Từ Nhu Gia lần này đi săn, chính nàng đã chuẩn bị mấy bộ y phục, Thái
hậu lại vì nàng chuẩn bị càng đầy đủ, trang phục cưỡi ngựa cũng chuẩn bị bốn bộ. Lúc ấy Từ Nhu Gia chỉ cảm thấy buồn cười: “Ta không định cưỡi
ngựa mà.”
Thái hậu lại nói: “Tí nữa ngươi lại muốn cưỡi đó, mang đi đi, dù sao cũng không phải ngươi xách.”
Kết quả thật đúng là bị Thái hậu nói trúng, mấy cái bộ trang phục cưỡi ngựa này thật sự rất đẹp.
“Quận chúa ăn mặc như vậy, rất giống phu nhân Bình Tây Hầu hiên ngang anh dũng.”
Phục vụ chủ tử thay trang phục cưỡi ngựa đỏ, Ngọc Băng ngạc nhiên nói. “Còn có băng đô đeo trán nữa.”
Ngọc Hoàn nâng một cái băng đô cùng màu tinh xảo đeo lên trán nói.
Từ Nhu Gia đeo băng đô lên, lại nhìn vào gương, đáy lòng có chút đắc ý.
Nàng mặc ngựa trang nhìn rất đẹp, có lẽ bởi vì nàng thực ra chính là con gái của Bình Tây Hầu phủ, thế hệ nam nhân Từ gia rất dũng mãnh, nàng
thực chất bên trong cũng giữ lại những máu của tổ tiên lưu danh sử sách đi.
Lần này đi săn là Lục thị bắt nàng đi, nhưng đã ra sân, Từ
Nhu Gia không có ý định tay không mà về, thời điểm nàng làm “A Đào” này
tại Vương phủ một lần nữa học cưỡi ngựa, bắn tên, hôm nay săn con chim
với thỏ rừng, cũng không sợ bị người hoài nghi gì.
Thu thập thỏa đáng, Từ Nhu Gia đi gặp Lục thị trước. Lục thị cũng mặc ngựa trang,
nàng xuất thân dân dã, khi còn bé đã từng lên cây bắt chim xuống nước mò cá, càng từng tự tay giết qua gà vịt, dù không như phu nhân Bình Tây
Hầu đi lên chiến trường bừng bừng phấn chấn, nhưng lúc này người mặc
ngựa trang, Lục thị lại cũng toát ra mấy phần bễ nghễ thiên hạ không sợ
ai cả.
Hai cô cháu gặp mặt, Từ Nhu Gia bị trang phục của Lục thị hấp dẫn, Lục thị cũng nhìn cháu gái giống như tiên nữ.
“Cô mẫu mặc bộ này đúng là dễ nhìn!”
“Không hổ là chúng ta là cô nương Lục gia!”
Hai cô cháu trăm miệng một lời tán dương đối phương, mới mở miệng, tất cả
nha hoàn hầu hạ trong trướng đều cười. Từ Nhu Gia cũng nhịn không được.
Lục thị đi tới, vây quanh Từ Nhu Gia lượn quanh một vòng, càng nhìn càng cảm thấy con trai thật là đã chiếm đại tiện nghi:
“Hừ, trước kia Lão Tứ luôn chê ta làm đậu hũ, bảo ta vứt bỏ để cho hắn đỡ mất mặt, nhưng mà nếu như không có ta, hắn đi đâu đi tìm được người vợ tốt như
biểu muội cơ chứ?”
Từ Nhu Gia không có biện pháp nào giúp Lục thị bớt lắm mồm, xấu hổ giật giật tay áo Lục thị:
“Cô mẫu còn nói như vậy, vậy ta liền mách tứ ca.”
Không ngờ nàng vừa dứt lời, cổng liền truyền đến thông truyền của thị vệ: “Nương nương, Trang Vương điện hạ cầu kiến.”
Từ Nhu Gia: …
Nàng tranh thủ thời gian đưa cho Lục thị một ánh mắt, dặn nàng đừng nói lung tung. Lục thị đã rõ, da mặt tiểu cô nương thật là mỏng.
Trước
hết nàng để cho con trai tiến vào. Chu Kỳ, Lục Định trước sau bước vào
đại trướng, vừa tiến đến, liền thấy Lục thị đứng ở trong, sau lưng là
một cô nương mặc ngựa trang màu đỏ đang trốn tránh. Lục Định cười.
Chu Kỳ quét mắt tới vị hôn thê, mẫu thân rồi hành lễ: “Nhi thần bái kiến mẫu phi.”
Lục thị cười nói: “Lão Tứ tới thật đúng lúc… Ai u!”
Từ Nhu Gia sợ nàng nói lung tung, ở phía sau nhẹ nhàng nhéo Lục thị một
cái. Lục thị đành phải ngậm miệng, nhưng thân thể di chuyển, liền lộ ra
một thân hồng trang của Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia đối mặt với khuôn mặt
tuấn tú của Chu Kỳ, nam nhân kinh ngạc mà nhìn nàng, xưa nay Trang vương thanh lãnh, lúc này trong mắt đều toát ra mấy tia kinh diễm không che
giấu được.
Hai gò má Từ Nhu Gia ửng hồng, nhưng đã tránh một lần, lúc này lại tránh liền cảm thấy không được phóng khoáng.
“Vương gia.” Nàng cụp mắt, hành lễ, khuôn mặt nhỏ kiều diễm so với băng đô đeo trán ở giữa càng oánh nhuận động lòng người hơn.
Cổ họng Chu Kỳ nghẹn một cái, rồi mới mở miệng: “Biểu muội miễn lễ.”
Hành lễ xong, Từ Nhu Gia lập tức thối lui đến một bên người Lục thị. Lục thị cười nói:
“Đi thôi, hôm nay chúng ta cùng đi săn, ta cùng Hoàng Thượng cùng một chỗ,
Lão Tứ ngươi đi với A Đào, bãi săn nguy hiểm, ngươi phải bảo hộ A Đào,
đừng quản thắng thua.”
Chu Kỳ nghiêm nghị nói: “Nhi thần đã rõ.”
Lục thị lại dặn dò cháu ruột: “A Định, lần này tranh tài đi săn, Hoàng
Thượng chuẩn bị đồ ban thưởng rất phong phú, thân phận ngươi và biểu đệ
không giống, có thể không quan tâm những cái vật ngoài thân kia, ngươi
phải hảo hảo so tài, đến lúc đó cầm ban thưởng sẽ rất vinh quang, cô mẫu cũng thay ngươi chọn quý nữ tốt làm nàng dâu.”
Lục Định đã tính trước nói: “Cô mẫu yên tâm, cháu trai nhất định không để ngài thất vọng.”
Tập võ ba năm, Lục Định sớm đã không phải người vừa mới đến Vương phủ bị chủ tớ Chu Dụ tùy ý lấn áp.
Từ Nhu Gia âm thầm oán thầm, Lục thị nào để ý Lục Định thắng thua, rõ ràng là muốn Lục Định cách bọn họ xa một chút, đừng quấy rầy Chu Kỳ cùng
nàng thân cận.
Quả nhiên là mẹ ruột ha !
Bên ngoài bãi
săn, lần này tùy hành sự, văn thần võ tướng, thế gia công tử, danh môn
quý nữ đều đã đến đông đủ. Tạ Tấn đứng đầu quý công tử, thấy ở xa Vĩnh
Gia đế, mấy người Thục phi tới, hắn âm thầm nhìn về phía người hầu Trịnh Thái cách đó không xa. Trịnh Thái khó mà phát giác gật đầu. Tạ Tấn lúc
này mới đưa ánh mắt về phía thân ảnh sau lưng Thục phi .
Vĩnh Gia đế lần này xuất cung, lệnh Hoài Vương thủ ở kinh thành, chỉ dẫn theo
Nhị hoàng tử Ninh Vương Chu Tuấn, Tam hoàng tử Kính Vương Chu ɖu͙ƈ, Tứ
Hoàng Tử Trang vương Chu Kỳ. Tam Vương theo cha đi ở sườn trái Vĩnh Gia
đế, cho nên sau lưng Lục thị, chỉ có Từ Nhu Gia, còn lại cung nhân đều
đi ở phía sau một khoảng cách. Lục thị mặc dù xinh đẹp, nhưng nàng là nữ nhân của Hoàng đế, không ai dám dưới mí mắt Vĩnh Gia đế nhìn chằm chằm
Lục thị, thế là, thời điểm Từ Nhu Gia đến gần, cơ hồ tất cả nam tử đều
hướng nàng mà cực nhanh nhìn một chút.
Loại trường hợp này, Từ
Nhu Gia dáng vẻ hào phóng, giữa lông mày ung dung tôn quý làm cho tất cả mọi người đều đã quên nàng xuất từ dân gian, chỉ cảm thấy mỹ mạo như
vậy xác thực rất có phong thái làm Trang vương phi. Tạ Tấn khi nhìn rõ
Từ Nhu Gia mặc trang phục này, trong lòng đau xót.
Hắn còn nhớ
rõ, mùa thu trước một năm Nhu Gia biểu muội nhiễm bệnh, nàng cao hứng
bừng bừng mà chuẩn bị một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ chót, cầm y
phục ra, lại không mặc cho hắn nhìn, nói phải chờ tới bãi săn lại mặc.
Nhưng năm đó biểu muội mới mười hai, Thái hậu lo lắng nàng xuống ngựa sẽ bị thương, không cho phép nàng đến bãi săn, biểu muội không cao hứng,
vậy nên ngựa trang cũng không đổi. Không nghĩ tới, cũng không còn có cơ hội nhìn biểu muội mặc ngựa trang nữa.
Nếu như Nhu Gia biểu muội còn sống, nàng thay ngựa trang, khẳng định so với A Đào ti tiện này càng xinh đẹp chói mắt hơn!
Cho nên, Nhu Gia biểu muội không mặc được, A Đào cũng không xứng mặc được !
Thu tầm mắt lại, Tạ Tấn hít một hơi thật sâu, rốt cục khống chế lại tâm
tình của mình. Vĩnh Gia đế khẳng khái phân trần khích lệ con em thế gia
một phen, lần này đi săn thi đấu liền chính thức bắt đầu. Bãi săn chia
làm hai vòng, vòng bên trong có sói gấu các loại dã thú hung mãnh, vòng ngoài có thỏ rừng, gà rừng, con mồi tương đối an toàn, để cho nhóm quý
nữ săn bắt. Nam tử bên kia, đều là nhưng tay săn chân chính, đều không
kịp chờ đợi đi vòng bên trong, nếu như chỉ muốn du sơn ngoạn thủy giết
thời gian, vậy sẽ đi vòng ngoài.
Bãi săn rộng lớn, đám người tự
mình chọn lựa phương hướng tản ra, xung quanh Từ Nhu Gia, Chu Kỳ liền
không có bóng người nào. Từ Nhu Gia cảm thấy, phong hoa tuyết nguyệt là
cần nam nhân chủ động, Chu Kỳ không nói lời nào, vậy nàng làm cưỡi ngựa cũng không có ý nghĩa gì, liền chuyên tâm quan sát trêи cây bụi cỏ,
tìm kiếm thân ảnh con mồi.
Chu Kỳ thấy nàng chăm chú như thế, nên có chuyện cũng không dám mở miệng quấy nhiễu.
/ ~ nói chung là chị thấy anh nhà k nói chị cũng k nói, anh nhà thấy chị k nói cũng k nói luôn ~ /
Từ Nhu Gia tìm kiếm con mồi, Chu Kỳ tai nghe bát phương tứ hướng, đề phòng bãi săn tiềm ẩn nguy hiểm. Thân cây lá xanh, mũi tên đả thương người so với mãnh thú đả thương người lại càng dễ phát sinh hơn. Đi chậm rãi,
sau nửa canh giờ, Từ Nhu Gia lần thứ năm cài tên, nhắm ngay một con thỏ
xám trong bụi cỏ phía trước. Nàng sợ thỏ, nhưng lấy con thỏ làm con mồi
vẫn là có thể, cùng lắm thì bắn trúng để Chu Kỳ đi nhặt.
“Vút”
một tiếng, mũi tên bắn ra, không có vào phía sau thỏ xám, thỏ xám kéo
lấy vũ tiễn thật dài hướng phía trước bò lên mấy bước, bỗng nhiên ngã
xuống.
Đã để Chu Kỳ nhìn không bốn lần, lần này cuối cùng thành
công, Từ Nhu Gia không khỏi khoe khoang nhìn về phía Chu Kỳ. Kết quả
nàng vừa nghiêng đầu, liền thấy Chu Kỳ hướng nàng giơ cung lên!
“Vút” một tiếng, mũi tên bay qua sát lỗ tai của nàng, không đợi Từ Nhu Gia
kịp phản ứng, Chu Kỳ đột nhiên bay nhào tới, ôm nàng cùng nhau nhào
xuống mặt đất !
Trời đất quay cuồng, Từ Nhu Gia nặng nề mà
ngã trêи người Chu Kỳ, lúc sắp chạm đất, Chu Kỳ dùng sức nghiêng người,
lấy phần lưng của hắn rơi xuống đất, bao bọc lấy nàng. Trước ngực cùng
phía sau lưng song song bị đả kϊƈɦ, nam nhân kêu đau một tiếng. Từ Nhu
Gia vô thức muốn đứng lên, ánh mắt dời một cái, đã thấy trêи cánh tay
Chu Kỳ chẳng biết lúc nào lại thêm một mũi tên !
Không có một bóng người, Từ Nhu Gia trong lòng hoảng hốt, có người muốn ám sát nàng cùng Chu Kỳ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT