Khúc Dương Ba an ủi Nhậm Diệc thêm vài câu là tính rời đi, y còn một đống chuyện phải xử lý.

Nhậm Diệc tiễn Khúc Dương Ba ra cửa, hơi xấu hổ nói: "Người anh em, rước phiền toái cho anh rồi."

"Nói lời thừa thãi thế hả." Khúc Dương Ba nện lên ngực anh một quyền, "Chúng ta là anh em một nhà đồng lòng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."

Nhậm Diệc bắt lấy vai y, anh rất ngại cảm ơn, mà cũng không tiện xin lỗi, có lẽ hai loại tâm tình này đều đan xen trong lòng. Anh biết lần này không chỉ tự gây phiền toái, mà còn ảnh hưởng đến tiền đồ của Khúc Dương Ba. Khúc Dương Ba không giống anh, anh có thể cả đời an vị ở vị trí này, thậm chí còn chán ghét quyền cao chức trọng với hội họp, nhưng Khúc Dương Ba có mục đích rõ ràng, phương hướng đúng đắn, chỉ đạo viên ở trung đội nhất định sẽ chỉ là một nấc thang trong cuộc đời chính trị của y, ắt hẳn vẫn sẽ muốn lên trên nữa.

Khúc Dương Ba đi rồi, Nhậm Diệc quay trở về phòng, Cung Ứng Huyền đang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía anh gọi điện thoại.

Nhậm Diệc lặng lẽ ngắm thân hình cao lớn cùng bờ vai rộng thênh thang của Cung Ứng Huyền, cảm giác mạnh mẽ đàn ông, sống động vô cùng, tựa như một bức tường, một thân cây, một ngọn núi, có thể chống đỡ gió bão rít gào. Anh chậm rãi đi tới, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy eo Cung Ứng Huyền, dán mặt mình lên phiến lưng kia, cũng vô lực thả lỏng trên người hắn.

Anh vẫn cảm thấy anh có thể vì bản thân, vì người nhà, vì đồng đội, thậm chí là vì người không quen biết chắn gió che mưa, nhưng khi mưa to gió lớn ập đến, anh cũng hy vọng có cho mình một mái hiên.

Cung Ứng Huyền cứng người, sau đó hoàn toàn thả lỏng, rồi dùng một tay nắm lấy cổ tay Nhậm Diệc, đồng thời dùng ngón tay tinh tế vuốt ve phần xương nhỏ gồ ra ở cổ tay kia.

Nhậm Diệc nhắm hai mắt lại, anh không định nghe Cung Ứng Huyền đang nói gì, chỉ cảm thấy âm thanh khi chảy khi ngưng kia thật dễ nghe, như một bài hát ru dịu dàng, vỗ về trái tim đầy xúc động của anh.

Qua hồi lâu, Cung Ứng Huyền gọi xong điện thoại, hắn quay người lại, cúi đầu dùng trán mình áp lên trán Nhậm Diệc, nhỏ giọng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh uể oải như vậy."

Nhậm Diệc cười cười: "Tâm hồn tôi rộng lượng lắm, cứ để tôi ủ dột một ngày đi, đến mai sẽ ổn thôi."

Cung Ứng Huyền nhìn đôi mắt Nhậm Diệc, vừa đau lòng vừa phẫn nộ, đau lòng vì tất cả những bất công mà Nhậm Diệc phải chịu đựng, phẫn nộ chính mình không thể bảo vệ tốt người trong lòng. Hắn ôm siết eo Nhậm Diệc: "Anh có thể ủ rũ, khổ sở, oán giận cũng được, nhưng đừng kìm nén."

"Có thời gian này, tôi thà dùng cho những điều khiến tôi hưng phấn." Nhậm Diệc hôn phớt Cung Ứng Huyền, nở nụ cười yếu ớt, "Như cậu chẳng hạn."

Trái tim Cung Ứng Huyền đập thình thịch loạn xạ.

Nhậm Diệc dùng ánh mắt tỉ mỉ khắc họa đường nét điển trai hoàn mỹ của Cung Ứng Huyền, trong lòng nổi lên một ngọn lửa, dù cho nó là tâm hỏa hay là dục hỏa, đều phải tận lực thiêu đốt mới được.

Anh ngậm lấy môi dưới của Cung Ứng Huyền, nhẹ giọng nói: "Ở lại đây đi."

Cung Ứng Huyền nhiệt tình hôn trả.

Hai người gấp đến độ không kiềm chế nổi mà lôi kéo quần áo của đối phương, bất kể thứ đồ gì đang ngăn cản bọn họ thân mật với nhau đều trở nên vô cùng vướng víu.

Cung Ứng Huyền áp đảo Nhậm Diệc trên giường, vừa thỏa thích mút mát cánh môi mềm mại kia, vừa đưa bàn tay luồn vào giữa ngực anh, trong quần anh, tùy ý vuốt ve.

Nhậm Diệc xé rách áo sơ mi của Cung Ứng Huyền, tay mò mẫm khuôn ngực rắn rỏi và vòng eo thon gọn của hắn, cuối cùng chui vào quần lót, cầm lấy tính khí đang nửa mềm kia, cảm nhận nó trướng lên trong bàn tay mình.

"Cương cũng nhanh quá nhỉ." Nhậm Diệc liếm môi dưới của Cung Ứng Huyền, đôi mắt đầy kiều diễm và xuân sắc, "Có phải muốn làm lắm không?"

Cung Ứng Huyền "Ừ" một tiếng trầm thấp, vùi đầu liếm hôn hàm dưới, yết hầu, rồi ngực của Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc thò tay vào trong tủ đầu giường lấy thuốc bôi trơn ra, nặng nề thở gấp, thúc giục: "Vậy thì đến đây nào."

Cung Ứng Huyền dùng đầu gối tách hai chân Nhậm Diệc ra, bắt lấy mắt cá chân của cặp chân thon dài săn chắc kia, đặt lên vai mình, một tay bật nắp hộp gel bôi trơn, trực tiếp ấn vào lỗ nhỏ đang khép chặt, cố gắng chen vào.

Tuy hầu hết phần gel lạnh đã chảy vào kẽ mông, nhưng vẫn có một phần chui vào bên trong dũng đạo, bỗng dưng phải tiếp xúc với dị vật lạnh lẽo khiến Nhậm Diệc khó chịu mà vặn vẹo ưỡn lên.

Hai mắt Cung Ứng Huyền bốc hỏa, mạnh mẽ hôn xuống Nhậm Diệc, ngón tay thon dài cũng theo đó cắm vào bên trong động thịt, quấy đảo, nới rộng.

Đã lâu mới trải nghiệm tình dục dâm loạn khiến Nhậm Diệc xấu hổ, kích thích cảm quan của anh, khiến dục hỏa trong anh tăng vọt.

Hai người hôn đến mức khó dứt được, dù có khó thở cũng chẳng muốn tách ra, như muốn hút sạch từng chút hơi thở của đối phương, đến mức là ai với ai nữa cũng chẳng quan trọng.

Chân dài của Nhậm Diệc quấn quanh eo Cung Ứng Huyền, anh khàn khàn nói: "Cắm vào, cắm vào ngay bây giờ."

Cung Ứng Huyền đã nhịn lâu đến mức hai mắt đỏ ngầu, hắn cố định lại eo Nhậm Diệc, nhắm chuẩn lỗ nhỏ đang hé mở kia, ưỡn người một cái, đỉnh đầu thô to mềm mại chen vào trước, lập tức đã bị mật huyệt chặt chẽ tầng tầng bao vây, rất khó để tiến thêm.

Nhậm Diệc kêu thất thanh, phần cổ thon dài ngửa ra sau, yết hầu nhô lên tựa như trùng dãy núi trùng trùng điệp điệp, gợi cảm đến mức làm người ta nóng máu.

Cung Ứng Huyền căn bản không cách nào khống chế bản năng đàn ông muốn hoàn toàn chiếm hữu người này của mình, không kịp đợi vách ruột chật chội kia hoàn toàn mở ra, đã mạnh mẽ đâm vào, thô bạo cắm xuống tận cùng.

côn th*t vừa dài, vừa thô, lại vừa cứng, vừa nóng, một phát đâm vào, kích cỡ kinh người phình lên trong cơ thể Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc bị đau kêu một tiếng, rồi lại cảm nhận được khoái cảm khó có thể dùng lời diễn tả được. Đây đa phần là khoái cảm tâm lý, thậm chí biến nỗi đau cơ thể thành kích thích dâng trào trong cảm quan, khiến máu khắp người anh đều như chảy ngược. Chỉ bị Cung Ứng Huyền đâm vào không thôi cũng đủ khiến anh cương rồi.

Cung Ứng Huyền bắt lấy eo Nhậm Diệc, chầm chậm mạnh mẽ đưa đẩy.

Nhậm Diệc khắc chế không nổi mà rên rỉ thành tiếng, lại lập tức cắn môi, chút lý trí còn sót lại nhắc nhở anh đây là nơi nào, nhưng anh vẫn theo đuổi bản năng khoái cảm, khiến anh phối hợp với tốc độ đâm rút của Cung Ứng Huyền, tự vuốt ve tính khí của chính mình.

Tốc độ của Cung Ứng Huyền trở nên nhanh hơn, cường độ cũng tăng lên, hắn đột nhiên dã man đâm vài cái, xỏ xuyên Nhậm Diệc đến mềm nhũn cả người, hai chân như bại quân trước cửa thành, vì Cung Ứng Huyền mà mở rộng không giữ lại chút gì, động thịt mê hồn kia cũng kịch liệt co rút.

Cung Ứng Huyền cảm thấy thứ của mình bị động thịt ướt át chật chội kia hút quá chặt chẽ, qua mỗi lần ma sát đều mang đến cho hai người khoái cảm điên cuồng. Khi hắn mở rộng tầng tầng động thịt, đâm đến nơi sâu thẳm bên trong, hắn có thể cảm giác được rõ ràng Nhậm Diệc run rẩy. Khi rút ra, hắn lại bị tường thịt ấy gắt gao co rút giữ lại.

"A a... Ứng Huyền... Ứng Huyền..." Nhậm Diệc khó nhịn kêu tên Cung Ứng Huyền.

Cung Ứng Huyền tàn nhẫn thao vùng đất tiêu hồn này, hông từng đợt va chạm vào thịt mông của Nhậm Diệc, âm thanh bành bạch vang lên khắp căn phòng, chỉ nghe thôi cũng đã khiến người ta mặt đỏ tận mang tai.

"Ừm... Ưm a... Ứng Huyền..." Nhậm Diệc vuốt ve mặt Cung Ứng Huyền, "Thao tôi... Dùng sức... Dùng sức thao tôi..."

"Mạnh vào, đúng, nơi này, nơi này thật thoải mái, a a Ứng Huyền —— "

"Thao ta, thao tôi mạnh vào... Đúng rồi... Ư a... Tôi thích, tôi thích nhất cậu thao tôi..."

Nhậm Diệc thoả thích thả lỏng khát vọng trong lòng lẫn khát vọng thân thể, chỉ có cùng người này kết hợp không giữ lại chút gì mới có thể mang lại cho anh niềm an ủi tột cùng, mới có thể khiến anh quên đi mọi phiền não trên thế gian này, mới có thể khiến anh lên đỉnh hết lần này đến lần khác từ bên trong, cảm nhận được ý nghĩa mình tồn tại.

Cung Ứng Huyền bị kích thích đến gân xanh nổi vằn vện, trong con ngươi thậm chí bắn ra thú tính tinh quang. Xem ra người nào xưa nay càng trong sáng ngây thơ, một khi đã sa vào tình dục lại càng khó có thể tự kiềm chế.

Cung Ứng Huyền đột nhiên rút côn th*t ra, ôm Nhậm Diệc ngã xuống giường, rồi nhấc một chân anh lên, từ phía sau cắm vào, đồng thời một tay nắm chặt tính khí của anh, vỗ về chơi đùa, nụ hôn như mưa rơi dồn dập lên cổ, vai anh.

Cổ họng Nhậm Diệc không ngừng phát ra tiếng rên rỉ bức bối, anh rất muốn cao giọng kêu to, bởi mỗi lần Cung Ứng Huyền ra ra vào vào, đều mang cho anh kích thích điên cuồng đến cực hạn, anh đành phải cắn chặt cổ tay để kiềm chế.

Cung Ứng Huyền vặn xoay cằm anh, ngăn chặn môi anh, vừa hôn một cách thô bạo, vừa mãnh liệt thao anh, làm hết thảy những chuyện hắn vẫn muốn làm với người này.

Môi, tính khí và cả động thịt của Nhậm Diệc, tất cả đều bị Cung Ứng Huyền chiếm giữ không một kẽ hở, nắm trong tay. Lúc này anh như cánh diều được Cung Ứng Huyền dắt, theo sự dẫn dắt của đối phương chìm nổi trong bể dục, trong một khắc dục tiên dục tử, lại tức thì từ trên trời rơi xuống đất. Kích thích từ cả trước lẫn sau của Cung Ứng Huyền như muốn bức điên anh rồi, khiến anh phát ra tiếng rên không tưởng tượng nổi.

"Nhậm Diệc, Nhậm Diệc." Cung Ứng Huyền hiếm khi nói chuyện lúc ân ái, cũng khó kiềm chế trầm luân mà nỉ non gọi tên anh.

"A... Ưm a... A a... Ứng Huyền... Đúng, gọi tên tôi..." Nhậm Diệc quờ quạng hôn hắn.

Cắm rút chừng một trăm cái ở tư thế này, Cung Ứng Huyền vẫn không có dấu hiệu muốn bắn, hơn nữa cũng không cho Nhậm Diệc bắn. Nhậm Diệc vẫn có chút nhịn không được, hết đợt sóng khoái cảm này đến đợt sóng khoái cảm dào dạt khác đã sắp gặm nhấm lý trí của anh không còn sót một mảnh. Khóe mắt anh rưng rưng, hạ thân ướt cả một vùng, trong miệng bừa bãi gọi tên Cung Ứng Huyền, nói ra mấy lời mâu thuẫn: "Ứng Huyền... A, không muốn... Đừng... Chỗ này... Ở chỗ này... A a... Cậu thao tôi thật thoải mái, chỉ có cậu từng thao tôi, chỉ có cậu có thể khiến tôi sướng đến vậy... A a đừng... Nhanh quá... Nhanh quá rồi a a a a đừng mà a —— "

Cung Ứng Huyền bế Nhậm Diệc từ trên giường lên, đổi thành tư thế quỳ úp sấp, đối diện ngay với bờ mông đang vểnh cao. Khe mông ẩm ướt mềm mại và thịt động mị hồng bị làm đến không khép lại được bên trong kia, hé ra co vào tựa như đang mời gọi hắn.

Cung Ứng Huyền tách hai bờ mông căng tròn kia ra, mạnh mẽ ưỡn người một cái, côn th*t tiến quân thần tốc.

"A a ——" Nhậm Diệc há miệng cắn lưỡi, nước mắt đồng thời tuôn trào, tính khí phía trước cũng phun ra.

Bắn tinh là thời điểm mẫn cảm gấp đôi, mà Cung Ứng Huyền vẫn không biết mệt mỏi đâm rút, Nhậm Diệc bị khoái cảm khó có thể chịu đựng hành hạ như mất lý trí, trong lúc bắn anh khóc lóc cầu xin: "Không... Đừng... Ứng Huyền... A a không... Tôi không chịu được... A a a a a —— "

Cung Ứng Huyền mắt điếc tai ngơ, hắn đã rơi vào kích thích cực độ không có cách nào tự kiềm chế. Hắn liên tục cắm vào cơ thể Nhậm Diệc, liên tục cảm thụ được anh run rẩy, liên tục thu được khoái cảm điên cuồng. Cảm giác thỏa mãn tựa như nắm giữ được cả thế giới này, có thể biến bất kỳ thánh nhân nào thành thú hoang tham lam, hắn không biết mệt mỏi mà thao như dã thú, leo đến đỉnh cao cực lạc —— thế gian này nếu có cực lạc, thì chính là cùng người mình yêu liều chết triền miên.

Bọn họ trải qua một đêm không hề tiết chế, chỉ để rũ bỏ những cảm xúc tiêu cực phức tạp không cách nào tan biến, cũng vì tìm kiếm sự an ủi ấm áp từ cơ thể của đối phương.

- ---

Đến nửa đêm Cung Ứng Huyền phải đi, phải về phân cục tăng ca.

Nhậm Diệc mệt đến độ tay cũng không nhấc lên nổi, nhưng vẫn túm lấy áo không cho hắn mặc, biếng nhác nói: "Cậu nói xem, cậu nửa đêm rời đi, chúng ta lại có vẻ không đứng đắn nhỉ, kỳ quặc lắm."

"Đừng nói linh tinh." Cung Ứng Huyền cười nhẹ mắng anh.

"Thế cậu xong việc đã trốn đi, có phải hơi vô tình bạc nghĩa rồi không." Nhậm Diệc thực sự rất thích trêu chọc hắn, nhìn vẻ xấu hổ quẫn bách của hắn, trong lòng cực kì ngọt ngào, đến nỗi quên cả phiền não của chính mình.

Cung Ứng Huyền dừng lại, khó xử nói: "Nhưng Tiểu Đàm bên kia có phát hiện mới, tôi phải đến xem qua một chút."

"Ở trước mặt tôi không cho nhắc đến người đàn ông khác." Nhậm Diệc quơ quơ vạt áo Cung Ứng Huyền, "Cậu nằm lại với tôi năm phút thôi, được không."

Cung Ứng Huyền đâu nỡ lòng nào từ chối.

Nhậm Diệc dùng cả tay chân mà quấn lấy hắn, dán vào lỗ tai của hắn nói: "Giá mà thời gian có thể dừng lại ngay lúc này."

"Ừm." Cung Ứng Huyền nhắm hai mắt lại, cảm nhận được thời khắc này, hắn không thể không đồng ý với Nhậm Diệc.

"Có lúc tôi cảm giác con người sống mệt mỏi vãi, tại sao lại phải làm nhiều việc như vậy chứ." Nhậm Diệc nở nụ cười tự giễu, "Rất nhiều phiền toái vẫn là tự chuốc lấy."

Cung Ứng Huyền khẽ khàng vỗ tóc Nhậm Diệc, lặng lẽ an ủi.

"Tôi thực sự mệt mỏi lắm, có thể nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt." Nhậm Diệc dùng đầu ngón tay phác hoạ ngũ quan của Cung Ứng Huyền, "Hiện tại chỉ muốn mỗi ngày được ở bên cậu."

Trong lòng Cung Ứng Huyền ngứa ngáy, hắn ôm Nhậm Diệc vào lòng, "Khoảng thời gian này đến nhà tôi ở đi."

"Thôi, tuy rằng tôi không cần xuất cảnh, nhưng nếu đi, nhỡ lại có chuyện gì xảy ra thì sao. Tôi phải ở lại đây, lúc nào cũng phải sẵn sàng tham gia điều tra, gồng gánh hoạn nạn cùng bọn họ."

Cung Ứng Huyền thất vọng nói: "Vậy ít nhất, đến nhà tôi ăn một bữa cơm đi, lần trước anh đồng ý rồi."

"Ừm, vậy cũng được."

"Thứ bảy thì sao, đồ lần trước muốn tặng anh, tôi sửa lại xong rồi."

"Được thôi, tôi đến xem nó, tiện thể ngó mấy con thú cưng của cậu luôn."

Cung Ứng Huyền nhẹ nhàng xoa đầu Nhậm Diệc, hiếu kỳ hỏi: "À phải, vụ lấy vòi xịt nước phun vào phóng viên, người nhà đánh gì đó, có chuyện gì thế?"

Nhậm Diệc bật cười: "Ây dà, tuổi trẻ mà. Tên phóng viên kia đúng chuẩn phường ngu ngốc, hai mẹ con hơn nửa đêm từ trên lầu chạy xuống, người phụ nữ còn mặc váy ngủ xuyên thấu, đứa con vẫn đang khóc, hắn cứ nhất quyết phải đi lên phỏng vấn cơ, ống kính chỉ thiếu điều dí vào mặt người nhà họ luôn rồi, chỉ để phỏng vấn cảm nhận của người nhà bị thiêu. Nếu chồng cô ấy mà ở đấy thì lại chẳng đánh chết hắn luôn à? Chúng tôi khuyên mấy lần hắn vẫn không chịu đi, còn chửi ngược lại bọn tôi, tôi lấy vòi xịt hắn đo đất luôn."

Cung Ứng Huyền mỉm cười nhìn Nhậm Diệc, giọng điệu không tự chủ mà cưng chiều: "Làm tốt lắm."

"Một vụ khác còn kinh hơn, bán cái gối gì chăm sóc sức khỏe, chồng chất hàng hóa trong nhà nên tự nhiên bị rò điện, sau khi chúng tôi đến, hắn còn bảo là không có ai ở bên trong, làm mọi người chuyển đồ đạc trước, kết quả hắn còn bà mẹ hơn tám mươi tuổi nằm ở giường trong." Nhậm Diệc lắc đầu, "Bây giờ nhớ lại còn bực mình."

"Anh bị phạt không?"

Nhậm Diệc gật gật đầu: "Lại chẳng. Sau đó, chuyện ghê tởm còn thấy nhiều hơn, tôi cũng bắt đầu lên quản lý, rồi học cách kiềm chế. Hồi trẻ tôi xốc nổi lắm, cực kỳ dễ bị kích động, mấy năm qua đã đỡ nhiều, không thì hồi mới quen cậu, có khi chúng ta còn đánh nhau một trận rồi. "

Cung Ứng Huyền hôn trán anh: "Anh đánh không lại tôi đâu."

"Chưa thử sao mà biết."

"Không thử cũng biết."

"Thế hôm nào thử xem."

"Bây giờ không được."

"Sao lại thế?"

"Bây giờ tôi muốn nhường anh."

"Tại sao vậy."

"Bởi vì anh thể nào cũng đánh không lại tôi."

"Hứ."

Hai người đối đáp mấy câu thoại vô nghĩa này, thế mà lại vô cùng ấm áp.

Cuối cùng, Cung Ứng Huyền mới bất đắc dĩ rời đi.

Cung Ứng Huyền vừa đi, giống như đã mang cả tấm khiên phòng hộ thần kì của Nhậm Diệc theo luôn, trong tức khắc, bao nhiêu lạnh giá, cô độc, lo lắng, sợ hãi trong anh đều lũ lượt kéo đến. Anh đi tắm rửa sạch sẽ, ngồi trước bàn hút thuốc cả một đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play