thả bọn họ đi. Điều này trái lại càng làm anh bất an hơn.
"Anh sao rồi?" Cung Ứng Huyền dìu anh dậy: "Em đưa anh đến phòng khách nghỉ ngơi."
"Đừng." Nhậm Diệc đẩy hắn ra, đứng thẳng dậy: "Bây giờ sao anh có thể nghỉ ngơi chứ."
"Hắn ta đang kéo dài thời gian." Cung Ứng Huyền căm hận nói: "Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì, kéo dài thời gian thì có ích lợi gì cho hắn nhỉ."
"Anh nghĩ kéo dài thời gian không có lợi gì cho hắn ta, mà là cho những tên khác. Ban nãy trong suốt quá trình nói chuyện, có vài ba lần hắn ta cố tình hoặc vô tình nhắc lại rằng bản thân không có ý định chạy trốn." Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền: "Điều này chứng minh rằng hắn ta vẫn còn nung nấu ý định muốn chết."
Cung Ứng Huyền im lặng một lát: "Tử Diễm, Tử Diễm muốn làm cái gì." Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Khưu Ngôn: "Chị Ngôn, Bạch Diễm nói đồng bọn của hắn ta đang bắt cóc một nhóm con tin, con tin còn đang ở trong khách sạn, kêu bọn em đi tìm. Đây chắc chắn là một cái bẫy, trước tiên đừng kêu người đến lục soát trong sảnh, mà hãy gọi người đến giám sát, sau đó chuẩn bị mấy thiết bị đo lường quang phổ khối di động ion để kiểm tra hóa chất nguy hiểm ở mỗi tầng. Mặt khác, Bạch Diễm đang cố gắng kéo dài thời gian, em nghi ngờ Tử Diễm đang có mục đích khác, các chị phải chú ý."
Cúp điện thoại, Cung Ứng Huyền lo lắng nhìn thoáng qua camera trên đầu: "Hai ta chuyển sang chỗ khác..."
Hai người đi đến điểm mù của camera, nhịp tim của Nhậm Diệc đã dần bình thường trở lại: "Cung Ứng Huyền, anh phải nói với em một chuyện." Nghĩ đến điều mình muốn nói, anh khó xử đến độ nhăn cả mặt: "Nhạc Tân Cốc..."
Cung Ứng Huyền sờ lên má của Nhậm Diệc: "Đừng căng thẳng, cứ từ từ nói."
Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền thật chăm chú, con tim đau như thắt chặt lại, anh ngập ngừng nói: "Nhạc Tân Cốc chính là hung thủ, là ông ta... Thuê người phóng hỏa đốt nhà em."
Sau khi Nhậm Diệc nói xong, căng thẳng cuống quýt dõi theo phản ứng của Cung Ứng Huyền, anh nhận ra rằng nếu như có thể, thì thay vì nhìn Cung Ứng Huyền đau khổ, anh tình nguyện gánh chịu thay hắn.
Nhưng thật ngoài ý muốn, Cung Ứng Huyền không có phản ứng mạnh mẽ như những gì anh tưởng tượng. Mí mắt hắn run lên, ấn đường nhíu lại: "Đây là do ông ta nói với anh à?"
Nhậm Diệc giật mình: "Không lẽ ông ta đang nói dối?"
"Lúc em bắt đầu nghi ngờ ông ta, em đã điều tra những khả năng là phóng hỏa, hoặc thuê người phóng hỏa. Em không thể hoàn toàn loại bỏ ông ta ra khỏi diện tình nghi, cũng không thể chứng minh ông ta là nghi phạm, nhưng trực giác của em mách bảo rằng không phải là ông ta."
"Vì sao?"
"Người đàn ông này không có can đảm đó." Cung Ứng Huyền nói: "Trừ phi là ông ta ngụy trang rất tài, nhưng mà một người cũng có thể sắm vai một người đàn ông yếu đuối suốt hai mươi mấy năm sao? Em không tin cho lắm."
"..... Ông ta bảo, do ăn chặn tiền hoa hồng rồi mua vật liệu không đạt tiêu chuẩn, nên mới làm nhà máy hóa chất Bảo Thăng phát nổ."
"Cũng có thể lắm, ông ta đã từng làm lãnh đạo trung cấp của phòng thu mua vật tư, nhưng dù cho sau này trở thành con rể của nhà em thì cũng không có quyền quyết định lớn như vậy. Tập đoàn có quy trình gọi đấu thầu, có muốn táy máy gì cũng không dễ dàng, trừ phi ông ta cấu kết với người cấp cao hơn."
"Năm đó có điều tra ra vấn đề gì về vật liệu không?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Không có, tất cả vật liệu đều phù hợp với tiêu chuẩn quốc gia, cho nên cuối cùng người điều tra cho rằng đây là sự cố sản xuất."
"Vậy vật liệu không hợp quy định mà Nhạc Tân Cốc nói là ở đâu ra?"
"Chứng cứ có thể đã bị che giấu hoặc đánh tráo rồi, điều này chỉ có mình ông ta biết." Cung Ứng Huyền nói: "Còn một nguyên nhân nữa khiến em không tin. Ngay cả có cho rằng ông ta là hung thủ, chúng ta vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ không thể giải thích được, em cảm thấy không hợp lý lắm."
Nhậm Diệc nghĩ ngợi, đúng là mọi chuyện còn chồng chất nhiều điểm đáng ngờ: "Nếu thật sự không phải là ông ta làm, vậy sao tại sao lại muốn nhận tội?"
"Bị đe doạ. Lần này Phi Lan xảy ra chuyện đã chứng minh được mối quan hệ hợp tác của ông ta và Tử Diễm đã rạn nứt. Năm đó ông ta mua chuộc Vương Mẫn Đức, chắc chắn là để che giấu tội ác. 19 năm sau, bản án cũ bị lật lại, có lẽ ông ta sợ hãi, lung lay, hoặc là cắn rứt lương tâm. Tóm lại, bây giờ Tử Diễm muốn giết người diệt khẩu."
"Nhắc đến Vương Mẫn Đức, em có từng nghĩ chưa, vì sao trong suốt 19 năm qua Vương Mẫn Đức đều sống rất tốt, nhưng lúc chúng ta bắt đầu điều tra hắn ta thì lập tức bị diệt khẩu?"
"Tất nhiên em từng nghĩ rồi, chắc chắn là do bí mật bị bại lộ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến em không tin Nhạc Tân Cốc là chủ mưu." Cung Ứng Huyền giải thích: "Xét đến sự tàn nhẫn của hung thủ phóng hoả năm đó và Tử Diễm bây giờ, mạng người trong mắt bọn chúng chẳng đáng một xu, giết người diệt khẩu mới có thể cắt đứt mối hoạ sau này. Lời giải thích tốt nhất cho nguyên do mãi tới bây giờ Vương Mẫn Đức mới chết, em nghĩ chính là Tử Diễm cũng mới biết được sự tồn tại của Vương Mẫn Đức gần đây mà thôi."
Nhậm Diệc hít vào một hơi khí lạnh. Vậy là rõ rồi, trong quá trình điều tra, trong số những người bọn họ từng tiếp xúc có người của tổ chức. Đây cũng không phải là phát hiện mới mẻ gì, khi đó lúc điều tra Phương Chi Nhứ thì bọn họ đã biết chắc chắn là có nội gián tiếp tay nên Phương Chi Nhứ mới có thể tự do ra vào hiện trường vụ hoả hoạn như vậy. Song vụ án của Vương Mẫn Đức khiến bọn họ nhận ra rằng rất có thể người này không phải là nhân viên điều tra bình thường, mà là người hiểu rất rõ về tình tiết vụ án, thậm chí còn có thể là người quen của bọn họ.
"Vậy... Em có nghi ngờ ai không?"
Cung Ứng Huyền nói: "Lúc Vương Mẫn Đức chết, em đã muốn tiến hành điều tra, nhưng rồi lại có quá nhiều vụ án xảy ra liên hoàn, em không có cách nào phân thân ra được. Bây giờ nghĩ kỹ lại thì có lẽ manh mối này quan trọng hơn, bởi vậy, bây giờ chúng ta hãy tỉ mỉ phân tích lại từ đầu một lần nữa, để xem rốt cuộc là mắc xích nào có thể để lộ bí mật."
Nhậm Diệc gật đầu: "Để anh nói trước. Từ sau khi gặp tiến sĩ Bàng Bối, chuyện mặt nạ chim vẫn khiến anh rất chú ý. Sau đó, trong lúc học tập huấn luyện, anh phát hiện ra mặt nạ chống độc kiểu cũ có hơi na ná với mặt nạ chim. Rồi anh kể cho em, đồng thời cũng đi tìm thiết bị PCCC của hai mươi năm trước để so sánh đối chiếu."
"Đúng, sau khi em nhận được tin tức thì cũng bắt đầu ngộ ra, thế là bắt tay vào điều tra. Trong quá trình đi điều tra, em có gặp phó viện trưởng bệnh viện năm đó, hai người đồng nghiệp cũ của Vương Mẫn Đức, một nhân viên quản lý hồ sơ, lái xe cũ của hắn ta, ngoại trừ chị Ngôn thì ít nhất bốn, năm viên cảnh sát khác cũng biết."
"Vậy cũng khá nhiều người đó."
"Phải, nhưng những tin tức bọn họ lấy được thì cũng không hoàn toàn đủ, phần lớn bọn họ đều cho rằng em đang điều tra vụ Vương Mẫn Đức nhận tiền hối lộ, bởi lúc đó vụ bê bối ly hôn của hắn ta và vợ rất ồn ào, người vợ đi rêu rao khắp nơi hắn ta làm chuyện sai trái. Sau khi Vương Mẫn Đức bị diệt khẩu, em điều tra sơ qua về những người kia, cũng không phát hiện ra điều gì bất bình thường."
"Nội bộ cảnh sát thì sao? Em quên rồi à, cũng nhờ có nội gián nên Phương Chi Nhứ mới có thể tự do ra vào khu vực phong tỏa ở TTTM Văn Huy để lấy đi chứng cứ."
Cung Ứng Huyền yên lặng nhìn Nhậm Diệc, dáng vẻ như muốn nói rồi lại thôi.
"Sao vậy?"
Cung Ứng Huyền ngập ngừng một chút: "Nhậm Diệc, có một câu em vẫn luôn tránh không nói với anh, bởi vì chúng ta có một vài... Khúc mắc từ quá khứ, khiến điều này trở thành chủ đề nhạy cảm giữa hai người. Cho nên trước khi không có bằng chứng xác thực, em không muốn nhắc tới."
Nhậm Diệc ngẩn ngơ: "Em nói cái gì làm anh rối bời quá vậy?"
Cung Ứng Huyền không trả lời, trái lại nói: "Vừa rồi em rất giận anh, cực kỳ cực kỳ tức giận, tới bây giờ vẫn chưa hết giận, nhưng mà hiện tại không phải là lúc để giận anh."
Nhậm Diệc càng khó hiểu: "Rốt cuộc em muốn nói cái gì?"
Cung Ứng Huyền bĩu môi: "Em muốn nói là, nếu những lời tiếp theo mà em nói ra đây làm anh tức giận, vậy thì hai ta có thể xem như hoà nhau rồi."
Nhậm Diệc dở khóc dở cười: "Bây giờ là lúc nào rồi, em mau nói đi."
Cung Ứng Huyền nói: "Anh không những là một người lính cứu hoả, mà còn là một người lính cứu hoả có niềm vinh dự tập thể và tự tôn nghề nghiệp. Tính chất công việc của anh đã buộc anh phải tín nhiệm và thân thiết với các đồng đội, cho nên anh không thể chấp nhận được chuyện em nghi ngờ cha anh. Còn em lại là một cảnh sát, tính chất nghề nghiệp của em quyết định rằng nếu chỉ cần chưa loại bỏ được điểm tình nghi, dù là ai em cũng nghi ngờ."
"Em có thể nói thẳng ra được không?"
"Anh chỉ nghi ngờ cảnh sát, nhưng anh đã bao giờ nghĩ rằng một trong số những nhân viên điều tra kia có phân nửa là đồng nghiệp của anh chưa?"
Nhậm Diệc sững sờ. Giống như một mũi tên đâm thủng bức màn, lớp sương mù vốn đang lờ mờ che mắt mà anh vẫn không hề hay biết kia đột ngột biến mất.
Sự thật đã rõ như ban ngày.
Những dòng suy nghĩ lộn xộn dần trở nên rõ ràng, một vài hình ảnh xuất hiện trong đầu anh, từng tập hồ sơ, rồi một gương mặt, chầm chậm nổi bật lên giữa muôn ngàn gương mặt khác, dần dần trở nên sáng chói.
"Nhậm Diệc!" Cung Ứng Huyền vội la lên: "Em cảnh cáo anh, em còn chưa hết giận anh đâu, anh không được giận em đó, hay là... Anh nghĩ ra điều gì?"
Nhậm Diệc ngẩng đầu, vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy, anh bất ngờ bắt lấy tay Cung Ứng Huyền: "Anh nghĩ tới một người."
"Cậu ta, cậu ta từng đến TTTM Văn Huy, rồi tiểu khu An Gia điều tra vụ hoả hoạn, và cũng từng tham gia điều tra rất nhiều vụ tai nạn có liên quan tới chúng ta. Điều quan trọng nhất chính là, sau khi liên tưởng đến mối liên hệ giữa mặt nạ chim và mặt nạ phòng độc, rồi gọi điện nói cho em xong, anh đã lập tức đi nhờ cậu ta giúp sắp xếp lại tư liệu PCCC hồi trước."
Cung Ứng Huyền trừng to mắt: "Ai?!"
"Trương Văn khoa điều tra hoả hoạn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT