Thiên Chi bị Tống Kỳ Thâm ôm một lúc lâu, sau đó cô mới phản ứng lại.
“Này —— Sao anh đến đây?” Thiên Chi ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực anh, lên tiếng hỏi.
Cô vẫn mang cảm giác khẩn trương vừa rồi, giờ phút này cảm nhận được chút hơi ấm của anh, tâm trí cô mới dần bình ổn lại.
Cánh tay ôm lấy cô từ từ buông lỏng, tiếng còi báo khi nãy vẫn còn đang vang lên, âm điệu cũng kéo dài, hoà lẫn với giọng nói của Thiên Chi.
Anh vừa muốn lên tiếng, giây tiếp theo, cánh cửa thang máy mở ra.
Một số nhân viên bảo an của chung cư trực tiếp lao ra, giống như một cơn gió, tiến đến ngay trước mặt bọn họ.
Những nhân viên bảo an này đều cao lớn cường tráng, mặc đồng phục bảo an chuyên nghiệp, thoạt nhìn trông rất dọa người.
Bình thường bọn họ chỉ đứng dưới đại sảnh, hoặc là canh giữ trước cửa.
Đây là lần đầu tiên Thiên Chi nhìn thấy nhiều người như vậy, chẳng khác nào một đội ngũ bảo vệ.
Cô vốn đang sững sờ, trong cơn hốt hoảng, động tác so với suy nghĩ vẫn nhanh hơn một giây.
Cô trực tiếp đứng phía trước che chắn cho Tống Kỳ Thâm.
Cô dùng hết sức vặn nút bình xịt hơi cay, nhưng cũng vô ích.
Sau khi tiếng còi báo vang lên một khoảng thời gian ngắn, âm báo lại bắt đầu thay đổi, chuyển thành một ngắn một dài luân phiên vang lên, chói tai đến dị thường.
Cuối cùng Thiên Chi phải dùng hết sức, mới có thể ấn nút tắt nó đi.
Hành lang lập tức khôi phục về trạng thái yên tĩnh.
Đầu tiên Thiên Chi nhìn đến bảo an, cảm thấy có hơi xấu hổ.
Nhưng xem ra hiện giờ, những khoản phí dùng để bảo vệ tài sản mà cô đã đóng trước đó, quả thực rất có tác dụng.
“Thưa quý cô, xin hỏi ngài đã gặp phải rắc rối gì vậy.” Người bảo an đứng đầu mang ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đang đứng ở phía sau cô gái nhỏ, dùng tiếng Pháp để tiếng hỏi.
Thiên Chi mỉm cười, thoải mái trả lời, “Vất vả cho các anh rồi, đây là ông xã của tôi, anh ấy vừa bay từ Trung Quốc sang đây thăm tôi, một lần nữa xin cảm ơn các anh.”
Vị bảo an kia vẫn không thuận theo cũng không buông tha, “Ngài không chịu bất kì sự uy kiếp nào chứ? Vì để đảm bảo an toàn trong trường hợp này, chúng tôi cần phải xem giấy chứng nhận của anh ta một chút, để đi đăng ký ạ.”
Thiên Chi gật đầu, kéo Tống Kỳ Thâm qua một bên, tranh thủ thời gian thúc giục anh, “Anh mau đem hộ chiếu của anh ra đây.”
“Vừa rồi khi lên đây, anh đã trình chúng cho bảo an canh cổng xem qua rồi.” Cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng, giọng điệu nhàn nhạt.
Đầu tiên thì anh bị Thiên Chi xem là kẻ xấu, sau đó lại gặp phải một đám bảo an cũng nghĩ anh là kẻ xấu.
Người đàn ông từ trước đến nay luôn kiêu ngạo và có tính kiềm chế tốt bị hiểu lầm thành như vậy, đây cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy khó chịu như thế.
Sau khi xem giấy chứng nhận và giấy đăng ký xong, đám bảo an kia mới chịu rời đi.
“Quý cô, nếu sau này có việc gì cần thiết thì có thể trực tiếp gọi điện thoại xin giúp đỡ.”
“Thực sự rất cảm ơn các anh, đã làm phiền các anh rồi.”
Tiễn bảo an rời đi, lúc này Thiên Chi mới dẫn Tống Kỳ Thâm vào nhà.
Vừa mới đóng cửa lại, Thiên Chi cười hết sức vui vẻ.
Cô lấy tay che miệng vẫn không thể giấu đi tiếng cười ha ha của mình, từ khe hở giữa những ngón tay, từng chút từng chút truyền ra ngoài.
Có lẽ Tống Kỳ Thâm cũng không ngờ rằng, cái bình xịt hơi cay mà anh mua cho cô để phòng yêu râu xanh, trong nháy mắt nó lại bị sử dụng lên người của mình.
Tống Kỳ Thâm nhìn cô gái nhỏ cười đến mức bả vai cũng run lên, sắc mặt lạnh nhạt dần dần trở nên rời rạc, nhịn không nổi sự công kích này.
Anh nhướng một bên chân mày, “Buồn cười lắm à?”
Thiên Chi cười một lúc, thực sự cô không thể dừng lại được, hắng giọng một cái, mới chậm rãi lên tiếng, “Không có.”
Dứt lời, cô ngồi xổm xuống trước lò sưởi âm tường trong phòng khách, kiểm tra nhiệt độ.
Thời tiết ở Châu Âu vừa ẩm ướt lại lạnh lẽo, mặc dù thời tiết mùa xuân vào tháng ba và tháng tư không lạnh lắm, nhưng trong căn hộ vẫn khá lạnh.
Đợi đến khi nhiệt độ trong phòng ấm lên một chút, Thiên Chi mới để cho Tống Kỳ Thâm cởi áo khoác ra.
“Hành lý của anh đâu? Sao em không nhìn thấy chúng, anh đi tay không đến đây à?”
Tống Kỳ Thâm chỉ mặc một cái áo len màu trắng cổ cao ở bên trong, khuôn mặt như ngọc của anh ẩn dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn trùm trên đỉnh đầu.
“Anh không mang nhiều hành lý, tối mai anh sẽ phải rời đi.” Tống Kỳ Thâm lời ít mà ý nhiều.
Thiên Chi phủi áo khoác của anh rồi vắt áo lên thành ghế sô pha, một lúc lâu không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.
Sau nửa ngày, giọng điệu khẳng định của cô truyền đến, “Anh…..Đặc biệt chạy đến đây…..Là vì muốn gặp mặt em sao?”
Tống Kỳ Thâm cúi đầu hạ mắt xuống, ánh mắt nhàn nhã từ từ nhìn qua đó.
Anh không trả lời, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Đôi mắt hạnh của Thiên Chi cong cong như một vầng trăng khuyết, nhìn về phía anh vẫy vẫy tay, “Mau đến đây nào.”
Tống Kỳ Thâm thản nhiên nhấc chân lên, cho một tay vào túi quần, nhìn thấy Thiên Chi như thế, anh do dự một lúc, sau đó lập tức bước đến.
Thiên Chi ấn chặt đôi vai gầy của anh xuống, để anh ngồi lên ghế sô pha, theo sau lại mở một gói khăn giấy ướt, nghiêng người đến trước.
“Làm sao vậy?”
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy khó chịu à?” Thiên Chi rất tò mò, vừa rồi cô không cẩn thận ngộ thương đến anh, vẫn một mực trì hoãn đến bây giờ.
Nếu nhìn kỹ vào mắt anh, hiện giờ nơi khoé mắt của anh đã hơi ửng đỏ.
Làn da của Tống Kỳ Thâm vốn rất trắng, giờ phút này cuối đuôi mắt lại nhiễm một màu hồng mờ nhạt, trông thật yêu nghiệt.
Thiên Chi nhìn anh ngây người một lúc, rồi sau đó cẩn thận lấy khăn ướt đắp lên mắt anh.
“Có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ nhàng, thân thể mềm mại dựa vào người anh.
Tống Kỳ Thâm nghiêng mặt, đầu cũng thoáng nghiêng qua một bên, “Vốn cũng không có gì đáng ngại.”
Nghe giọng điệu của anh có hơi kì lạ, Thiên Chi chỉ cảm thấy buồn cười, “Vì sao anh chạy đến đây mà lại không báo cho em biết một tiếng vậy.”
Dừng một chút, cô nói tiếp, “Nếu như hôm nay em bận rộn nhiều việc, trở về rất muộn, chẳng lẽ anh muốn đợi em đến tận khuya à?”
“Chao ôi —— anh xem anh này, như vậy có phải ngốc lắm không.” Thiên Chi cứ nói lảm nhảm cằn nhằn anh một lúc.
Những cảm xúc trong lòng cô bách chuyển thiên hồi*, lời nói trong miệng đã ấp ủ rất lâu, cuối cùng chỉ có thể nói một câu tính từ như vậy.
(*Bách chuyển thiên hồi: trong lòng rối bời, thay đổi liên tục.)
Tống Kỳ Thâm khẽ cười, “Nói ai ngốc thế?”
Giọng điệu lười nhát của anh vang lên, “Không biết là ai, ngay cả ông xã của mình mà cũng không nhận ra.”
“……..Vì anh không nói lời nào nên em mới không nhận ra anh đó.” Thiên Chi phản bác lại, tuy rằng âm thanh khá nhỏ, nhưng vô cùng lẽ thẳng khí hùng.
Người đàn ông này hành động âm thầm lén lút như vậy, cứ giống như một tên trộm.
Cho nên không ai có thể nghĩ đến việc anh chạy đến đây là để thăm cô.
“Ừ, ý thức đề phòng của em rất cao.” Tống Kỳ Thâm không dừng lại ở cái đề tài này quá lâu.
Thiên Chi cười nói, “Đúng vậy.”
“Nhưng anh vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của em, vì sao anh lại đột nhiên chạy đến đây?”
Tống Kỳ Thâm nắm lấy tay cô, những ngón tay của anh siết chặt lấy ngón tay cô, từng chút từng chút nắm lại, “Nếu anh không đến, làm sao có thể nhìn em vui đến quên cả trời đất như vậy.”
Thiên Chi dường như đã nghe thấy một câu mang ý tứ châm chọc, “Không phải, cái gì mà vui đến quên cả trời đất, em rõ ràng bận rộn rất nhiều việc.”
“Ừ, bận đến mức vài ngày không thèm nhắn tin luôn.” Thần sắc Tống Kỳ Thâm nhàn nhạt, vốn dĩ thân thể đang nghiêng về phía cô chợt ngã ra sau, anh dựa lưng vào ghế sô pha, đôi mắt khép hờ.
“Thực ra cũng không phải bận đến mức đó.” Thiên Chi ngồi bên cạnh anh, thân thiết dựa sát vào người anh, một tháng không gặp, cô cũng rất nhớ anh.
“Mỗi ngày vẫn có thời gian trò chuyện với nhau một chút, nhưng em nghe trợ lý Hạ nói, gần đây anh rất bận rộn đến mức phải ngủ lại công ty, còn thường xuyên tăng ca, cho nên em không muốn làm phiền anh.”
Điều quan trọng nhất chính là, đôi khi hai người bọn họ nói chuyện với nhau sẽ nói rất lâu.
Cô gái nhỏ bám vào vai anh, đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại thăm dò qua đó, dọc theo vầng trán cao, chậm rãi vuốt ve.
Anh lớn lên rất đẹp trai, có đầy đủ vốn liếng khiến người ta phải động tâm.
Tống Kỳ Thâm bỗng nhiên mở mắt lên, cứ như vậy yên lặng nhìn cô.
Ánh mắt giống như keo dán, dính trên người cô.
Đôi mắt anh đen nhánh, càng làm nổi bật bóng hình phản chiếu bên trong, nó đang tỏa sáng.
Không biết trải qua bao lâu, anh mới chậm rãi lên tiếng.
“Vừa rồi em giới thiệu anh là gì?”
“Hả?”
“Vừa rồi, em đã nói gì với đám người kia.”
Cô buột miệng nói ra, là “Ông xã của tôi.”
“Chỉ giới thiệu như vậy thôi.” Thiên Chi nhẹ nhàng nói.
“Vậy bây giờ, em hãy nói lại một lần nữa đi.”
Thiên Chi không tài nào tưởng tượng nổi mà nhìn Tống Kỳ Thâm, nếu như để cô giới thiệu với người khác vân vân mây mây, cô hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng ở trước mặt anh mà nói “Ông xã của tôi” gì gì đó.
Nó quá…..Nó quá cứng nhắc.
Dù sao anh đã phải chạy ngàn dặm xa xôi để đi đến đây.
Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không giải thích, Thiên Chi chỉ cảm thấy, cho dù không nói hay không giải thích, cô cũng rất vui.
Hiện giờ cô có thể làm bất cứ điều gì để làm anh thỏa mãn.
“Ông xã của tôi.” Thiên Chi nhanh chóng nói xong, rồi sau đó trực tiếp nhích người về phía cuối ghế sô pha, nhìn anh không chớp mắt.
Giờ phút này bầu không khí không thể diễn tả được chợt dâng lên.
Trong thế giới của Thiên Chi, bầu không khí ấy không làm nóng đầu cũng làm phỏng chân mất rồi.
Tống Kỳ Thâm nghe xong dở khóc dở cười, cái cô gái ngốc này.
Anh chỉ bảo cô gọi một cái xưng hô mà thôi, chứ không phải là thuật lại.
“Được rồi, muộn như vậy em mới trở về, đã dùng bữa chưa?”
Thiên Chi hỏi ngược lại anh, “Lời này em phải hỏi anh mới đúng, anh ăn chưa?”
Hai người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng hai bên đã thoả hiệp, gọi thức ăn ở bên ngoài.
Vốn dĩ Tống Kỳ Thâm còn muốn thể hiện kỹ năng của mình, kết quả Thiên Chi đã kịp thời khuyên can anh dừng lại.
Anh đã mệt mỏi lắm rồi cô không muốn để cho anh làm thêm chuyện gì nữa.
Nhưng việc anh nấu ăn không ngon, lại là một chuyện khác.
Trong lúc dùng bữa, Thiên Chi hỏi anh, “Tối mai anh phải quay trở về sao?”
“Ừ, anh không an tâm để em sống một mình ở bên ngoài, cho nên anh bay sang đây xem em sống như thế nào.”
Tống Kỳ Thâm nói xong, giống như lơ đãng nói thêm một câu, “Thế nào, không nỡ để anh đi à.”
“………Em đã lớn rồi mà.” Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Thiên Chi tựa như được rót mật ngọt, “Về sau anh cũng đừng sang đây làm gì, chỉ còn hai tháng nữa, em sẽ trở về thôi.”
Anh bay qua đây, chỉ ở một ngày, rồi lại phải bay trở về.
Trên đường bay sang đây mất rất nhiều thời gian, còn nhiều hơn so với thời gian anh ở bên cạnh cô.
Thiên Chi tính toán một lúc, không biết nghĩ đến điều gì, lên tiếng đề nghị, “Hay là đợi đến lúc nghỉ hè, em mời anh đi ra nước ngoài du lịch nha.”
“Em muốn cùng anh đi hưởng tuần trăng mật sao? Được thôi.” Tống Kỳ Thâm mắt cũng không buồn nâng lên, nhẹ ngật đầu, xem như đáp ứng.
?
Thiên Chi:……..
Nhưng toàn bộ quá trình cô có nhắc đến câu nào liên quan đến “Tuần trăng mật” à?
Nói đến việc này, quả thực bọn họ chưa đi hưởng tuần trăng mật cùng nhau.
Thiên Chi chọc đũa vào chén cơm, “Vâng ạ, chỉ là đi hưởng tuần trăng mật không thể qua loa như vậy.”
Cô vẫn còn có kỳ nghỉ hè, nhưng Tống Kỳ Thâm thì không có.
Thiên Chi đề nghị mời anh đi du lịch, chính là một chuyến đi mang tính tượng trưng hai ngày.
Chỉ sợ rằng Tống Kỳ Thâm không thể dành ra nhiều thời gian trống để đi hưởng tuần trăng mật mà thôi.
Nhưng hiển nhiên anh đã lý giải sai lời cô nói, chẳng qua là anh chỉ ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô, khẽ cười.
“Có như vậy mà đã không chờ đợi được rồi à?”
Thiên Chi nghe xong, không hiểu bị nghẹn ở chỗ nào, rồi sau đó cô cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn ra tay đánh anh.
*
Sau khi dùng bữa tối xong, hai người thu dọn đơn giản, lại ngồi cùng nhau trên một cái ghế sô pha.
Không thể không nói đến, khi anh có mặt ở đây, trong căn hộ dường như mang theo hương vị của thuốc lá.
Thiên Chi đã bận rộn cả một ngày, nếu là trong quá khứ, dựa theo đồng hồ sinh học của cô, có lẽ cô nên chuẩn bị làm vệ sinh cá nhân, sau đó lên giường đi ngủ.
Nhưng nhìn Tống Kỳ Thâm chậm chạp không có động tĩnh gì, Thiên Chi nhẫn nại đợi thêm một lúc nữa.
Trải qua rất lâu, nhìn thấy ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên màn hình, Thiên Chi có hơi không nhịn nổi.
“Anh ơi, anh không mệt sao?”
Cô uyển chuyển hỏi, nhưng thực ra là cô đang thúc giục hai người đi thu thập một chút.
Anh bay đến đây, đường xa mệt mỏi, cho nên cần phải nghỉ ngơi.
Tống Kỳ Thâm: “Em muốn à?”
Thiên Chi:……..
Cô có ý này hả!
Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến, “Nhưng mà trước đó, anh phải xác nhận một chuyện đã.”
Tống Kỳ Thâm dừng một chút, nói thêm một câu ——
“Nghe nói em cảm thấy kỹ thuật của anh không được tốt lắm?”
————-//—-//———-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT