Đi dạo một vòng, Từ Nhu Gia đối với toà Trang vương phủ này rất hài
lòng. Mấu chốt là nàng đã nhìn thành cảnh Vương phi bên người Chu Kỳ, Từ Nhu Gia căn bản không có tâm tư đi dạo vườn nữa.
Trước kia chỉ
coi Chu Kỳ là đối tượng của nhiệm vụ mà ngoại tổ mẫu giao phó, Từ Nhu
Gia cái gì cũng dám làm, dám khoe ra tính trẻ con để thân cận hắn, dám
mặt dày đưa đồ ăn uống cho hắn, thậm chí còn dám mạnh miệng với Chu Kỳ,
bây giờ đột nhiên Chu Kỳ muốn làm phu quân tương lai của nàng, Từ Nhu
Gia lập tức thật sự không biết nên nói gì khi ở cùng với hắn. Kỳ thật
thô sơ giản lược đi dạo một vòng Vương phủ chỉ dùng hai mươi phút đồng
hồ, nhưng đối với Từ Nhu Gia mà nói, thật giống như đã qua hai canh giờ. Lần nữa nhìn thấy Vọng Ca, Từ Nhu Gia nhẹ nhàng thở ra.
Trêи
đường hồi cung, Từ Nhu Gia giống như đã dự liệu được cuộc sống sau cưới
cùng Chu Kỳ, nhất định là giống hôm nay không dám nói lời nào.
Hôm sau, Từ Nhu Gia giống thường ngày đi tới chỗ Lục thị chơi một canh giờ, sau đó liền trở về Từ An Cung. Không ngờ lại thấy Tạ Tấn thế mà tới, mà lại chính là đang muốn rời khỏi. Hai người đối diện đụng vào, Từ Nhu
Gia lập tức dời ánh mắt đi. Tạ Tấn lại khi nhìn đến nàng liền dừng bước.
Hắn một năm chưa thấy nàng rồi.
Một năm trước, trong
cung đại biến, nàng ở hậu trạch, hắn cũng vô pháp mỗi ngày hướng trong
hoàng cung chạy, cách một năm gặp lại, nhìn gương mặt càng ngày càng
xinh đẹp của nàng, nghĩ đến nàng có khả năng chính là Nhu Gia biểu muội, nội tâm Tạ Tấn đột nhiên tức giận.
“Quận chúa.” Tạ Tấn khàn giọng nói.
Từ Nhu Gia cổ quái nhìn hắn một cái, khách khí nói tiếng “Thế tử”, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Tạ Tấn trừng mắt đứng đó, ngay khi Từ Nhu Gia đến bên cạnh hắn, Tạ Tấn đột nhiên hướng dưới chân nàng ném thứ gì đó, đồng thời cảnh cáo mà nói:
“Con thỏ kìa!”
Từ Nhu Gia vừa mới trông thấy một thứ gì màu
trắng trắng, nghe xong là con thỏ, sắc mặt nàng đại biến, nhìn đều không dám nhìn xuống liền chạy nhanh ra ngoài!
Tạ Tấn thấy, trong mắt
đột nhiên phát ra một loại tia của người sắp chết đột nhiên nhìn thấy
ánh sáng hào quang, tất cả cung nhân chung quanh đều biến mất, chỉ còn
cô nương A Đào phía trước.
Hắn biết các quý nữ, có sợ chó, có sợ mèo, nhưng chỉ có Nhu Gia biểu muội sợ con thỏ, bởi vì khi nàng còn bé
đã từng bị thỏ cắn qua, đã bị một lần, tiểu cô nương liền sợ con thỏ.
Lúc đó Tạ Tấn không biết, cảm thấy con thỏ trắng nhung nhung có phần đẹp,
liền mua một con cất vào lồng nhỏ bên trong bịt kín vải tặng cho biểu
muội, biểu muội vui vẻ mở ra, thấy là con thỏ, tại chỗ liền tức khóc,
liên tục ba ngày đều không để ý tới hắn.
Chuyện phát sinh lúc
nàng bảy tuổi, hắn vẫn còn nhớ kỹ. Bây giờ, hắn nhìn qua bức Mẫu Đơn
kia, càng hoài nghi A Đào chính là biểu muội chuyển thế, A Đào thế mà
cũng biểu hiện e ngại đối với con thỏ. Nghĩ đến A Đào cực giống biểu
muội, Tạ Tấn đã kết luận nàng chính là biểu muội của mình !
Cuồng hỉ qua đi, Tạ Tấn đột nhiên rất ủy khuất. Vì sao biểu muội trở về, nhận Thái hậu nhận Hoàng Thượng nhưng lại không chịu nhận hắn, hắn đã làm gì đắc tội với biểu muội sao?
Từ Nhu Gia trong lòng vẫn còn sợ hãi
quay người, trước tiên thấy được trêи mặt đất có mảnh vải trắng giả làm
con thỏ, sau đó mới nhìn rõ ánh mắt phức tạp của Tạ Tấn. Từ Nhu Gia nhíu mày, vì sao Tạ Tấn muốn dùng một con giả con thỏ dể hù dọa nàng…
Ý thức được điểm ấy, Từ Nhu Gia thay đổi thật nhanh, sau đó tay vỗ ngực
giả bộ nhẹ nhàng thở ra: “Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng thứ gì bay tới, ra là cái đồ chơi này.”
Nói xong, Từ Nhu Gia trào phúng
trừng mắt Tạ Tấn nói: “Nguyên lai thế tử thích loại đồ chơi này, thật sự là người không thể xem bề ngoài nha, bất quá xin ngài cất kỹ, đừng có
lại động một tí rồi rơi xuống dọa người.”
Tạ Tấn tâm tình phức tạp nói: “Một con thỏ mà thôi, vì sao quận chúa lại sợ?”
Từ Nhu Gia cười lạnh: “Ta không sợ con thỏ, ta là chê cái con thỏ này của ngươi quá xấu.”
Tạ Tấn không tin. Từ Nhu Gia lại không muốn nói nhiều, tiếp tục đi lên phía trước.
Tạ Tấn cũng nhịn không được nữa, đối thân ảnh của nàng cao giọng kêu: “Biểu muội!”
Từ Nhu Gia cắn môi, hắn quả nhiên đang hoài nghi. Không lo được, Tạ Tấn từ nơi nào nhìn ra mánh khóe, Từ Nhu Gia quay đầu, nhìn xung quanh một
chút, nghi hoặc mà hỏi Tạ Tấn: “Thế tử đang kêu ta?”
Tạ Tấn không trả lời mà hỏi lại, giọng thống khổ: “Ta làm sai chỗ nào, ngươi như thế lại muốn giấu ta?”
Từ Nhu Gia một mặt mờ mịt. Tạ Tấn trong lòng đau xót, nhanh chân hướng nàng đi tới.
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Thái hậu nghe được động tĩnh, chống quải trượng đi ra.
Từ Nhu Gia lập tức đuổi tới bên người ngoại tổ mẫu, có chút sợ nói: “Ngoại tổ mẫu, thế tử giống như trúng tà, nói thật kỳ kỳ quái quái, còn gọi ta là biểu muội.”
Thái hậu nhìn thấy con thỏ giả trêи đất, nghe xong Từ Nhu Gia nhắc nhở, nàng liền đoán được tâm tư Tạ Tấn?
Thở dài, Thái hậu thương hại đối với Tạ Tấn nói: “Hành Chi, Nhu Gia đi ba
năm rồi, ngươi cứ như vậy, là muốn cho ta và ngươi cùng khó chịu sao?”
Con mắt Tạ Tấn đỏ bừng, một chữ đều không tin! Từ ngày đó Thái hậu nhận A
Đào làm làm cháu gái trở đi, hắn mãi cũng nghĩ không ra tại sao tổ mẫu
biểu muội nhất của cô vì sao muốn đối xử như thế với biểu muội, lại tùy
tiện để một cái ti tiện dân nữ thay thế vị trí của biểu muội, có thể
hôm nay hắn đều nghĩ thông rồi, bởi vì ngoại tổ mẫu từ vừa mới bắt đầu
liền biết, A Đào chính là Nhu Gia, Nhu Gia chính là A Đào! Tạ Tấn không
rõ vì sao biểu muội có thể khởi tử hoàn sinh, nhưng hắn chỉ mong một lời giải thích!
“Cô mẫu, ngài cũng muốn giấu ta sao?”
Tạ
Tấn quỳ tới bên trêи đất, lại nhìn Từ Nhu Gia, trong mắt của hắn lại rơi lệ, vô cùng chua xót mà nói: “Ta đã phạm sai gì, để các ngươi muốn
phạt ta như vậy? Coi như để cho ta hết hi vọng, các ngươi tốt xấu cũng
phải để cho ta chết được rõ ràng chứ!”
Từ Nhu Gia trốn ở sau
lưng ngoại tổ mẫu, nhắm mắt lại. Thái hậu nhìn cháu trai đang quỳ, người trẻ tuổi thanh mai trúc mã đã chết ba năm y nguyên vẫn không đi ra
được, đột nhiên lòng có chút không đành lòng.
Có lẽ, nàng nói ra chân tướng, cháu trai mới có thể giải thoát?
Người đã chấp nhất thành dạng này, Thái hậu không dám giấu diếm đi, nếu không nàng sợ cháu trai làm ra càng nhiều hành động điên cuồng hơn.
“Hồ nháo hồ nháo, ngươi xem bộ dáng của ngươi bây giờ đi!”
Thái hậu giả bộ tức hổn hển, sau đó sai người đem Tạ Tấn mang vào phòng. Lui cung nhân, Thái hậu ra hiệu cháu gái không cần lo lắng, nàng nhìn chằm
chằm Tạ Tấn hồn bay thất lạc đang quỳ trêи mặt đất nói:
“Ngươi thật muốn biết nguyên nhân?”
Tạ Tấn bỗng nhiên ngẩng đầu. Từ Nhu Gia thì cau mày, khó có thể tin nhìn
về phía ngoại tổ mẫu. Thấy hai người nhìn chăm chú, Thái hậu thở dài
nói:
“Chân tướng chính là, chúng ta ai cũng không có giấu ngươi, là chính ngươi không quên được Nhu Gia, liền cảm giác A Đào là nàng, rõ ràng chỉ là trùng hợp thôi, ngươi cũng cứng rắn muốn đem A Đào thành
Nhu Gia, bởi vì chỉ có dạng này mới có thể giảm bớt nổi thống khổ của
ngươi. Nhưng mà ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, ngươi như vậy là lừa mình dối người, vì mình dễ chịu liền coi A Đào là Nhu Gia, Nhu Gia dưới mặt đất
mà biết, nó sẽ rất đau lòng đi?”
Trong sân, Thái hậu xác thực
động vẻ bất nhẫn, muốn nói ra chân tướng đời trước của vợ chồng trẻ đối
với cháu trai, nhưng nghĩ lại một hồi, Thái hậu lại nghĩ tới Lão Tứ cùng cháu ngoại gái, vạn nhất Tạ Tấn biết được đầu đuôi câu chuyện lại chạy
tới trước mặt Lão Tứ nói hươu nói vượn, chẳng phải là phá hỏng tình cảm
của Lão Tứ và Nhu Gia?
Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, đã
đây hết thảy đều là Tạ Tấn tạo thành, vậy liền để Tạ Tấn từ ăn đắng đi.
Nói xong, Thái hậu ánh mắt thương xót mà nhìn xem Tạ Tấn.
Tạ Tấn sững sờ, thật là hắn lừa mình dối người sao?
Hắn nhìn về phía tiểu cô nương bên cạnh Thái hậu.
Từ Nhu Gia hừ hừ, lạnh lùng quay mặt chỗ khác. Ánh mắt Tạ Tấn ảm đạm.
Nhu Gia biểu muội tuyệt sẽ không như vậy đối với hắn, hắn đối với nàng tốt
như vậy,, chỉ sợ nàng có một chút không vui, nếu như biểu muội thật sự
trở về, nàng tuyệt sẽ không là loại thái độ này. Cho nên, Thái hậu nói
như vậy, là hắn sai rồi, sai như vậy không hợp thói thường. Tạ Tấn tự
giễu cười một tiếng, đột nhiên giơ tay, đánh mình một bạt tai. Từ Nhu
Gia cùng Thái hậu giật mình.
Tạ Tấn ngược lại khôi phục bình tĩnh, hướng Thái hậu dập đầu nói: “Cô mẫu, ta biết sai rồi.”
Thái hậu gật đầu nói: “Mau dậy đi, ta không trách ngươi, chỉ mong ngươi sớm
ngày đi qua chuyện này, sớm một chút lo hôn sự đi, đừng có lại để cha mẹ ngươi lo lắng.”
Tạ Tấn quét mắt đến Từ Nhu Gia, cung kính nói:
“Cô tổ mẫu yên tâm, ta sẽ không lại hồ đồ, hồi phủ liền mời mẫu thân
thay ta lo liệu hôn sự.”
Từ Nhu Gia vừa kinh vừa vui, cho đến ngày nay, nàng chỉ hi vọng mau chóng
cùng Tạ Tấn không có liên quan gì lẫn nhau, còn Tạ Tấn lấy vị cô nương
nào, Từ Nhu Gia không thèm để ý chút nào.
Tạ Tấn xác thực muốn
lấy vợ, nhưng A Đào đã không phải biểu muội, vậy thì nàng ta cũng không nên sống trêи cõi đời này, cho nam nhân khác khinh nhờn biểu muội.
Thập Nguyệt, Từ Nhu Gia từ trong cung nghe được tiếng gió, nói Anh Quốc công phu nhân thay Tạ Tấn tìm được một môn tốt hôn sự, nhà gái chính là Thất cô nương Phủ Vệ Quốc Công. Từ Nhu Gia đối với vệ Thất cô nương có chút
ấn tượng, biết đó là một nữ tử đặc biệt ôn nhu như nước như chim non nép vào người, chỉ là đời trước, Thất cô nương có nhân duyên khác, vợ chồng họ trôi qua tựa hồ còn rất ngọt ngào. Bây giờ muốn gả cho Tạ Tấn, không biết Thất cô nương sẽ có ra sao. Nhưng vô luận như thế nào, Tạ Tấn chịu lấy vợ, Từ Nhu Gia đều nhẹ nhàng thở ra.
Tháng chạp trời đông giá rét, Từ Nhu Gia càng không nguyện ý ra cửa, lười biếng ỷ lại Từ An Cung.
Trong lúc đó nàng nghe nói Hoàng đế cữu cữu có một chuyện vô cùng lý thú,
hoàng hậu an bài cho cữu cữu hai vị mỹ nhân Ba Tư, Hoàng đế cữu cữu
chuyển tay liền đem hai cái mỹ nhân đưa đến chỗ Thục phi Lục thị, để Lục thị thấy chút việc đời. Lục thị thấy mỹ nhân Ba Tư cao hơn nữ tử Trung
Nguyên không ít, vóc người cũng khỏe mạnh, khâm phục không thôi, hỏi
các nàng bình thường ăn cái gì.
Mỹ nhân Ba Tư: “Thường ăn thịt dê, uống sữa dê.”
Lục thị liền để phòng bếp chuẩn bị nướng thịt dê, sữa dê, về sau cảm thấy
sữa dê uống không tồi, thịt dê nướng rất không tệ. Thế là, cữu cữu liền
để hai mỹ nhân Ba Tư đi nuôi dê giúp Lục thị.
Từ Nhu Gia cười đối với ngoại tổ mẫu nói: “Cữu cữu thật không thèm để ý Hoàng hậu nương nương rồi?”
Thái hậu lắc đầu: “Hắn ư, càng già càng không đứng đắn.”
Nhưng nàng lý giải con trai, thời điểm làm vương gia từng bước cẩn thận phòng cái này nghi cái kia, hiện tại làm Hoàng đế, rốt cuộc không ai có thể quản hắn, con trai tự nhiên muốn phóng túng một chút.
Trêи
triều đình không thể có trò đùa, tại hậu cung, con trai đương nhiên tùy
tâm sở ɖu͙ƈ. Lúc này, tính tình Lục thị ngược lại hợp khẩu vị con trai
nhất. Mà khi Thục phi nương nương Lục thị, gần đây cũng càng ngày càng
hưởng thụ, không có việc gì liền mang Vọng Ca đi Ngự Hoa Viên tản bộ.
Lục thị từ mấy tiểu cung nữ nơi đó nghe được một tin tức, nói năm sau sẽ tuyển tú, Thái hậu có thể sẽ đem Bảo Phúc quận chúa ban cho Trang
vương.
Đối với lần này, nhóm tiểu cung nữ dồn dập không đồng
tình đối với Trang vương, cảm thấy hắn mẹ ruột là đậu hũ Tây Thi đã đủ
ủy khuất, kết quả thê tử cũng là xuất thân hàn môn.
Đêm đó Lục thị liền không kịp chờ đợi hỏi trượng phu – Hoàng đế: “Thái hậu thật sự muốn để cho Lão Tứ cưới A Đào?”
Vĩnh Gia đế cẩn thận hỏi: “Ngươi không nguyện ý?”
Hắn cũng cảm thấy A Đào quá ủy khuất với Lão Tứ, nhưng mẫu thân thích A
Đào, nhất định phải cho A Đào thể diện, Vĩnh Gia đế không tiện cự tuyệt. Nếu như Lục thị làm trái lại ý mẫu thân, Vĩnh Gia đế sẽ khó khăn vô
cùng. Nhưng mà hắn vừa hỏi xong, nữ nhân trong ngực liền trừng mắt liếc
hắn một cái:
“Ta mà là không nguyện ý sao ? Lão Tứ có thể lấy A Đào, chính là phúc khí của hắn !”
Vĩnh Gia đế: …
Nữ nhân kia, ngươi biết kinh thành này danh môn quý nữ nhiều ít đều muốn
làm con dâu của ngươi sao? Thế mà một A Đào liền thỏa mãn!
Bất quá thế này cũng rất tốt, rất hợp ý hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT