Hậu viện phía tây, bên trong buồng sưởi, Từ Nhu Gia miễn cưỡng nằm trêи giường, mong đợi nhìn xem Ngọc Băng, Ngọc Hoàn
cúi đầu thêu thùa may vá cho con trai nhỏ trong bụng. Mắt thấy là đã
thêu xong mấy túi.
Từ Nhu Gia dự tính tháng tư mới sinh, nhưng
hiện tại nàng đã thích loay hoay làm một chút quần áo cho con trai nhỏ,
mình mệt mỏi rồi, liền để bên người bọn nha hoàn thêu tiếp.
“Xong, Vương phi nhìn một cái xem như thế nào?”
Đánh kết, cắt chỉ, Ngọc Băng giống như hiến bảo đưa cái yếm cá chép trong
tay đến trước mặt chủ tử. Từ Nhu Gia nhận lấy cái yếm, vải dệt lụa màu
đỏ, thêu một đầu cá chép màu vàng, ngu ngơ. Từ Nhu Gia thấy liền cười
không ngừng. Lúc Chu Kỳ đi vào, nhìn thấy chính là dáng vẻ nàng cười
ngây ngô này.
“Vương gia.” Ngọc Băng cấp tốc nhảy xuống khỏi ghế, cung kính hành lễ.
Chu Kỳ khoát khoát tay. Ngọc Băng tranh thủ thời gian cùng Ngọc Hoàn thối
lui đến gian ngoài. Từ Nhu Gia thân thể nặng, chậm rãi ngồi dậy, một tay vịn bụng.
“Đang cười cái gì?” Chu Kỳ ôn nhu hỏi.
Từ Nhu Gia hai tay triển khai cái yếm cho hắn nhìn: “Này, vừa thêu xong.”
Chu Kỳ mới phong Thái tử, chính là thời điểm nhân sinh đắc ý, hiện tại
lại nhìn thấy quần áo của con trai nhỏ, quả thực chính là quan trường
được tình lẫn mùa. Không tự chủ, trong mắt của hắn ý cười lại càng sâu
hơn.
Từ Nhu Gia có chút giật mình. Chu Kỳ chính là khối băng, sau cưới mặc dù cười với nàng nhiều một chút, nhưng cũng chưa từng cười
đến rõ ràng như vậy. Tuyệt không phải là vì cái yếm của bé con!
“Biểu ca có chuyện gì vui sao?” Buông xuống cái yếm, Từ Nhu Gia nhìn chằm chằm hắn hỏi.
Chu Kỳ “Ồ” âm thanh: ” Sao hỏi như thế?”
Từ Nhu Gia chỉ chỉ khóe môi của hắn: “Đều vểnh đến chân trời.”
Chu Kỳ nghe vậy, lập tức mấp máy môi, sau đó lấy ra một bao đồ ăn giấu ở
phía sau. Từ Nhu Gia ngửi thấy hương hạt dẻ rang đường. Nước bọt của
nàng lập tức liền chảy ra.
Hạt dẻ rang đường đương nhiên không
phải cái gì mỹ thực khó thấy, nhưng mà Triệu Lang dặn dò nàng mang thai
không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, bằng không thì thời điểm sinh sẽ chịu
khổ, Từ Nhu Gia liền đem mình quản đặc biệt nghiêm, một chút ngọt đều
không ăn. Nhưng càng là khắc chế, kỳ thật càng thèm, Chu Kỳ nhìn nàng
chịu khổ vất vả, vung qua mấy lần, các loại đồ ngọt Chu Kỳ sai người mua được, Từ Nhu Gia lại một ngụm đều không ăn, về sau, Chu Kỳ dứt khoát
không mua cho nàng nữa.
“Ăn đi, một hai cái không sao đâu.”
Chu Kỳ ngồi xếp bằng đến bên người nàng, đổ hai viên hạt dẻ ra trong mâm,
tự tay lột cho Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia nghiêng đầu nhìn hắn, trông thấy
một gương mặt tuấn mỹ bình thản.
“Biểu ca, ngươi đến cùng có chuyện gì vui?” Từ Nhu Gia truy vấn.
Chu Kỳ cười cười, đem hạt dẻ vừa lột t đưa đến miệng nàng: “Ăn xong nói.”
Từ Nhu Gia do dự một chút, hé miệng, ăn.
Chu Kỳ cũng quả nhiên nói được thì làm được, giúp Từ Nhu Gia lau khóe
miệng, hắn thấp giải thích rõ nói: “Hôm nay trêи triều đình, phụ hoàng
hạ chỉ, sách phong ta làm Thái tử.”
Từ Nhu Gia: …
Vậy mà đã phong Thái tử rồi sao?
Đời trước cữu cữu ngoài ý muốn trọng thương khó lành mới vội vã phong Chu
Kỳ làm Thái tử, đời này Từ Nhu Gia muốn bảo cữu cữu né qua tai họa của
cuộc đi săn mùa thu, cho nên Từ Nhu Gia đã nghĩ qua vài chục năm thậm
chí hai mươi mấy năm cữu cữu mới có thể lập trữ, kết quả nàng mới ăn một miếng hạt dẻ, Chu Kỳ đã là Thái tử rồi?
Quá mức khϊế͙p͙ sợ, miệng Từ Nhu Gia há đến so một viên hạt dẻ còn lớn hơn. Chu Kỳ thuận thế lại lột một cái hạt dẻ, nhét vào.
Từ Nhu Gia: …
Được rồi, sớm phong muộn phong đều là phong, Chu Kỳ thuận thuận lợi lợi làm
Thái tử, nàng cũng có thể yên tâm, miễn cho cả ngày lo lắng mình mang
đến những biến hóa kia sẽ ảnh hưởng tới Chu Kỳ.
“Chúc mừng biểu ca.”
Ăn xong hạt dẻ, Từ Nhu Gia nói ra từ đáy lòng, mắt hạnh tràn đầy ngưỡng mộ cùng khâm phục Chu Kỳ. Mẫu thân là đậu hũ Tây Thi thì làm sao, Chu Kỳ
này, hoàn toàn xứng với cái ghế kia.
“Cùng vui.” Chu Kỳ cúi đầu, hôn cái trán trơn bóng của Từ Nhu Gia.
Từ khi quyết định cưới nàng làm vợ, hắn vui vẻ cũng thuộc về nàng.
Khâm Thiên Giám rất nhanh, mùng chín tháng tư là ngày tốt. Vừa lúc Đông cung tu sửa cũng cần thời gian, thời gian Chu Kỳ chính thức sắc phong liền
định vào mùng chín tháng tư.
Chuyện vui lớn như vậy, đám người
trong Trang vương phủ lại như cũ làm việc khiêm tốn. Vô số ví dụ chứng
minh, làm Thái tử không phải đặc biệt khó, nhưng có thể một mực nhịn
đến lúc lão Hoàng đế băng hà rồi thuận lợi đăng cơ, kia mới là thật khó.
Bởi vậy, Chu Kỳ bí mật trước mặt Từ Nhu Gia cười cười, hắn đối với mình
toả sáng nhất, rời đi khuê phòng của Từ Nhu Gia, Chu Kỳ liền truyền
lệnh xuống, người làm trong phủ trước kia như thế nào làm việc về sau
tiếp tục như vậy, không được có bất luận cái gì đi quá giới hạn.
Từ Nhu Gia cũng phi thường phối hợp Chu Kỳ, lấy lý do thân thể nặng cự
tuyệt rất nhiều thϊế͙p͙ mời. Hai vợ chồng cẩn thận như vậy, để nhưng
người kia muốn chứng minh lão Hoàng đế chọn sai người một chút cơ hội
cũng không có.
Đảo mắt liền tới mùng chín tháng tư. Từ Nhu Gia
phi thường lo lắng bụng của mình, Triệu Lang cùng thái y đều nói, nàng
hiện tại tùy thời điểm đều có thể sinh.
Mặc vào lễ phục Thái Tử
phi rườm rà, Từ Nhu Gia cẩn thận từng li từng tí bồi Chu Kỳ bắt đầu lễ
sắc phong đại điển. May mắn tiểu gia hỏa trong bụng đủ hiểu chuyện, vẫn
luôn thành thành thật thật, đợi đại điển kết thúc, Từ Nhu Gia rốt cục
vào ở Đông cung, tiểu gia hỏa lúc này mới gấp gáp đòi chui ra, vội vã
muốn nhìn nhà mới.
Bị dìu vào phòng sinh, Từ Nhu Gia thoải mái
hơn so với đau, một ngày này thật sự quá mệt mỏi. Nằm ở trêи giường,
nàng nhàm chán, thế mà lại ngủ thϊế͙p͙ đi. Thái hậu, Lục thị cùng các bà mụ hai mặt nhìn nhau.
“Nương nương, phải gọi tỉnh Thái Tử phi sao?” Bà đỡ thấp giọng xin chỉ thị.
Thái hậu cùng Lục thị trăm miệng một lời: “Không cần…”
Nghe được thanh âm bên người, Thái hậu trước ngậm miệng lại, bà thế mà cùng Lục thị nghĩ đến một chỗ!
Lục thị chỉ cảm thấy Thái hậu thật anh minh nha, cười đem Thái hậu còn chưa nói xong cùng một chỗ nói: “Liền để Thái Tử phi hảo hảo ngủ đi, tốt
nhất một mực ngủ đến mở mười ngón, khi đó lại đánh thức nàng.”
Thật có thể như vậy, con dâu liền nhiều ít đau dớn hơn, quả nhiên cùng với nàng là người một nhà.
Thái hậu hoàn toàn có thể nhìn ra Lục thị đang suy nghĩ gì, quét mắt cháu
ngoại ngủ say, bà đi bên ngoài chờ trước, dù sao bà cùng Lục thị không
có cái gì có thể trò chuyện. Lục thị lại một tấc cũng không rời đi
theo ra ngoài, hướng Thái hậu tán dương con dâu của nàng.
Thái hậu: …
Ở bên ngoài lo lắng chờ đợi – Chu Kỳ: …
Đến lúc nào rồi, mẫu thân lại còn có tâm tình trò chuyện việc nhà?
Trong phòng sinh, Từ Nhu Gia là ngủ luôn ba canh giờ, sau đó liền bị đau mà
tỉnh. Thật sự đau, nàng thống khổ kêu to. Hai cái bà đỡ thật cao hứng,
một người lưu ý đứa bé, một người dạy Từ Nhu Gia như thế nào hô hấp:
“Thái Tử phi đừng sợ, ngài thật có phúc khí, không chút đau liền mở đến bảy chỉ, tin tưởng không bao lâu liền có thể sinh.”
Từ Nhu Gia cũng bị sự thuận lợi của kinh đến. Sau nửa canh giờ, Từ Nhu Gia mồ hôi dầm dề bỗng nhiên cắn răng một cái, sinh!
Hài nhi khóc rõ to nỉ non vang vọng khắp Đông cung, ở bên ngoài Thái hậu,
Lục thị đồng thời đứng lên , còn có Chu Kỳ, từ khi Từ Nhu Gia tiến vào
phòng sinh, hắn liền không hề ngồi xuống.
“Chúc mừng điện hạ, là một tiểu Hoàng tôn!”
Đơn giản dọn dẹp một chút, bà đỡ ôm tiểu bé con mới ra đời đi ra, mừng khấp khởi ôm cho các quý nhân bên ngoài nhìn.
Thái hậu cùng Lục thị lần nữa trăm miệng một lời: “Thái Tử phi như thế nào rồi?”
Bà đỡ cười nói: “Thái Tử phi rất tốt, vừa mới ngủ vù, hiện tại vẫn có tinh thần.”
Thái hậu cùng Lục thị lại đồng thời nhẹ nhàng thở ra, cùng một chỗ nhìn về
phía trong tã lót, động tác quá nhất trí, đầu hai người còn nhẹ nhàng
đụng vào.
Thái hậu uy nghiêm nghiêng qua Lục thị một chút. Lục thị cười ngây ngô llui ra phía sau một bước, mẹ chồng nha, phải kính.
Thái hậu hài lòng, quan sát tỉ mỉ tiểu bé con một phen, cười nói: “Đứa nhỏ này, giống Lão Tứ.”
Lục thị thăm dò nhìn một cái, vô thức phản bác: “Ta lại nhìn giống A Đào.”
Thái hậu: …
Con trai Hoàng đế của nàng làm sao lại coi trọng một nữ nhân không có ánh mắt như thế?
Tức giận!
Cảm nhận được tổ mẫu cùng mẫu thân ở giữa tràn ngập chiến lửa vi diệu, mi
tâm Chu Kỳ đứng ở phía sau trực nhảy, hai bà lão cãi nhau không sao,
nhưng đừng chậm trễ hắn nhìn đứa bé chứ!
Thái hậu lười so đo cùng Lục thị, tránh ra, đối với cháu trai nói: “Lão Tứ ngươi nhìn một cái đi.”
Chu Kỳ lúc này mới tiến lên. Rốt cục nhìn thấy đứa bé của mình, tâm Chu Kỳ
nhũn ra, mắt đen chuyên chú dò xét tiểu gia hỏa, hắn thuận miệng bịa
chuyện nói: “Cái mũi giống ta, miệng có chút giốngA Đào.”
Lục thị nghĩ thầm, nàng đã nói rồi mà, đứa nhỏ này giống con dâu.
Thái hậu nghĩ thầm, vẫn là cháu trai hiểu chuyện, so với nương hắn biết
nhiều chuyện hơn. Thấy ba người náo nhiệt, Vĩnh Gia đế tới.
Tự tay ôm lấy cháu trai vừa đến, Vĩnh Gia đế cười nói: “Không sai, đứa nhỏ này giống trẫm.”
Thái hậu, Lục thị: …
Chu Kỳ trực tiếp vào xem Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia thân thể rất mệt mỏi, nhưng con mắt lại rất sáng, mong đợi nhìn ra ngoài cửa: “Hài tử đâu?”
Chu Kỳ bất đắc dĩ nói: “Phụ hoàng ôm rồi.”
Từ Nhu Gia liền hiểu rõ. Chu Kỳ thấy nàng sắc mặt tái nhợt, cái trán còn
đang đổ mồ hôi, đau lòng nắm chặt tay nàng nói: “Vất vả cho nàng rồi.”
Từ Nhu Gia lắc đầu, hoạt bát hướng hắn nháy mắt: “Còn tốt còn tốt, sinh xong, về sau ta muốn ăn cái gì liền có thể ăn.”
Chu Kỳ ngạc nhiên, chợt cười nói: “Tốt, nàng liệt kê một cái đơn đi, ta mua tới cho nàng.”
Nghĩ đến những mỹ thực kia đã kị hơn nửa năm, Từ Nhu Gia càng phát ra thần thanh khí sảng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT