Rốt cuộc là ai, tên khốn nào nhìn trộm bản đại vương?

Chu Bách Triết tức giận nhìn xung quanh, thế nhưng không phát hiện được gì. Đến khi ánh mắt cậu đối diện với ánh mắt nam nhân, trong lòng cậu chợt lóe sáng, ý tưởng ập tới.

Chu Bách Triết nhịn không được ừng ực một tiếng, nuốt nước miếng, dùng lá cây nhẹ nhàng chạm vào tay nam nhân, sau đó vội vàng rụt lại, qua một lúc lâu lại nhẹ nhàng chạm một cái, ngẩng đầu nói: "Cái kia, để tôi xuống đi, có gì chúng ta từ từ nói, đừng động thủ."

Con ngươi nam nhân đen láy hệt như hắc diệu thạch, lạnh như băng không mang theo chút tình cảm nào.

Chu Bách Triết bị ánh mắt này làm sợ hãi, cành lá không ngừng vỗ vỗ đối phương, lộn xộn nói: "Động miệng thôi ngàn vạn lần đừng động thủ, mọi người ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện không tốt sao?"

Ánh mắt nam nhân tối sầm, cũng không biết nghĩ đến gì, rốt cuộc cũng buông tay, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Giọng điệu bình tĩnh này, thái độ lãnh đạm này, cơ hồ làm Chu Bách Triết có cảm giác chuyện vừa nãy chỉ là ảo giác của mình.

Cậu nghẹn lời, qua thật lâu vẫn không nói được tiếng nào, chỉ có thể thầm oán trong lòng đi nhanh tới trước, lá cây phất phần phận như hả giận.

Xuyên qua con đường đá, tầm mắt nhất thời rộng rãi hẳn, xa xa có một bộ bàn ghế đá đơn sơ, trên mặt bàn bóng đá có nhiều dấu vết mài mòn chứng minh nơi này thường xuyên có người đi qua.

Chu Bách Triết chỉ xa xa: "Tôi nhớ ở bên đó có một căn nhà đất đơn giản, là nơi nhóm thôn dân nghỉ ngơi, tôi có thể dẫn anh tới đó ở vài ngày."

Nam nhân khẽ vuốt cằm, không lên tiếng, con ngươi vẫn sắc bén như cũ, còn có khí lạnh nhè nhẹ.

Đi khoảng mười phút, Chu Bách Triết rốt cuộc cũng thấy căn nhà, cậu vội vàng bước nhanh tới, nào ngờ lúc định đẩy cửa ra thì bị một đôi tay kéo giật lại, Chu Bách Triết theo bản năng túm lấy quần áo đối phương, biểu tình mờ mịt.

"Tê tê..."

Một trận dị động vang lên, từ nóc phòng đột nhiên xuất hiện một bóng đen gào thét mang theo mùi tanh tưởi hôi thối bổ nhào tới, Chu Bách Triết buồn nôn, chùm rễ rũ xuống, lá cây không ngừng run rẩy, vô cùng chật vật.

Nam nhân thấy vậy thì nhíu chặt mày, ôm chặt cây ớt vào lòng, không nói hai lời lập tức rút kiếm laser chém chết con trùng biến dị, tinh hạch cấp hai rớt ra lấp lánh quang mang màu cam dưới ánh mặt trời.

Chu Bách Triết ôm trái tim yếu ớt, ỉu xìu nói: "Giết, giết chết chưa?"

Nam nhân không nói lời nào, chỉ đốt rụi thi thể trùng biến dị cấp hai thành tro, sau đó cũng không thèm nhìn tới viên tinh hạch, trực tiếp đi vào phòng, Chu Bách Triết vội vàng giơ lá cây lắc lư trước mặt anh, khó tin nói: "Anh, anh không cần tinh hạch à?"

Nam nhân bình tĩnh nói: "Thứ đó vô dụng với tôi."

Vô dụng với tôi...

Vô dụng...

Lời lẽ thực trang bức a.

Nghe thực hâm mộ ghen tị hận a.

Chu Bách Triết yên lặng nâng trái tim thủy tinh vỡ vụn của mình, chụp chụp lòng ngực vạm vỡ của đối phương: "Cái kia, nếu anh không cần thì có thể cho tôi không?"

Nam nhân cúi đầu, ánh mắt tụ tập trên từng chiếc lá, lá cây của Chu Bách Triết tựa hồ bị ánh mắt rọi phỏng, vội vàng rút lá cây của mình ra khỏi lòng ngực đối phương, quẫn bách không thôi.

Lúc này nam nhân mới nhàn nhạt nói: "Có thể."

Chu Bách Triết cúi đầu, vội vàng leo xuống nhặt tinh hạch, giây tiếp theo, nam nhân lập tức túm lấy cây ớt ôm vào lòng.

Chu Bách Triết có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hơi thấp của đối phương vờn quanh người mình, còn có mùi vị dễ ngửi, cả cây ớt đều luống cuống.

Nam nhân nhíu mày, cúi đầu đè đầu Ớt đại vương, trầm giọng nói: "An tĩnh."

Nháy mắt bị hormone phun đầy mặt, Ớt đại vương xấu hổ cúi đầu, hai chiếc lá không ngừng run run.

Nam nhân này thực đẹp trai, MAN chết người a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play