Lúc Từ Nhu Gia cùng Lục Nghi Lan tách ra, Từ Nhu Gia ma xui quỷ khiến
lại nghĩ đến Chu Dụ. Hôm qua nàng đi từ Đào Nhiên Cư ra, liền gặp được
Chu Dụ. Nói thật, mặc dù Nhị ca Chu Tuấn phong lưu háo sắc làm người ta
cảm thấy chán ghét, nhưng Chu Tuấn quang minh lỗi lạc, cũng sẽ không quá ép buộc ai, hai lần nàng tỏ thái độ với hắn, về sau, Chu Tuấn đều không tiếp cận nàng và Lục Nghi Lan.
Trái lại Tam ca Chu Dụ, ánh mắt
hắn nhìn người giống như rắn độc, hung ác nham hiểm, âm lãnh đến nỗi Từ
Nhu Gia không nghĩ tới việc Chu Dụ đối với nàng có tình cảm, mà là lo
lắng Chu Dụ sẽ đánh mình.
Thanh danh của nữ tử là chuyện đáng sợ. Nếu như Lục Nghi Lan gặp phải Chu Dụ…
Từ Nhu Gia lập tức mang theo Ngọc Băng đi Đào Nhiên Cư. Kết quả là thấy
một màn Trương Thuận bắt cóc Lục Nghi Lan. Từ đáy lòng lên đến đỉnh não, Từ Nhu Gia cảm thấy lạnh hết cả người, nàng không dám tưởng tượng nếu
như mình không đến, Lục Nghi Lan sẽ có kết cục gì.
“Nhanh đi đến võ trường tìm Tứ Gia!”
Nơi đây âm u, cho nên Chu Dụ mới có lá gan lớn vậy, Từ Nhu Gia hơi tỉnh táo lại, lúc này mới phân phó Ngọc Băng. Tính toán thời gian, bọn họ hẳn là vừa tan lớp học võ không lâu, Chu Dụ mới tới đây, Chu Kỳ có lẽ đang đi
trêи đường về.
“Quận chúa muốn làm gì?” Ngọc Băng lo lắng Từ Nhu Gia sẽ gặp nguy.
Vẻ mặt Từ Nhu Gia giận dữ nói: “Nhanh đi tìm Tứ Gia ngay !”
Nàng coi như đánh không lại Chu Dụ, cũng có thể kéo dài chút thời gian, nếu
kéo dài không được, biết nàng đã phái người đi gọi viện binh, Từ Nhu Gia cũng không tin Chu Dụ còn dám làm càn! Ngọc Băng lúc này mới cắn răng
rời đi. Lo lắng Chu Dụ bắt Ngọc Băng, Ngọc Băng liền đổi góc.
Đối mặt với Từ Nhu Gia đang tức giận, Chu ɖu͙ƈ nghiêng người, hướng Trương
Thuận làm một dấu thủ thế. Trương Thuận ngầm hiểu, lấy bàn tay như lưỡi
đao chém vào phần gáy của Lục Nghi Lan, tiểu cô nương vừa mới còn kịch
liệt giãy dụa lập tức ngã xuống trong ngực hắn.
Cùng lúc đó, Từ Nhu Gia lạnh giọng uy hϊế͙p͙ nói:
“Tam ca, ta đã phái Ngọc Băng đi tìm tứ ca, ngươi lập tức thả tỷ tỷ ra ngay, sau đó ta có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Chu Dụ đứng tại chỗ, nói: “Biểu muội đang nói gì vậy? Ta vừa mới gặp biểu muội Nghi Lan ngã xuống đất ngất đi, tưởng nàng ta nhiễm bệnh nặng, nên mới
bảo Trương Thuận đỡ nàng dậy, chuẩn bị đưa nàng ta đi tới Đào Nhiên Cư,
biểu muội hẳn là hiểu lầm rồi nha?”
Hắn chặn Lục Nghi Lan sau
lưng, Từ Nhu Gia nghĩ nghĩ, nói: “Nếu quả thật là như thế, liền xin tam
ca đưa tỷ tỷ đi đến Đào Nhiên Cư.”
Chu Dụ lại nghiêm mặt nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, hiện tại biểu muội tới đây, vẫn là ngươi đỡ nàng ta đi đi.”
Nói xong, Chu Dụ lạnh giọng đối với Trương Thuận nói: “Còn không mau buông tay?”
Trương Thuận lập tức đem Lục Nghi Lan đang té xỉu ném trêи mặt đất, động tác không chút nào ôn nhu.
Chu Dụ mong đợi nhìn về phía Từ Nhu Gia. Trong mắt hắn, Từ Nhu Gia chỉ là
một nha đầu từ nông thôn có dung mạo giống quận chúa nên mới được phong
hào, quả đắc chí gan to bằng trời, không có tâm cơ gì nhiều, hiện tại
nàng quan tâm Lục Nghi Lan như vậy, thấy Lục Nghi Lan chật vật ngã xuống đất, Từ Nhu Gia nhất định sẽ xông lên đỡ Lục Nghi Lan. Đến lúc đó, hắn
lại cùng Trương Thuận một người bắt một người.
Nữ tử coi trọng
nhất chính là trong sạch, trước đó bởi vì Lão Tứ chạy tới nên thời gian
mới ngắn đi, Chu Dụ cũng tự có thủ đoạn để hai cô nương này có oan
không dám tố, từ nay về sau, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo hắn. Nghĩ
đến tình hình kia, lòng bàn tay Chu Dụ đều phát nhiệt.
Nhìn Lục
Nghi Lan ngã trêи mặt đất không nhúc nhích, mặt mũi Từ Nhu Gia trắng
bệch. Lục Nghi Lan vừa mới lúc nãy còn đang liều mạng giãy dụa, nhưng
bây giờ lại hôn mê, hay là bị Trương Thuận giết người diệt khẩu rồi?
Từ Nhu Gia nhịn không được hướng chỗ Lục Nghi Lan chạy tới! Mắt thấy Từ
Nhu Gia đã chạy đến gần bên hắn năm bước, Chu Dụ đang muốn động thủ, sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc:
“Tam Gia, quận chúa, làm sao các ngươi đều ở nơi này vậy ?”
Chu Dụ quay người, nhìn thấy người hầu A Quý của Lão Tứ từ Đào Nhiên Cư đi
ra. Chu Dụ ảo não mím môi, nhất định là tiếng Từ Nhu Gia truyền vào Đào
Nhiên Cư rồi.
“Nghi Lan cô nương té xỉu, ngươi nhanh đi bẩm báo Vương phi!”
Tâm tư khẽ động, Chu Dụ vẻ mặt nghiêm túc nói, chỉ cần lừa gạt A Quý đi,
hắn vẫn còn có cơ hội. A Quý chạy bộ tới, thấy biểu muội ruột thịt của
chủ tử quả nhiên ngã trêи mặt đất, hắn vô thức liền muốn đi tìm Thuần
Vương phi, lại cầu xin Thuần Vương phi phái Lữ lang trung tới để chẩn
trị cho biểu cô nương.
“A Quý!”
Đã xác định Lục Nghi Lan
còn sống Từ Nhu Gia kịp thời gọi hắn lại. A Quý nghi hoặc mà nhìn về
phía tiểu cô nương đang ngồi xổm ở bên người biểu cô nương. Ánh mắt lạnh lùng đảo qua Chu Dụ, Từ Nhu Gia trầm giọng nói: “Biểu cô nương chỉ là
bị cảm nắng té xỉu, ngươi giúp ta dìu nàng đi Đào Nhiên Cư nghỉ ngơi là
được.”
Quan tâm đến thanh danh của Lục Nghi Lan, A Quý cũng
không dám nhiều lời. Chỉ cần Chu Kỳ, Lục Định biết Chu Dụ lòng lang dạ
thú là được. Từ Nhu Gia không có nhiều khí lực, liền đem Lục Nghi Lan đỡ đến lưng A Quý, nàng không xem nhìn Chu Dụ thêm một chút.
“Gia, sau đó nên làm gì giờ?” Trương Thuận đi đến bên người chủ tử, bất an hỏi.
Chu Dụ cũng không nóng nảy, con mắt híp híp, hắn thản nhiên nói: “Lão Tứ xưa nay ẩn nhẫn, sẽ không lộ ra.”
Trương Thuận vẫn không yên lòng: “Coi như Tứ Gia không nói cho Vương gia, có thể Tứ Gia…”
Chu ɖu͙ƈ nghiêng qua hắn một chút: “Hắn thì như thế nào? Một đứa con trai
của đậu hũ Tây Thi, hiện tại hắn không sánh bằng ta, tương lai cũng sẽ
bị ta đặt ở dưới chân.”
Trương Thuận ngẫm lại, nhịn không được nhắc nhở hắn: “Gia, nghe nói gần đây vị đậu hũ Tây Thi kia rất được sủng ái…”
Chu Dụ đã đi lên phía trước bỗng dừng lại. Lục di nương…
Chu ɖu͙ƈ cùng Lục di nương gặp mặt không nhiều, nhưng hắn cũng không có
quên Lục di nương kia so với Diêu Trắc phi còn muốn diễm lệ hơn. Nghĩ
đến Lục di nương, Chu Dụ liền nghĩ đến di nương trung thực kia, muốn
dung mạo cũng không có dung mạo, muốn sức lực không có sức lực, trách
không được sớm đã bị phụ vương chán ghét mà vứt bỏ. Nữ nhân không bắt
được, còn bị người bên cạnh liên tục làm mất hứng, Chu Dụ đột nhiên quay người, âm trầm hướng Trương Thuận cười cười: “Nếu như ngươi sợ, có thể
đi tìm một nơi nương tựa như chỗ Tứ Gia.”
Trương Thuận mới là
người hiểu rõ Chu Dụ nhất trong toàn bộ Vương phủ! Đối đầu với con mắt
hoài nghi của Chu Dụ, lúc này Trương Thuận quỳ xuống, cao giọng tỏ trung thành.
“Cút!”
Chu Dụ đá một cước vào ngực hắn, nghênh ngang rời đi.
Trương Thuận ngửa mặt ngã trêи mặt đất, thống khổ ho lên, đồng thời cũng nhẹ
nhàng thở ra, chủ tử chịu công khai phạt hắn, liền sẽ không phạt hắn
lại. A Quý đem biểu cô nương đặt tới giường liền lui ra ngoài, vừa muốn
đi bên ngoài tiếp ứng chủ tử, liền nghe sát vách truyền đến tiếng Lục
Định gầm thét:
“Nghi Lan!”
A Quý giật mình, tranh thủ
thời gian chạy ra bên ngoài. Chờ hắn đến chỗ viện tử của Chu Dụ, liền
thấy Trương Thuận ngã trêи mặt đất không biết sống chết ra sao, Lục Định một tay nắm chặt cổ áo Chu Dụ, một tay đấm vào mặt Chu Dụ đập xuống. A
Quý nheo mắt, ánh mắt di chuyển, phát hiện Tứ Gia nhà hắn mặt lạnh đứng ở một bên, vạt áo có chút chập trùng.
A Quý đã hiểu, Tứ Gia xuất thủ!
Đúng thế, Lục Định tài học võ đã bao lâu, nào có thể đánh thắng được Trương Thuận?
“Tứ Gia, biểu cô nương bị cảm nắng, quận chúa ở bên cạnh trông coi nàng rồi, ngài mau trở về nhìn một cái đi.”
Sợ Lục Định đánh chết người, A Quý cấp tốc giải thích nói.
Chu Kỳ lặng lẽ nhìn hắn. A Quý không để lại dấu vết gật đầu. Chu Kỳ liền
dẫn đầu đi trước, từ đầu đến cuối đều không có nói nửa chữ với Chu Dụ.
Lục Định lại đạp Chu Dụ một cước, lúc này mới giống như gió đi tìm muội muội.
Chu Dụ khó khăn ngồi xuống, nhìn bóng lưng Lục Định, hắn xóa máu trêи mặt
đi, đột nhiên cắn răng một cái, bẻ gãy ngón tay út bên trái.
Lão Tứ muốn che chở người nhà sao, được rồi, cái nhục ngày hôm nay, hắn liền trả lại gấp trăm ngàn lần lên người Lục Định!
/ Chương này nó ngắn thật chứ không có phải mình cắt đâu mọi người ạ /
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT