Trúng tên không tính là gì, Chu Kỳ chỉ sợ sẽ có nhiều thích khách tới
nữa. Hắn bẻ gãy cán tên, nhanh chóng kéo Từ Nhu Gia trốn sau một cái
cây, lập tức dùng thân thể chắn cho Từ Nhu Gia, cầm cung tiễn trong tay
cảnh giác liếc nhìn xung quanh. Từ Nhu Gia nhìn thấy chỗ trúng tên ở
cánh tay trái hắn xung quanh đều nhuộm một màu đen đặc, nếu như hắn mặc
bạch y, chỉ sợ chỗ kia đều là máu đỏ tươi ?
Lại nhìn mặt Chu Kỳ
lạnh lùng, ý thức được hai người đều đang gặp nguy hiểm, Từ Nhu Gia tạm
thời đè xuống cảm xúc trong lòng, một bên bảo trì một tư thế cố gắng
không cho Chu Kỳ thêm phiền phức, một bên vừa quan sát chỗ bụi cỏ cây
chung quanh. Một người áo xám đột nhiên từ đằng xa chạy ra. Mũi tên của
Chu Kỳ lập tức chuyển hướng tới đối phương.
“Vương gia tha mạng, tiểu nhân vừa mới nhìn thấy một con báo nhỏ, liền trốn
ở trong bụi cỏ chuẩn bị săn bắt, không nghĩ tới đã ngộ thương Vương
gia, tiểu nhân thật sự không phải cố ý, cầu Vương gia tha mạng!”
Chu Kỳ trí nhớ rất tốt, nhận ra người này là người hầu của Tạ Tấn – Trịnh Thái, lại nhớ tới mũi tên vừa rồi từ bụi cỏ bay rõ ràng nhắm chuẩn vào
Từ Nhu Gia, ánh mắt Chu Kỳ phát lạnh.
Đời trước Từ Nhu Gia cùng
Tạ Tấn làm vợ chồng năm năm, nàng so với Chu Kỳ quen Trịnh Thái hơn.
Thấy rõ mặt Trịnh Thái, Từ Nhu Gia khϊế͙p͙ sợ, vô thức siết chặt y phục
phía sau của Chu Kỳ. Đổi thành người khác, có lẽ nàng sẽ tin tưởng mũi
tên kia chỉ là ngoài ý muốn, nhưng mà Tạ Tấn, Trịnh Thái…
Tay Từ
Nhu Gia cũng bắt đầu run lên. Tạ Tấn hận “A Đào” thay thế người trong
lòng hắn, hận Chu Kỳ muốn cưới A Đào, Từ Nhu Gia đều biết, nhưng cho tới bây giờ Từ Nhu Gia đều không nghĩ tới, Tạ Tấn sẽ vì nguyên nhân này
phái người đến ám sát Chu Kỳ…
Không, Chu Kỳ là Vương gia, nơi này là bãi săn, Tạ Tấn có ngốc cũng không dám ám sát thân vương, hắn muốn giết chính là “A Đào”!
Tại sao có thể có ác độc như vậy cơ chứ?
Cũng bởi vì thân phận ti tiện của “A Đào”, lại giống mặt của Nhu Gia quận chúa như đúc, Tạ Tấn liền muốn giết nàng ư ?
Lại nghĩ tới đời trước mình thế mà đem một nam nhân như thế mà ái mộ, cùng
giường chung gối hơn năm năm, dạ dày Từ Nhu Gia đột nhiên quay cuồng một hồi.
Nàng kịp thời quay người, một tay đỡ cây một tay che mặt ói ra. Chu Kỳ kinh hãi, xác định chỉ có một người là Trịnh Thái, hắn lập
tức quay người chiếu cố Từ Nhu Gia. Buổi sáng Từ Nhu Gia không có ăn bao nhiêu thứ, tất cả đều là nôn khan, nôn đến khó chịu, trong lòng cũng
khó chịu, con mắt chua chua, nước mắt liền bừng lên.
“Vương gia, là ta liên lụy ngươi.” Ngẩng đầu lên, Từ Nhu Gia áy náy đối với Chu Kỳ nói.
Chu Kỳ đã sớm biết nàng thông minh hơn người, lúc này nàng đoán được mục tiêu của Tạ Tấn,
Chu Kỳ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi nước
mắt trêи mặt nàng, trầm giọng nói: “Vợ chồng một thể, tổn thương nàng
chính là làm tổn thương ta, về sau không cần nói cái gì liên lụy.”
Từ Nhu Gia quét mắt thương thế của hắn, vừa muốn mở miệng, nơi xa đột
nhiên truyền đến tiếng vó ngựa. Hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy hai đợt người tại hướng bên này chạy đến, bên trái có năm người, ba nam hai nữ, bên phải là một nam một nữ, đều là danh môn quý tộc của kinh
thành.
Chu Kỳ đỡ Từ Nhu Gia đứng lên, thấp giọng dặn dò nàng đừng sợ, liền buông lỏng tay ra. Trịnh Thái cầu xin tha thứ càng lợi hại
hơn, giọng cũng càng lúc càng lớn, đột nhiên, hắn một tay nhấc vũ tiễn
trêи đất lên, bỗng nhiên hướng cổ đâm tới. Chu Kỳ phản ứng rất nhanh,
một tay che con mắt của Từ Nhu Gia, một tay vịn chặt bả vai nàng di
chuyển, không cho nàng nhìn một màn máu tanh này. Cái nữ tử khác đương
nhiên không có đãi ngộ này, không hẹn mà cùng hét rầm lên, một tiếng lại một tiếng, đưa tới càng nhiều người. Thế là, tin người hầu Trịnh Thái
của Anh Quốc Công thế tử ngộ thương Trang vương sợ tội tự sát cấp tốc
truyền ra.
Trang vương bị thương, thị vệ trước hết đi bẩm báo
Hoàng Thượng. Vĩnh Gia đế đang nói chuyện với Lục thị, nghe nói con trai bị thương, đế phi lập tức rời đến bãi săn.
“Để phụ hoàng mẫu phi sợ hãi, nhi thần chỉ là một chút bị thương ngoài da, cũng không lo
ngại.” Mặc kệ cánh tay trái có mũi tên gãy, Chu Kỳ hướng đế phi hành lễ
nói.
Từ Nhu Gia đứng sau lưng hắn, muốn nói mà lại sợ, ủy khuất
nhìn qua hoàng đế cữu cữu của nàng. Ánh mắt tiểu cô nương lã chã chực
khóc, càng chứng minh Chu Kỳ bị thương tuyệt không phải là vết thương
nhẹ.
“Cho ta xem một chút!” Lục thị không tin, bước nhanh vọt tới bên người con trai, muốn kiểm tra thương thế.
Khí lực nàng lớn, cũng không thèm để ý dáng vẻ, Chu Kỳ tránh hai lần liền
bị Lục thị níu cánh tay lại, thấy được thương thế của hắn. Lục thị trừng to mắt, sau một khắc, nước mắt to như hạt đậu châu liền từ trong mắt
nàng rớt xuống, không nói gì nữa, chỉ là bĩu môi khóc, đau lòng chết đi
được.
Chu Kỳ khó xử nhìn về phía phụ hoàng. Vĩnh Gia đế thấy qua
vết thương quá nhiều, mặc dù hắn cũng đau lòng con trai, nhưng biểu
hiện so với Lục thị tỉnh táo hơn nhiều, nhíu mày hỏi: “Ai làm ngươi bị
thương?”
Chu Kỳ nhìn về phía thi thể của Trịnh Thái cách đó không xa, phía trêи được phủ vải trắng.
Nói đến Trịnh Thái, thị vệ xoay người giải thích nói: “Hồi bẩm hoàng
thượng, ngộ thương đến Trang Vương điện hạ chính là người hầu Trịnh Thái của Anh Quốc Công thế tử, sợ tội mà tự sát.”
Người hầu của Tạ Tấn ?
Vĩnh Gia đế lướt qua một tia ngờ vực vô căn cứ, có trùng hợp như vậy sao?
Lục thị cũng không biết con trai cùng Tạ Tấn ân oán, con trai bị thương là
thật, nhưng nghe nói đối phương đã sợ mà tự sát, Lục thị lập tức không
muốn lại truy cứu người kia nữa, chỉ sốt ruột để thái y nhanh lên giúp
con trai xử lý vết thương. Rút mũi tên trước, Vĩnh Gia đế đem Lục thị
cùng Từ Nhu Gia đều đuổi ra ngoài, không để các nàng nhìn. Hai người đi
ra khỏi đế trướng, đối diện gặp cha con Anh Quốc Công vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy Lục thị, Anh Quốc Công lập tức bắt Tạ Tấn cùng quỳ xuống, dập đầu bồi tội:
“Vi thần dạy dỗ khuyển tử không nghiêm, khiến người làm trong phủ đả thương Vương gia và tiểu thư, khẩn cầu nương nương trách phạt.”
Lục thị coi như tha thứ, bực bội mà nói: “Các ngươi cũng không phải cố ý, đứng lên đi.”
Anh Quốc Công kinh ngạc cực kỳ, không nghĩ tới vị đậu hũ Tây Thi này lại
rộng lượng như vậy. Bất quá, hắn để ý nhất chính là thái độ Hoàng Thượng cùng Trang vương. Lần nữa bồi tội, Anh Quốc Công lập tức lại mang theo
con trai đi vào bên trong hướng Vĩnh Gia đế xin tội.
Từ Nhu Gia
đứng bên cạnh Lục thị, mắt hạnh nhìn chằm chặp Tạ Tấn. Tạ Tấn phát giác, hướng nàng nhìn lại. Lúc hắn ngẩng đầu, Từ Nhu Gia nhìn thấy một đôi
mắt không có chút nào khϊế͙p͙ đảm và áy náy, chỉ có thất vọng cùng lạnh
lùng.
Quá kinh hãi, Tạ Tấn tiến vào.
Từ Nhu Gia âm thầm
siết chặt tay, coi như cữu cữu đem lần ám sát này làm thành hiểu lầm,
nàng cũng sẽ đi báo với ngoại tổ mẫu. Tạ Tấn là người nhà mẹ đẻ của
ngoại tổ mẫu, nhưng nàng là nữ nhi duy nhất của con gái ngoại tổ mẫu,
Chu Kỳ là cháu trai ruột của ngoại tổ mẫu, hai người bọn hắn c vào một
chỗ, Từ Nhu Gia không tin ngoại tổ mẫu sẽ khinh xuất tha thứ cho Tạ Tấn.
Xử tử Tạ Tấn khẳng định không có khả năng, tội chết có thể miễn, tội sống
nhất định phải để hắn nhận. Bên trong đế trướng, Chu Kỳ vừa rút xong mũi tê , sắc mặt tái nhợt, gân xanh trêи trán đều hiện ra. Hắn không lên
tiếng, Vĩnh Gia đế càng đau lòng.
“Hoàng Thượng, vi thần mang khuyển tử tới lĩnh tội.” Anh Quốc Công kéo con trai quỳ xuống, trán chạm đất nói.
Tạ Tấn cũng thành tâm lãnh phạt. Vĩnh Gia đế nhìn về phía con trai.
Chu Kỳ chủ động nói: “Hiểu lầm một trận, Quốc Công Gia, thế tử xin đứng lên.”
Trịnh Thái đã chết, hắn không có chứng cứ chứng minh Trịnh Thái là bị Tạ Tấn
sai sử, Trịnh Thái ngay trước mặt của nhiều người như vậy “Sợ tội mà tự
sát”, đầy đủ khiến cho mọi người tin rằng đây là hiểu lầm. Lại thêm phủ
Anh quốc công là nhà mẹ đẻ của tổ mẫu, mẫu tộc của phụ hoàng, không có
mười phần chứng cứ, phụ hoàng cũng không phạt nặng Tạ Tấn. Bởi vậy, Chu
Kỳ tự mình đỡ Anh Quốc Công dậy.
Tạ Tấn nhìn vạt áo Chu Kỳ, khó
mà phát hiện, cười. Hắn biết, việc này sẽ không giải quyết được gì, nếu
như A Đào chết rồi, có lẽ hắn sẽ bị đánh một trận gậy, nhưng cũng không gây thương tổn được phủ Anh quốc công. Vĩnh Gia đế ngầm cho phép cách
làm của con trai. Lúc tất cả mọi người rời đi, Vĩnh Gia đế mới hỏi con
trai:
“Lão Tứ, Trịnh Thái thật sự đã ngộ thương ngươi?”
Chu Kỳ tròng mắt nói: “Vâng.”
Lông mi dài của Vĩnh Gia đế nhíu một cái, vừa muốn hoài nghi con trai đến
cùng là quá đần hay là quá bảo trì bình thản, sau đó lại giấu hắn, tương lai tự mình báo thù, liền nghe con trai nói tiếp: “Hắn thật ra muốn đả
thương A Đào, bị nhi thần ngăn cản, mới ngộ thương nhi thần.”
Vĩnh Gia đế cười, đây mới là con của hắn, có lòng dạ, lại đối với phụ hoàng
là hắn rất thẳng thắn. Về phần Tạ Tấn vì sao muốn giết A Đào, Vĩnh Gia
đế có thể đoán được. Ngồi vào trêи ghế, Vĩnh Gia đế nhìn chằm chằm con
trai hỏi:
“Hắn đối với ngươi như vậy, ngươi có tính toán gì không?”
A Đào trước kia có lẽ ti tiện, nhưng nàng là cháu gái Lục thị, là Thái
hậu tự mình phong quận chúa, càng là vị hôn thê của Lão Tứ, tương lai
chuẩn bị là Vương phi, Tạ Tấn dám tính toán A Đào, liền không đem Hoàng
tộc nhìn trong mắt. Người như vậy, nếu như con trai không so đo, Vĩnh
Gia đế cũng sẽ làm chút chuyện.
Chu Kỳ nhìn phụ hoàng, chi tiết nói: “Nhi thần muốn lấy mạng của hắn.”
Vĩnh Gia đế thở dài. Lông mày Chu Kỳ khẽ nhúc nhích, chẳng lẽ…
“Trước chịu đựng, tổ mẫu ngươi đã lớn tuổi, trẫm không đành lòng cho bà khổ sở.”
Chu Kỳ đã hiểu: “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần đã biết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT