*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Cung Ứng Huyền bình phục tâm tình, Nhậm Diệc không nhịn được trêu hắn: "Tôi phát hiện cậu còn rất mít ướt nha."

Cung Ứng Huyền lầm bầm: "Vớ vẩn, sao lại thế được."

Nhậm Diệc mỉm cười: "Không còn sớm nữa, về thôi."

Cung Ứng Huyền cứ chốc chốc lại liếc nhìn Nhậm Diệc, bất động, cũng không nói năng gì.

"Đi thôi."

"Chúng ta đã làm hòa chưa?" Cung Ứng Huyền nhỏ giọng hỏi.

Nhậm Diệc hơi do dự, lại có phần lúng túng "Ừ" một tiếng.

Cung Ứng Huyền áp tay lên mặt Nhậm Diệc, kìm nén nhịp thở của mình: "Vậy tôi có thể hôn anh không?"

Không chờ Nhậm Diệc trả lời, tay Cung Ứng Huyền đã luồn ra sau, bắt lấy gáy Nhậm Diệc, đồng thời rướn người về phía trước. Hắn kéo anh lại gần hơn, mạnh mẽ hôn lên đôi môi khiến mình nhung nhớ đêm ngày kia.

Trái tim Nhậm Diệc đập loạn, anh bị nụ hôn có chút thô bạo mà rất đỗi nồng nàn tha thiết này làm cho choáng váng. Qua nụ hôn ấy, điều bọn họ trao cho nhau là sự dịu dàng không chút phòng bị, là hơi thở đẹp đẽ chỉ bung nở vì đối phương, và còn cả khát vọng khó lòng kìm nén vẫn luôn chực trào.

Bọn họ càng hôn càng động tình, thở dốc cũng thêm nặng nề. Giữa sự thân mật dường như không chừa lại khoảng cách kia, não bộ thiếu oxy đã đoạt đi lý trí của bọn họ, để bản năng làm chủ, khiến hai người chỉ muốn xích lại gần nhau hơn.

Đột nhiên, một hồi chuông báo động vang lên như sấm rền, trong nháy mắt đã đánh thức cả hai.

Nhậm Diệc đột ngột đẩy Cung Ứng Huyền ra, lau khuôn mặt đã chín đỏ của mình: "Có, có báo động!" Điện thoại của anh cài nhạc chuông đặc biệt cho cuộc gọi từ trung đội, chỉ trong trường hợp khẩn cấp, người của trung đội mới gọi cho anh bằng cách này.

Cung Ứng Huyền vẫn đang ngẩn người, chưa kịp hoàn hồn từ dư vị khi nãy, còn Nhậm Diệc đã tỉnh táo bắt điện thoại: "Nói đi."

"Nhậm đội, có một hộ dân ở tiểu khu An Gia bị cháy, anh đâu rồi?"

"Lửa lớn lắm à?" Nhậm Diệc vừa hỏi, vừa chạy về phía bãi đậu xe.

"Hiện giờ không lớn, nhưng hôm nay trùng hợp đúng lúc hai ban vừa xuất cảnh ban sáng vẫn chưa về. Lát nữa tiểu đội trưởng Thôi sẽ dẫn đội ra, nhưng chỉ đạo viên không yên lòng, nói anh cách trung đội cũng không xa, để anh chạy đến."

"Không xa, sẽ đến ngay." Cúp điện thoại, Nhậm Diệc giục Cung Ứng Huyền, "Mau mau đưa tôi tới đường An Gia đi, mà thôi, đưa chìa khóa cho tôi, đường này tôi thạo."

Cung Ứng Huyền tung chìa khóa sang cho Nhậm Diệc, anh bắt lấy, lên xe, đóng cửa, khởi động liền một mạch, rồi nhanh chóng chạy khỏi bãi đậu xe.

"Tình huống thế nào?" Cung Ứng Huyền hỏi.

"Nhà dân cháy, hôm nay nhiều vụ quá, nhân lực hơi bị thiếu." Nhậm Diệc nói, "Cũng may tôi chọn viện dưỡng lão này cách trung đội không xa lắm." Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, tính toán kiểu gì cũng phải mất 20 phút mới đến.

Lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới tiểu khu An Gia, Nhậm Diệc thấy cửa sổ của một nhà dân đang có lửa bốc ra ngoài, từ màu sắc lẫn hình dạng của cột khói, có thể đoán được bên trong đang bị thiêu rất dữ dội.

Anh nhìn thấy xe cứu hỏa của đội mình, đồng thời có hai chiến sĩ nhỏ đang giằng co với một người đàn ông, nhìn như sắp đánh nhau tới nơi.

Những người khác thì không ở đó, có lẽ đang đi phá cửa.

Nhậm Diệc nhảy xuống xe, chạy tới: "Có chuyện gì vậy?!"

"Nhậm đội!" Chiến sĩ kia vội la lên, "Anh này là người nhà..."

"Sao chúng mày lại đến chậm thế hả?! Ròng rã 15 phút mới đến! Vợ tao sắp chết rồi!" Người đàn ông gào khóc, "Bắt dân đóng thuế để nuôi mà chúng mày vẫn chẳng ra gì, bây giờ còn cứu không nổi người ta nữa!"

Nhậm Diệc đi tới, nắm lấy bắp tay anh ta: "Thưa anh, xin anh bình tĩnh lại! Chúng tôi đã xuất cảnh với tốc độ cao nhất, nhưng hiện giờ là buổi trưa, tình hình giao thông không phải thứ chúng tôi có thể khống chế được!"

Người đàn ông giãy dụa: "Còn viện cớ quái gì?! Vợ tao sắp bị thiêu chết chúng mày mới đến, bây giờ không cứu ra được nữa, mạng người quan trọng mà chúng mày làm ăn kiểu gì thế! Mày, mày là đội trưởng? Tại sao bây giờ mới tới? Mày tự ý rời vị trí, tao sẽ tố cáo mày!"

Quần chúng vây xem hầu như đều giơ điện thoại lên quay chụp.

Cung Ứng Huyền đứng ở một bên, dùng ánh mắt dò hỏi xem Nhậm Diệc có cần giúp một tay không.

Nhậm Diệc lắc đầu, quay sang hỏi chiến sĩ: "Tình huống nhà bọn họ sao rồi."

Gương mặt chiến sĩ nhỏ đầy lo lắng: "Cửa nhà bọn họ đã biến dạng, là cửa điện tử, tổng cộng có 9 chốt khóa thiên địa*, cực kỳ khó tháo."

Người đàn ông quát lên: "Không phải chúng mày có thang sao! Tại sao không bắc thang?! Khi nào mới dỡ xong cửa?!" Không biết là vô tình hay cố ý, anh ta thụi một quyền vào ngực Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc đau đến mức biến sắc, anh vặn tay của người đàn ông ra sau lưng, cùng chiến sĩ nhỏ kia kìm chặt anh ta, quát: "Thưa anh, tôi hiểu được tâm trạng của anh. Chúng tôi cũng muốn cứu người như anh, nhưng lửa trước cửa sổ lớn như vậy, căn bản không ai vào được, chỉ có thể phá cửa lớn thôi, anh bình tĩnh đi."

Cung Ứng Huyền lấy giấy chứng nhận ra, quơ quơ trước mặt người đàn ông, phẫn nộ nói: "Cảnh sát đây, nếu anh còn tiếp tục gây rối, tôi sẽ bắt anh vì tội hành hung nhân viên công chức và cản trở người thi hành công vụ."

Người đàn ông ngẩn người, càng thêm tức: "Chúng mày đều cùng một giuộc cả, vốn coi mạng người chỉ như cỏ rác! Tao sẽ tố cáo chúng mày!"

Nhậm Diệc tháo bộ đàm của chiến sĩ xuống, ghé vào tai mình: "Nghĩa Thắng, cửa mở được chưa? Cần tôi tới không?"

Tiếng Thôi Nghĩa Thắng truyền đến, bối cảnh rất ồn ào: "Không cần, cửa vừa mở ra, chúng em vào rồi."

Mấy phút sau, Thôi Nghĩa Thắng và những người khác cõng một người phụ nữ xuống cầu thang, nhân viên cấp cứu đã chờ sẵn từ lâu vội đẩy cáng cứu thương chạy tới.

Trên người cô có nhiều vết bỏng, không hề có sức sống, xem ra không ổn rồi.

Nhậm Diệc nhìn Thạch Tiểu Thiến làm cấp cứu, sau đó nhìn bờ vai cô thất vọng buông xuống, quay mặt lại lắc đầu với anh, rồi bắt đầu thông báo thời gian tử vong.

Người đàn ông kích động nhào tới bên người chết, gào khóc, nghe mà khiến người ta tê tái cõi lòng.

Thôi Nghĩa Thắng tháo mũ bảo hiểm xuống, nhìn Nhậm Diệc với vẻ ủ rũ, cúi đầu.

Thôi Nghĩa Thắng là người ít kinh nghiệm nhất trong số các tiểu đội trưởng, năm ngoái mới bắt đầu được đích thân dẫn đội, đám cháy bình thường cũng không để cậu ta đơn độc dẫn đi. Hôm nay là một tình huống vô cùng hiếm thấy với quá nhiều ca trong một ngày, nhân lực không đủ.

Nhậm Diệc đã nhìn thấy sự hoài nghi và tự trách trong ánh mắt của cậu ta, anh đi tới, vỗ vỗ lên vai cậu ta: "Tình huống như thế, ngay cả có tôi thì kết cục vẫn giống như vậy, đừng có cái gì cũng tự ôm đồm."

"Em..."

Thôi Nghĩa Thắng vừa muốn mở miệng, người đàn ông kia đột nhiên chỉ vào bọn họ, gào khóc, "Là chúng mày hại chết vợ tao! Chúng mày 15 phút mới chạy tới, đội trưởng thì những nửa tiếng! Đến rồi cũng không bắc thang! Sợ chết thì làm lính cứu hỏa làm gì! Chính vì chúng mày làm lỡ thời gian, vợ tao mới chết!"

Các chiến sĩ mặt ám đầy tro nhất thời đầy ấm ức và khuất nhục, nhưng không nói ra dù chỉ một lời.

"Chúng mày hại chết vợ tao! Chính là chúng mày!" Anh ta thét, "Mọi người đều chụp lại đi, tao muốn vạch trần chúng mày, tao muốn tố cáo chúng mày!"

Nhậm Diệc sầm mặt nói: "Nếu có bất kỳ ý kiến gì thì anh có thể báo cảnh sát, khiếu nại lên bộ quản lý trường hợp khẩn cấp, nhưng xin đừng tùy tiện bôi nhọ chiến sĩ của chúng tôi."

"Chúng mày cùng một giuộc với cảnh sát! Cảnh sát còn muốn bắt tao, tao phạm pháp chỗ nào?! Chúng mày hại chết vợ tao, còn muốn bắt tao!"

Cung Ứng Huyền nói không hề do dự: "Để tôi nói tại sao có thể bắt anh, anh vi phạm luật an ninh trật tự.."

Nhậm Diệc ngăn Cung Ứng Huyền lại, khẽ nói: "Quên đi. Hai người các cậu thu dọn hiện trường, báo lên cục PCCC, những người khác thu đội đi."

Thu dọn đồ nghề xong, Nhậm Diệc chuẩn bị trở về xe cứu hỏa. Cung Ứng Huyền nhìn anh thật chăm chú: "Phi Lan và bác Thịnh gần đây đều nhắc đến anh, bảo đã lâu không được gặp, lúc nào qua nhà tôi ăn một bữa cơm đi."

"Để một thời gian nữa nhé, gần đây không nên nghỉ quá nhiều." Nhậm Diệc cũng nhìn Cung Ứng Huyền, càng nhìn lại càng thích.

"Được rồi." Cung Ứng Huyền nhỏ giọng, "Nhậm Diệc, cảm ơn anh."

Nhậm Diệc khẽ mỉm cười.

Trên đường trở về, Nhậm Diệc vẫn an ủi các chiến sĩ đang ủ rũ và phẫn nộ, đặc biệt là những chiến sĩ còn ít tuổi kia. Trong cuộc đời mười năm đi lính, anh đã từng chứng kiến quá nhiều tâm tình lẫn lời nói kích động từ người nhà nạn nhân, nhiều người chỉ cần bình tĩnh lại chút sẽ không sao, ngược lại cũng có nhiều người gây phiền phức cho bọn họ. Đây là điều không thể tránh khỏi, cũng là sự trưởng thành về mặt tâm lý mà chiến sĩ nào cũng phải trải qua.

Ít ra là sự kiện lần này, đối với Nhậm Diệc mà nói chỉ là một tình huống báo động nhỏ, xung đột phát sinh cũng rất đỗi bình thường. Lúc ấy, anh không thể nào đoán trước được, cơn bão dâng lên do sự cố ấy sẽ cuốn tất cả mọi người vào vực sâu.

- --

Hai ngày sau, Khúc Dương Ba đột ngột kéo Nhậm Diệc vào văn phòng, nói với vẻ hết sức khó coi: "Xảy ra chuyện rồi."

Nhậm Diệc rất hiếm khi thấy Khúc Dương Ba nghiêm túc và nghiêm trọng như vậy. Hầu hết thời gian, Khúc Dương Ba đều xử lý những việc đối nội đối ngoại rất thành thạo và chuyên nghiệp, sở dĩ y đã được bồi dưỡng ý thức chính trị cao từ nhỏ.

Nhậm Diệc cũng không khỏi căng thẳng: "Sao thế?"

"Lần trước các cậu xuất cảnh ở tiểu khu An Gia bị đăng lên mạng, nhằm vào việc trung đội mất 15 phút mới đến hiện trường, cậu thì nửa giờ mới có mặt, dư luận hiện giờ gây cho chúng ta rất nhiều bất lợi."

"Lúc đó giữa trưa kẹt xe mà, trong tình huống kẹt xe trên đường từ trung đội Phượng Hoàng đến đường An Gia, 15 phút là nhanh đấy, hôm ấy tôi còn xin nghỉ nữa."

"Ừ, lời giải thích của cậu, so với đứa bé gái hai tuổi và người mẹ trẻ bị mắc kẹt rồi chết cháy vì các cậu không đến sớm, thì cái nào sẽ được công chúng ủng hộ hơn?"

Nhậm Diệc sững sờ.

*Chú thích:

Chốt khóa thiên địa: cấu hình khi lắp khóa cơ, cấu trúc tương tự như dưới đây. Vì là khóa cơ nên lúc bị cháy chỉ có thể phá ra theo kiểu thủ công, mà cửa nhà anh kia có tận 9 chốt thế này

 Vì là khóa cơ nên lúc bị cháy chỉ có thể phá ra theo kiểu thủ công mà cửa nhà anh kia có tận 9 chốt th này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play