Chu Kỳ một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia nghiêm túc dò xét hắn một lần, quan tâm nói: “Tứ ca không bị thương chứ?”
Chu Kỳ không bị thương, bất quá công phu của Tạ Tấn quả thật không tệ, có
mấy quyền đánh trêи người hắn, hiện tại vẫn đau y nguyên.
“Chưa từng.”
Từ Nhu Gia liền cười cười. Chu Kỳ thấy nàng còn không sợ, có chút sinh nghi:
“Ngươi không sợ hắn sao?”
Từ Nhu Gia nháy mắt:
” Vì sao ta lại phải sợ hắn? Công phu hắn không địch lại tứ ca, thân phận hắn lại càng không, đã thế còn có ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu che chở
ta.”
Chu Kỳ gật đầu, nhưng nhớ lại ánh mắt phẫn hận của Tạ Tấn lúc bị thua, Chu Kỳ vẫn là nhắc nhở:
“Từ ngày mai lúc đi ra ngoài, đều không thể tự đi một mình.”
Từ Nhu Gia đã biết, trong vương phủ có Chu Dụ âm tàn ác độc, bên ngoài
Vương phủ lại có Tạ Tấn âm hồn bất tán, coi như Chu Kỳ không nói, Từ Nhu Gia cũng sẽ cẩn thận gấp mười ngàn lần. Từ đó về sau, Từ Nhu Gia cũng
rất ít ra cửa, mà lại dõi theo biểu đệ nhỏ Vọng Ca dần dần lớn lên, càng ngày càng thú vị, căn bản Từ Nhu Gia không nỡ ra cửa.
“Cô mẫu mau nhìn đi, Vọng Ca đã có thể xoay người rồi!”
Nghe nói tiểu hài tử bốn năm tháng sẽ xoay người, gần đây Từ Nhu Gia vẫn
luôn chú ý quan sát Vọng Ca, thời điểm cuối tháng sáu tiểu gia hỏa còn
chưa lật được, lúc này mới qua ba ngày, Vọng Ca liền có thể tự mình
xoay người từ nằm thẳng biến thành nằm sấp rất thuận lợi. Bé con trắng
trắng mập mập, chỉ mặc một bộ áo màu đỏ chót, lộ một đoạn cánh tay và bắp chân nhỏ ở bên ngoài, giống như củ sen.
Lục thị đang làm
quần áo mùa thu cho con trai lớn, còn thiếu hai cái tay áo là xong, nghe vậy mắt nhìn về hướng trêи giường, thấy Vọng Ca thật sự lật người được, Lục thị cười híp mắt nói:
“Không sai, xem ra Vọng Ca mà so với
ca ca hắn thông minh hơn, tứ ca sáu tháng mới có thể bò, lúc ấy ta rất
lo lắng, sợ hắn so với đứa bé nhà khác đần hơn.”
Từ Nhu Gia: …
Cô mẫu ngài thật sự là một chút mặt mũi cũng không cho con trai tương lai
ngươi làm Hoàng đế ha. Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Chu Kỳ đến thỉnh an.
Từ Nhu Gia giật mình, nàng đã quên hôm nay là ngày nghỉ ngơi. Lục thị
nhớ rất kỹ, trước tiên liền đứng lên làm một đĩa bánh sơn tra chua chua
ngọt ngọt, biết chắc trưởng tử sẽ thích ăn cái này. Chu Kỳ cùng Lục
Định trước sau đi vào. Nhũ mẫu ngồi trêи mặt đất hành lễ thỉnh an. Từ
Nhu Gia, Lục thị đều ngồi trêи giường, Lục thị không nhúc nhích, Từ Nhu
Gia cùng hai người quen thân, cũng không khách khí, chỉ cười chào hỏi
Chu Kỳ:
“Tứ ca mau đến xem, Vọng Ca có thể xoay người rồi.”
Chu Kỳ đi đến bên nàng. Từ Nhu Gia đem Vọng Ca nằm thẳng thành nằm sấp,
Vọng Ca trở mình một cái liền lật lại, ngửa cái đầu nhìn ca ca, đôi mắt
phượng đen lúng liếng, xác thực cực kỳ giống đôi mắt của cha con Thuần
Vương cùng Chu Kỳ. Chu Kỳ cười một cái. Thu Cúc bưng bánh sơn tra đi
đến. Lục thị nhìn về phía con trai.
Chu Kỳ thần sắc như thường
lấy bánh từ trong mâm ra. Lục thị liền hài lòng, tùy tiện nói chuyện
cùng nhóm tiểu bối, nàng cúi đầu thiêu thùa may vá.
Thời điểm
Chu Kỳ ăn, Vọng Ca không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hắn. Chu Kỳ thấy thế, liền đưa tay tới, muốn cho đệ đệ ăn bánh. Từ Nhu Gia so với nhũ
mẫu phản ứng rất nhanh, liền đẩy tay Chu Kỳ ra, vội vã nói:
“Tứ ca ăn đi, Vọng Ca còn nhỏ, không thể ăn những thứ này.”
Chu Kỳ liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng lại ở trêи mu bàn tay của mình, vừa mới nàng chụp tới, lòng bàn tay rất mềm. Đệ đệ không thể ăn, Chu Kỳ ăn xong hai ba miếng trong tay, không đi lấy cái mới nữa.
Lục thị nhịn không được nói: “Ngươi ăn đi, đừng cho hắn ăn là được.”
Chu Kỳ vẫn không nhúc nhích, không thèm nghĩ đến. Từ Nhu Gia lại hiểu lầm
hắn đang trách mình vô lễ, vội vàng mềm giọng bồi tội nói:
“Tứ ca ta sai rồi, vừa rồi không nên đẩy ngươi.”
Chu Kỳ lạnh nhạt nói: “Là ta không muốn ăn nữa, không có liên quan gì tới ngươi.”
Từ Nhu Gia biết hắn rất thích Vọng Ca, ôm lấy tiểu gia hỏa đưa cho hắn.
Không nghĩ tới Vọng Ca vì thế mà trốn về sau, dựa vào Từ Nhu Gia không
muốn cho ca ca lạ mắt ôm.
Chu Kỳ: …
Lục thị cười: “Tứ Gia đến ít, đệ đệ cũng không nhận ra ngươi.”
Chu Kỳ im lặng, bất quá ở Vương phủ, quy củ bắt buộc phải thế, đến tương lai…
Ánh mắt đảo qua dáng người thuần thục của Từ Nhu Gia khi ôm hài tử, đáy mắt Chu Kỳ lướt qua một tia dịu dàng.
“Đúng rồi tứ ca, ngày mai đại ca đi đón dâu, ngươi cũng đi cùng sao?”
Từ Nhu Gia hỏi. Thế tử Chu Nghiêu năm nay hai mươi tuổi, hôn kỳ tổ chức vào ngày mười lăm, cũng chính là ngày mai.
Chu Kỳ gật đầu: “Phụ vương lệnh chúng ta đều đi.”
Lục thị đột nhiên chen miệng nói: “Thế tử phu nhân là tiểu thư từ nhà nào tới?”
Từ Nhu Gia cũng không biết nên nói như thế nào với Lục thị, thậm chí ngay cả hôn sự của thế tử mà còn không biết.
Lục Định trả lời : “Cô mẫu, thế tử phu nhân là con gái của Đỗ đại nhân – Binh bộ lang trung.”
Lục thị có chút ấn tượng, hôn sự giống như là lão Hoàng đế ban thưởng. Nhi
tử của người khác muốn lấy vợ, Lục thị ngó ngó con trai lớn lạnh như
băng nhà mình, thân thiện mà nói:
“Năm nay thế tử cưới vợ, sang
năm năm sau Nhị gia Tam Gia cũng sẽ thành thân, sau đó liền đến phiên Tứ Gia, Tứ Gia cùng di nương nói chuyện một chút đi, ngươi thích cô nương
như thế nào, đến lúc đó di nương nói với Vương gia một tiếng, để hắn
tuyển mẫu người ngươi yêu thích.”
Chu Kỳ mím môi, trầm giọng nói: “Hôn sự của con trai tự có phụ vương làm chủ, không nhọc di nương lo ngại.”
Lục thị: …
Kẻ vô ơn bạc nghĩa, đây chính là kẻ vô ơn bạc nghĩa !
Chu Kỳ quét mắt Từ Nhu Gia đang cúi đầu đùa với đệ đệ, nàng lại làm như tựa hồ hôn sự của hắn cùng nàng không hề có liên quan, nghiêm túc cáo từ.
Lục thị tức giận đến ném y phục trong tay, hướng Từ Nhu Gia phàn nàn
nói:
“Nhìn xem, tứ ca ngươi có tính xấu, tương lai ai gả cho hắn là người không may.”
Từ Nhu Gia nghĩ thầm, yên tâm đi, con của ngươi vừa đăng cơ, khắp kinh
thành thậm chí tất cả cô nương khắp thiên hạ đều sẽ muốn gả cho con trai ngươi hết đó.
Nghĩ đến đế vị, trong lòng Từ Nhu Gia bỗng nhiên
bị ngừng lại. Nàng nhớ kỹ đời trước đại ca Chu Nghiêu thành thân không
lâu, vị Thái tử trong cung kia bị bệnh liền buông tay nhân gian, về sau
ngoại tổ phụ – Ung Hi đế tóc trắng xoá không để ý quần thần phản đối,
phế đi Hoàng thái tôn trẻ mồ côi, đổi thành lập cữu cữu làm Thái tử. Một nhà cữu cữu chuyển vào Đông cung không lâu, năm mới thoáng qua một cái, ngoại tổ phụ chết già, cữu cữu kế vị xưng đế.
Bây giờ nàng
trùng sinh, bên người cữu cữu rất nhiều chuyện đã sửa lại, ví dụ như hắn có sủng ái di nương Lục thị còn sống rất tốt, còn sinh cho hắn một tiểu nhi tử xinh đẹp đáng yêu như vậy, đại sự có thể hay không cũng biến
hóa theo? Mặc dù Thái tử có vẻ bị bệnh cũng là cữu cữu của Từ Nhu Gia,
nhưng Thuần Vương mới là cậu ruột nàng, Từ Nhu Gia đương nhiên cũng hi
vọng cậu ruột làm hoàng đế.
Chu Nghiêu đại hôn, Từ Nhu Gia đổi
sang quần áo mới, cũng đi xem lễ. Thê tử của Chu Nghiêu là Đỗ thị
đoan trang, nhìn chính là bộ đáng phúc khí, khăn cô dâu vừa xốc lên,
nhóm nữ khách dồn dập tán dương mỹ mạo của nàng, tân lang Chu Nghiêu
trêи mặt tràn đầy ý cười, tựa hồ cũng rất hài lòng vị thê tử này.
Từ Nhu Gia nhớ rất kỹ, về sau đại ca mặc dù cũng nạp thϊế͙p͙ thất, nhưng
hắn sủng ái Đỗ thị nhất. Nhìn mặt mày Đỗ thị dịu dàng, trong lòng Từ Nhu Gia khẽ nhúc nhích. Chu Nghiêu cả ngày ở bên ngoài làm việc , Chu Kỳ
lạnh như băng cự người ngàn dặm, nàng thật sự không có cách nào để hai
người này trở nên huynh đệ tốt, có lẽ, về sau nàng có thể nhờ Đỗ thị ra
tay?
Tạo phản là tội lớn, liên lụy đến vợ con cùng cửu tộc,
nếu như có Đỗ thị bên gối thành tâm khuyên can, có lẽ Chu Nghiêu sẽ từ
bỏ nước cờ hiểm kia. Động phòng xong, sáng sớm hôm sau, vợ chồng Chu
Nghiêu liền kính trà Thuần Vương, Thuần Vương phi. Những người cùng thế
hệ với Từ Nhu Gia cũng đều ở đây.
Kính xong trưởng bối, Đỗ thị
cho ba tỷ muội Chu Huyên cùng Từ Nhu Gia đều đưa lễ gặp mặt. Ba tỷ muội
Chu Huyên dồn dập đưa nữ công mình chuẩn bị lên, hoặc là khăn hoặc là áo gối, Từ Nhu Gia nhớ kỹ Đỗ thị rất thích tranh, liền tặng một bức tranh
Mẫu Đơn xem như hạ lễ. Đỗ thị cười nói cảm ơn, nha hoàn bên người thay
nàng nhận lấy bức tranh.
Lúc nghỉ, vợ chồng dắt tay trở về
phòng, Đỗ thị cười loay hoay với đống lễ vật nhóm em chồng đưa nàng, sau đó, lúc mở bức tranh của Từ Nhu Gia ra, Đỗ thị hơi kinh hãi.
“Phu quân mau đến xem.” Nàng kinh ngạc gọi trượng phu.
Chu Nghiêu đi đến phía sau nàng, nhìn thấy bức tranh Mẫu Đơn, hắn cũng lấy làm kinh hãi:
“Đây, đây là A Đào đưa cho ngươi bức này sao?”
Đỗ thị: “Đúng vậy, không nghĩ tới họa kỹ của nàng xuất chúng như thế.”
Gả tới trước đó, nàng liền biết Thuần Vương phủ có Bảo Phúc quận chúa, bởi vì dung mạo cực giống Nhu Gia quận chúa mà được sủng ái, nhưng kỳ
thật chỉ là cháu gái nông thôn của Lục di nương. Vừa mới nhìn thấy khuôn mặt Bảo Phúc quận chúa đẹp cùng thần thái của nàng ta, Đỗ thị đã rất
kinh diễm, không nghĩ tới Bảo Phúc quận chúa thế mà còn rất có tài.
Chu Nghiêu lại càng kinh ngạc nhiều hơn so với thê tử, trừ họa kỹ của A
Đào, hắn kỳ quái nhất chính là, họa kỹ của A Đào thế mà cùng Nhu Gia
biểu muội không khác biệt lắm.
Nhu Gia biểu muội là tổ mẫu tự tay nuôi lớn, tổ mẫu một mực lấy tài tình của Nhu gia biểu muội để kiêu ngạo, thường xuyên cầm ra tranh vẽ thơ ca của Nhu Gia biểu muội để
huynh đệ bọn họ thưởng thức, bởi vậy, Chu Nghiêu mới biết rõ nàng rất
giỏi vẽ.
Có lẽ, là ngoại tổ mẫu dạy A Đào?
Mặc dù nghi
hoặc, nhưng A Đào trong mắt Chu Nghiêu chỉ là một cháu gái di nương, cho nên hắn rất nhanh liền đem chuyện này quên hết đi. Mà lại, sau đó kinh
thành phát sinh mấy chuyện lớn càng làm Chu Nghiêu suy nhĩ về bức họa
hoàn mỹ này.
Hắn mới cưới nửa tháng, Thái tử Đông cung chết
bệnh, Ung Hi đế người bạc đầu tiễn người đầu xanh, phun một ngụm máu
cũng ngất đi. Đám đại thần rất gấp, lão Hoàng đế này số tuổi, có chết
hay không cũng không sao, quan trọng chính là tranh thủ thời gian xác
lập thái tử mới vững chắc giang sơn. Cho nên Ung Hi đế vừa tỉnh, đám
đại thần thượng thư dồn dập khẩn cầu đế vương nhanh lập Tân quân. Ung Hi đế phờ phạc mà ngồi ở trêи long ỷ, ánh mắt đảo qua văn võ bá quan, rơi
vào một hàng con cháu kia.
Trưởng tử của hắn đã chết. Hoàng thái tôn cũng là con ma bệnh, thường xuyên vắng mặt tảo triều, hôm nay
ngược lại đã tới, khuôn mặt tuyết trắng đứng ở đằng kia, thấy thế nào
đều không giống Trường Thọ, mà lại, Hoàng thái tôn thành thân nhiều năm, một đứa con đều không có. Sau lưng Hoàng thái tôn, là thứ tử Thuần
Vương, được, lão Nhị thân thể cứng rắn, nhìn còn giống mới ngoài ba
mươi, đúng, lão Nhị trưởng tử trước đó không lâu vừa thành thân, về sau
ba con trai cũng đều đến tuổi cưới vợ.
Sau lưng thứ tử, là lão
Tam Khang Vương, loại si tình, Vương phi đã chết liền không chịu cưới ai nữa. Thở dài một tiếng, Ung Hi đế đương triều hạ chỉ, phế truất Hoàng
thái tôn, lập Thuần Vương là Thái tử. Bách quan xôn xao!
Thái tử
đảng lập tức phản đối, nhưng mà bọn họ vừa khẳng khái phân trần đến một
nửa, thân thể Hoàng thái tôn đã sớm quỳ xuống nghiêng một cái, té bất
tỉnh!
Thái tử đảng: …
Không tranh nữa, không tranh nữa !
Tác giả có lời muốn nói: hắc hắc, cữu cữu mới là người thắng cuộc, cả đế vị cả con trai đều bắt lấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT