Nhậm Diệc nắm tóc, đầy vẻ khó xử, nhìn vẻ vô cùng buồn bã của Cung Ứng Huyền, nói thế nào cũng không ra được câu muốn đưa ghi âm để hắn nhanh về đi.

"Cái đó, vào rồi nói chuyện." Nhậm Diệc chỉ phòng tiếp khách ở một bên.

Cung Ứng Huyền lấy một hộp quà, mở hộp ra, bên trong rõ ràng là một... bộ khung xương đã bị ném hỏng.

"..."

"Nó là con tông sư thằn lằn đầu tiên tôi nuôi, tên là Linh Lan." Cung Ứng Huyền suy sụp nói, "Hồi trước nó chết ở nhà, tôi đã biến nó thành tiêu bản, muốn tặng anh." Bộ tiêu bản này vốn dĩ có ý nghĩa đặc biệt, nhưng hiện đã bị ném hỏng đến biến dạng rồi, căn bản không nhìn thấy được.

Nhậm Diệc đã sớm nghĩ đến rồi, thứ mà Cung Ứng Huyền đưa nhất định phải rất độc đáo, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới nó sẽ là một bộ tiêu bản động vật. Lại nhìn sang bộ xương trắng tinh kia, tuy rằng hiện giờ xương sống đã gãy thành nhiều mảnh, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi nó còn nguyên vẹn, tất nhiên là đặt cả trái tim vào đó. Anh hỏi: "Còn dán lại được không?"

"Được, nhưng sẽ có dấu vết." Cung Ứng Huyền nhớ tới Nghiêm Giác, đột nhiên lộ ra vẻ giận dữ, "Biết thế tôi không nên thả anh ta đi!"

Nhậm Diệc cau mày nói: "Nghiêm Giác đá hỏng nó rồi thì không đúng thật, nhưng chuyện này là do cậu sai trước."

Cung Ứng Huyền trừng mắt nhìn Nhậm Diệc: "Anh còn nói đỡ cho anh ta?!"

"Đây không phải nói hộ ai cả. Là cậu nói năng thiếu lễ độ trước. Ngay cả cậu không thích Nghiêm Giác, anh ta dù sao vẫn là trung đội trưởng chuyên cần của đội PCCC, hai người nên tôn trọng lẫn nhau. Cậu nhắm vào anh ta hết lần này đến lần khác, vừa không giống cảnh sát, vừa chẳng ra dáng người lớn chút nào."

"Không phải anh ta cũng nhắm vào tôi sao? Anh ta vẫn cứ gây sự với tôi. Ánh mắt anh ta nhìn anh bất thường, giọng điệu lúc nói chuyện với anh bất thường, cách anh ta xuất hiện bên cạnh anh cũng bất thường."

"Cậu ngụy biện kiểu gì đấy hả." Nhậm Diệc khẽ quát.

"Đúng rồi, lời tôi nói ra chính là ngụy biện đấy." Cung Ứng Huyền nghiến răng nói, "Giống như lời đội phó của anh, tính cách của tôi có vấn đề, khó ở, tôi chẳng đối tốt với ai, cũng không một ai có thể chịu nổi tôi, đúng không!"

"Cao Cách chỉ là, khuyên can và thuyết phục thôi." Lúc Nhậm Diệc nói câu này, anh cũng không đủ tự tin, bởi anh thích Cung Ứng Huyền mà can tâm tình nguyện chấp nhận tất cả những sự bất bình thường của người này, nhưng mà những người khác thì sao? Hồi tưởng lại khi mới quen nhau, anh đã vô số lần phát điên rồi, có lẽ những người khác cũng thực sự nghĩ như Cao Cách.

"Cũng là lời nói thật lòng chứ gì." Môi Cung Ứng Huyền khẽ run, "Những người xung quanh anh nghĩ như vậy, anh cũng giống bọn họ sao?"

"Tôi không nghĩ vậy mà." Nhậm Diệc nói không chút do dự, "Thế nhưng đây không có nghĩa là tôi tán thành mọi việc cậu làm, chẳng hạn như chuyện cha tôi, lẫn chuyện của ngày hôm nay." Anh hít sâu một hơi, "Chốc nữa tôi lại phải xin lỗi Nghiêm Giác."

"Anh dựa vào cái gì mà phải xin lỗi anh ta!" Cung Ứng Huyền cáu kỉnh, "Anh ta thích anh phải không?"

"Không phải." Ngay cả trước khi quyết định phải trả lời thế nào, Nhậm Diệc đã thề thốt phủ nhận. Anh nhất thời cũng không biết phải cảm thấy thế nào với bản năng nói dối của mình.

Cung Ứng Huyền rõ ràng không tin: "Lẽ nào anh thật sự không nhìn ra à?"

"Tôi nói không phải là không phải, tại cậu phản ứng quá độ." Nhậm Diệc cắn răng kiên quyết phủ nhận, anh biết thừa nhận nhất định sẽ gây thêm càng nhiều phiền toái - đối với cả ba người. Anh lại nói, "Với cả, đây thì có liên quan gì đến cậu?" Anh lấy ghi âm ra, ném cho Cung Ứng Huyền, "Cậu nên về rồi."

Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói: "Cái gì gọi là không liên quan gì đến tôi!"

"Vốn là chẳng liên quan gì đến cậu." Nhậm Diệc ức chế, "Mối quan hệ giữa hai ta là gì? Hả? Chúng ta cùng lắm chỉ là bạn giường thôi, không hứa hẹn gì, không có tình cảm, bất cứ lúc nào cũng có thể chia tay, bất cứ khi nào cũng có thể tìm người khác."

"Anh dám!" Cung Ứng Huyền quả thực tức đến độ không thể tha được nữa, nghe được lời này của Nhậm Diệc, da đầu hắn chỉ chực nổ tung cả ra.

"Cậu cũng dám lợi dụng tôi với cha tôi, tôi còn cái gì không dám nữa?!"

Bàn tay to của Cung Ứng Huyền chặn ngực Nhậm Diệc, đẩy một cái về phía sau, trực tiếp đè người lên tường, sống mũi cao thẳng của hắn suýt soát va vào mũi Nhậm Diệc, hắn trừng hai con mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không cho phép anh chia tay với tôi, tôi không cho phép anh tìm người khác!"

Nhậm Diệc gắng sức đẩy Cung Ứng Huyền ra, lại bị hắn kìm cả hai tay, hai người phẫn nộ trừng đối phương, đều hy vọng từ trong mắt người kia tìm ra được gì đó, rồi lại không biết đến cùng nó là cái gì.

"Thả ra." Nhậm Diệc thấp giọng nói.

"Không muốn." Cung Ứng Huyền khàn khàn nói, "Tại sao anh lại đối xử với Nghiêm Giác tốt như vậy, còn tôi thì lại thế... Anh ta làm hỏng cả món quà tôi định tặng anh rồi, anh còn muốn xin lỗi anh ta nữa."

"Phải chăng cậu biết ăn năn hối lỗi khi làm sai, tôi cũng không phải xin lỗi hộ cậu."

"Tôi không biết chỗ nào?" Cung Ứng Huyền vội la lên, "Đời này, tôi đều chưa từng hạ mình đến vậy trước bất cứ ai, nhưng tôi xin lỗi kiểu gì anh vẫn cứ tức giận."

"Đó là bởi cậu căn bản không cảm thấy bản thân đã sai." Nhậm Diệc bực tức nói, "Bất kể là cha tôi, hay là Nghiêm Giác, cậu đều không tự thấy mình có lỗi."

Cung Ứng Huyền cắn cắn môi: "Chuyện lão đội trưởng, tôi biết sai rồi, đáng lẽ ra tôi không nên tiến hành thôi miên ông ấy khi chưa nhận được sự đồng ý của anh, thế nhưng tôi nghi ngờ nên mới điều tra ông ấy không sai, tôi không thể nhận sai chuyện mà mình cho là không có lỗi."

Nhậm Diệc tức giận đến độ nói không nên lời. Anh biết Cung Ứng Huyền không có vấn đề gì nếu xét về công, nhưng về tư, toàn bộ sự việc đều là lợi dụng và phản bội mình.

Cung Ứng Huyền liếc Nhậm Diệc: "Nghiêm Giác cũng vậy, rõ ràng anh ta có ý đồ với anh, tôi không biết là do anh không thấy được, hay là giả bộ không biết."

Nhậm Diệc mệt mỏi nói: "Buông tôi ra, tôi không muốn nói nữa."

Cung Ứng Huyền đỏ mắt nói: "Anh ta đá hỏng cả Linh Lan của tôi rồi, anh đã nói đỡ cho anh ta, anh còn không để ý tới tôi nữa, anh... Anh cũng ghét bỏ tôi sao? Tôi thực sự làm cho tất cả mọi người ghét bỏ sao?"

Nhậm Diệc phát hiện bản thân quả là ăn mềm không ăn cứng, một khi Cung Ứng Huyền biểu hiện vô cùng đáng thương, anh sẽ mềm lòng. Anh thở một hơi thật dài: "Tôi không ghét cậu, chỉ là cậu không giống hầu hết người khác, mà người bên cạnh cũng phần lớn hiểu được cậu. Vấn đề giữa hai ta không phải cái này."

"Vậy tôi phải giải quyết vấn đề giữa chúng ta thế nào?"

"Cậu..." Nhậm Diệc cảm giác mình với Cung Ứng Huyền lúc đấy đang không giao tiếp trong cùng một chiều không gian, anh suy tư chốc lát, nói, "Cậu buông tôi ra trước đã."

Cung Ứng Huyền nhìn môi Nhậm Diệc, yết hầu lăn, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng mà thả ra.

Nhậm Diệc nhìn con thằn lằn nhỏ rụng rời, có chút đáng thương, "Trên lầu tôi có keo 502, dán nó lại trước đi."

Mắt Cung Ứng Huyền sáng lên, đã một tháng rồi, kể từ khi thế giới sống trong tiết trời xuân se lạnh của tháng giêng, đón lấy băng tuyết tan chảy, Nhậm Diệc cuối cùng cũng bắt đầu chính diện đáp lại hắn, thay vì né tránh trong sợ hãi.

Hai người trở lại ký túc xá của Nhậm Diệc. Nhậm Diệc lấy keo 502 ra, lại tìm thêm vài chiếc tăm, muốn dính nó trở về nguyên dạng, chỉ là tiêu bản đã bị hư hại rất nặng nề, nhất thời ráp lại không nổi.

Trong lúc hai người ngồi lắp ghép, Nhậm Diệc nói: "Chúng ta nói chuyện Nghiêm Giác trước đã."

"Ừ." Cung Ứng Huyền miễn cưỡng nói.

"Cậu phải đảm bảo là sau này có gặp lại anh ta, hai người phải tôn trọng nhau, anh ta không phải người mà cậu thở ra là gọi nghi phạm đâu, mà là một trung đội trưởng PCCC đáng được tôn trọng, giống như tôi vậy." Nhậm Diệc thấp giọng nói, "Cậu cũng không hề khinh suất khi ở trong các vòng tròn quan hệ, mà vẫn để tâm đến suy nghĩ của người khác về mình, đúng không. Đã vậy, cậu phải tự thay đổi bản thân."

Cung Ứng Huyền muốn nói lại thôi, thực ra điều hắn quan tâm là Nhậm Diệc lẫn những người xung quanh anh nghĩ thế nào về mình. Còn những người khác, nếu muốn để ý thì trong hai mấy năm qua hắn đã để ý rồi. Song hắn không phủ nhận, chỉ rầu rĩ nói: "Biết rồi."

"Đến chuyện cha tôi." Tay Nhậm Diệc rõ ràng chậm lại, "Vấn đề lớn nhất giữa chúng ta, đó là khả năng đồng cảm của cậu quá thấp. Nếu cậu không cảm nhận được, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết. Ngày hôm qua, tôi với cha gọi điện thoại, cậu biết ông ấy bảo gì tôi không?"

Cung Ứng Huyền im lặng.

"Ông ấy nói, gần nhất ông ấy luôn mơ, rồi nghĩ về các đồng đội năm đó, ông cảm giác mình có thể sẽ sớm đoàn tụ với bọn họ."

Cung Ứng Huyền sững sờ.

"Tôi đã kể cho cậu rồi, 19 năm trước luôn là một năm mà ông ấy tránh quay về, đây là do cơ chế tự bảo vệ của con người tác động, nhưng hiện giờ ông ấy liên tục phải tiếp xúc với những ký ức của năm đó. Ông ấy rất ngờ vực, cũng đau lòng, rồi khổ sở, thậm chí còn nghi có khi nào mình sắp chết không, đây đều là lỗi của cậu, cậu hiểu chưa." Nhậm Diệc nói, giọng lại hơi run rẩy.

Cung Ứng Huyền buồn bã nói: "Xin lỗi."

"Ông ấy là cha tôi, là người quan trọng nhất với tôi trên thế giới này, bởi vậy những chuyện cậu làm tôi không thể nguôi ngoai được, đây không hề liên quan đến những giao tình của chúng ta trong quá khứ."

Cung Ứng Huyền mím môi, không nói năng gì.

Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền, bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi hỏi cậu câu này, cậu phải trả lời một cách thành thật, không được nói dối."

"Anh hỏi đi."

"Thật ra lúc cậu ở bệnh viện mới biết chúng tôi là cha con, hay là đã biết từ lâu mới cố tình tiếp cận tôi."

"Lúc tôi ở bệnh viện mới biết." Cung Ứng Huyền nói chắc như đinh đóng cột.

Nhậm Diệc nhìn ánh mắt không hề né tránh của Cung Ứng Huyền, gật gật đầu: "Được, điểm ấy thì tôi tin cậu. Tôi cũng không phản đối cậu điều tra, tôi cũng hy vọng tìm ra chân tướng của năm đó như cậu vậy, không riêng gì báo thù cho cậu, mà còn vì chính nghĩa nói chung. Bây giờ cũng là vì sự trong sạch của cha tôi, thế nhưng tôi kịch liệt phản đối phương pháp cậu dùng. Nếu cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra đến mức đó, sao không trực tiếp hỏi thẳng cha tôi."

Cung Ứng Huyền ngỡ ngàng nhìn Nhậm Diệc.

"Tôi cân nhắc đã lâu rồi, nếu như tôi không nói cho cha, ông sẽ liên tục nằm mơ hoặc trở lại năm đó. Do thôi miên, ông ấy sẽ suy nghĩ lung tung không ngừng được, không có lợi cho thân thể. Không bằng tôi cứ nói cho ông, vừa có thể gợi lại càng nhiều ký ức ngay lúc đó, mà cậu cũng vừa có thể hỏi thăm một cách chính diện và trực tiếp." Nhậm Diệc ngập ngừng, "Sau đó nói lời xin lỗi với ông."

"Được." Cung Ứng Huyền trịnh trọng đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play