Từ Nhu Gia vừa để Ngọc Băng, Ngọc Hoàn chuẩn bị bút mực giấy nghiên kỹ càng, Lục Nghi Lan bừng bừng hứng thú chạy tới:
“A Đào nhanh theo ta đi, biểu ca muốn dẫn chúng ta đi Cẩm Tú Phường chọn son phấn!”
Từ Nhu Gia: . . .
Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Nghi Lan, làm sao có thể chứ, Chu Kỳ sẽ
nhàn hạ thoải mái dẫn các nàng đi chơi sao? Đối diện với mắt hạnh đầy
nghi hoặc của nàng, Lục Nghi Lan lập tức có mấy phần chột dạ. Nàng ta
lại kéo muội muội làm ngụy trang, nhưng nàng không có ý cầu xin biểu ca
một mình mang nàng đi dạo, đành phải đem muội muội kéo vào, nói dối hai
người bọn họ đều muốn đi Cẩm Tú Phường.
“Đi thôi đi thôi, đừng để biểu ca chờ lâu.” Không cho Từ Nhu Gia thời gian ngờ vực vô căn cứ, Lục Nghi Lan lôi kéo tay của nàng kéo đi ra ngoài.
Từ Nhu Gia đành phải đi theo, đến cổng lại dừng lại, phân phó Ngọc Băng: “Đem hà bao của ta lấy ra!”
Chu Kỳ không chịu thay nàng trả tiền, Từ Nhu Gia đương nhiên muốn tự cung
cấp cho chính mình. Lục Định đi an bài xe ngựa, Chu Kỳ một mình ngồi ở
phòng đợi họ.
Hai thiếu nữ xuất hiện tại cửa ra vào, Chu Kỳ
thoáng nhìn qua Từ Nhu Gia. Trước kia hắn rất ít khi nhìn thẳng vào
nàng, nghe Lục Nghi Lan nhắc nhở, hiện tại quan sát tử tế, Chu Kỳ phát
hiện khuôn mặt Từ Nhu Gia so với trước kia càng trắng nõn oánh nhuận,
ngoại trừ ở cùng mẫu thân bên này sống an nhàn sung sướиɠ, hơn phân nửa
hẳn là do hộp son phấn thế tử Chu Nghiêu đưa nàng. Từ Nhu Gia chú ý tới
ánh mắt của hắn. Lầm sẽ trêи mặt mình có cái gì, Từ Nhu Gia nghi hoặc mà sờ soạng hai lần. Chu Kỳ đã thu tầm mắt lại, âm thanh lạnh lùng nói:
“Đi thôi.”
/ Mình nghĩ đoạn này anh bắt đầu để ý chị nhà rồi, thấy người ta được tặng son phấn anh cũng đòi dẫn người ta đi mua cho
bằng được cơ /
Lần này vẫn là hai cô nương Từ Nhu Gia ngồi
xe ngựa, Chu Kỳ, Lục Định cưỡi ngựa. Từ Nhu Gia tùy ý quan sát Lục Định, phát hiện động tác cưỡi ngựa của hắn rất thuần thục, tư thế cũng biến
thành Tòng Dung tiêu sái. Nàng không khỏi cảm khái, đại khái trời sinh
Lục Định chính là thiên phú tập võ, bằng không thì mười bảy tuổi hắn mới bắt đầu học võ, ngắn ngủi mấy năm liền có thể đánh bại Tạ Tấn. Hay là
kỳ thật công phu Tạ Tấn vốn không tốt, còn nàng lại bởi vì thích hắn,
lại rất ít khi gặp Tạ Tấn cùng người khác so tài, mới cảm thấy võ nghệ
Tạ Tấn siêu phàm, không người nào có thể địch.
Biết mình đã
từng ngu dốt, Từ Nhu Gia liền lý giải tại sao Lục Nghi Lan lại coi trọng Chu Kỳ. Kỳ thật Lục Nghi Lan khả năng cao chỉ là thích khuôn mặt của
Chu Kỳ thôi, nên mới biến thành mù lòa, không nhìn thấy những khuyết
điểm khác của Chu Kỳ. Hắn lạnh như băng, đừng nói để Từ Nhu Gia chủ động theo đuổi, trái lại coi Chu Kỳ quấn quít chặt lấy nàng, Từ Nhu Gia cũng sẽ không có nửa điểm động tâm.
Đông sang tây, xe ngựa đi tới
đường lớn phồn hoa. Lục Nghi Lan lại lén hướng mặt ra ngoài nhìn. Từ Nhu Gia khẽ cắn môi, cũng nâng rèm lên. Đời trước nàng đã tuân đủ quy củ,
đời này nàng muốn sống tuỳ tiện chút.
Tiếng xe ngựa lạch cạch
lạch cạch, không biết đã qua bao lâu, xa phu nói phía trước chính là Cẩm Tú Phường, Từ Nhu Gia vừa muốn buông rèm cửa sổ xuống, chợt thấy bên
trong cửa hàng ngọc khí đối diện có hai i huynh đệ đi ra. Vị ca ca mắt
rậm mày hổ khí phách hiên ngang, vị đệ đệ mới mười ba mười bốn tuổi, mi
thanh mục tú, lại so với ca ca còn lộ ra trầm ổn hơn. Con mắt Từ Nhu Gia bỗng hơi ướt.
Họ chính là Bình Tây Hầu phủ thế tử Từ Diệu, Nhị
công tử Từ Huy. Cũng là hai đường ca ruột thịt của Nhị thúc Bình Tây
Hầu. Kỳ thật kiếp trước Từ Nhu Gia ở trong cung lâu, chỉ mới gặp qua cả
nhà Nhị thúc một lần, tình cảm không nói là nhiều, nhưng Từ Nhu Gia nhớ
kỹ ánh mắt Nhị thúc cùng thẩm mẫu nhìn nàng thương tiếc, nhớ kỹ trước
lúc nàng xuất giá đại đường ca vỗ ngực nói với nàng sau cưới bị ủy khuất cứ việc đi tìm hắn, cũng nhớ kỹ nàng gả cho Tạ Tấn lâu mà không có
thai, nhị đường ca phái thê tử tới thăm nàng, ấm giọng an ủi. Nhưng hôm
nay, nàng mặc dù nhận ngoại tổ mẫu, lại không thể lại nhận một nhà Nhị
thúc, lại không có lý do cùng bọn hắn thân cận.
Nghĩ đến lần sau
gặp mặt không hề có báo trước này, Từ Nhu Gia nhịn không được nhìn chằm
chằm hai người. Từ Huy đang cùng chủ tiệm bán ngọc cáo từ, Từ Diệu ngẩng đầu một cái, vừa lúc xe ngựa Thuần Vương phủ từ đối diện đi qua, hắn
nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng trắng thủy nộn của Từ Nhu Gia. Từ Diệu
chấn động trong lòng. Từ Nhu Gia thấy đại đường ca nhìn thấy mình, vôi
buông rèm xuống, sợ thần sắc của mình lộ ra mánh khóe.
Mắt thấy xe ngựa hướng phía trước đi, Từ Diệu không chút nghĩ ngợi liền xông ra ngoài.
Từ Huy lấy làm kinh hãi: “Đại ca!”
Lục Định hãy cùng tại phía sau xe ngựa, nghe được âm thanh, hắn quay đầu
nhìn, đã thấy một nam nhân thể hình cường tráng giống nhưngựa hoang
hướng xe ngựa chạy tới ! Lục Định vô thức liền giục ngựa cản lại, trong
miệng kêu lên: “Dừng lại!”
Bước chân Từ Diệu không thể không phanh lại, chỉ xe ngựa hỏi hắn: “Trong xe người nào đang ngồi?”
Lục Định nhíu mày, trong xe chính là hai muội muội của hắn,cùng người này
có liên can gì? Hắn là tên háo sắc nào vậy? Ngay lúc Lục Định chuẩn bị
chặn người, Từ Huy bước nhanh chạy tới. Từ Diệu kϊƈɦ động nói cho đệ đệ: “Nhu Gia ở bên trong!”
Từ Huy nhíu mày, đường muội đã hạ táng,
huynh trưởng nói cái gì thế? Ánh mắt đảo qua xe ngựa mang bảng hiệu
Thuần Vương phủ, bên cạnh xe một con tuấn mã khác bên trêи là thiếu niên lạnh lùng, Từ Huy hơi híp mắt lại, lập tức phản ứng, hướng Lục Định
chắp tay nói: “Xin hỏi trong xe là Bảo Phúc quận chúa sao?”
Lục Định ngạc nhiên nói: “Làm sao ngươi biết?”
Thấy Chu Kỳ không giải thích, Từ Huy không thể làm gì khác hơn, nói: “Chúng
tôi là đường huynh của Nhu Gia quận chúa, nghe nói Bảo Phúc quận chúa
rất giống Nhu Gia quận chúa, gia huynh nhất thời hoảng hốt, nhận lầm
người.”
Lục Định không biết Tạ Tấn, nhưng hắn nghe nói qua sự
tình của Nhu Gia quận chúa phụ tộc Bình Tây Hầu phủ. Muội muội có thể
phong làm quận chúa, nhưng thật ra là chiếm ánh sáng của Nhu Gia quận
chúa. Cho nên đối mặt với hai vị đường huynh của Nhu Gia quận chúa, Lục
Định thẹn trong lòng, lập tức leo xuống ngựa, hướng hai người chắp tay
nói: “Nguyên lai là hai vị công tử Bình Tây Hầu phủ, nghe danh đã lâu.”
Từ Diệu còn nhìn chằm chằm xe ngựa, khó có thể tin hỏi: “Kia thật là muội muội của ngươi?”
Lục Định nghiêm mặt nói: “Là A Đào thuở nhỏ đã ở nhà ta, là huynh muội chúng ta đưa nàng đến kinh thành.”
Ở tại Lục gia? Trong lòng Từ Huy khẽ động: “Chẳng lẽ Bảo Phúc quận chúa
cũng không phải là muội muội ruột của huynh muội Lục Gia?”
Lục
Định căn bản không ngờ mình lỡ miệng nói, mà toàn bộ kinh thành, trừ đám người Vương phủ, không có ai biết A Đào không phải muội muội ruột của
hắn. Nhưng Từ Huy hỏi, Lục Định cũng không muốn nói dối, thấp giọng
nói: “A Đào là cô nhi, mẫu thân ta nhặt được nàng bên đường, cảm giác
đáng thương liền mang về nhà, cho thân phận nữ nhi.”
Từ Huy vội vàng nói xin lỗi. Lục Định cười: “Không có việc gì, hai vị công tử cứ tiếp tục đi dạo, chúng ta đi trước.”
Từ Huy chắp tay chào từ biệt. Lục Định lật hồi mã bên trêи. Lục Nghi Lan
bốc màn xe lên, kỳ quái hỏi: “Ca ca, vừa mới chuyện gì xảy ra?”
Lục Định huấn nàng: “Ngồi trở lại đi, xuất đầu lộ diện còn thể thống gì.”
Lục Nghi Lan thở phì phò trừng mắt liếc hắn một cái. Trước khi màn cửa rơi
xuống , Chu Kỳ vô ý nhìn về phía trong xe, chỉ kịp thoáng nhìn Từ Nhu
Gia. Nhìn thì rất ngoan, nhưng Chu Kỳ biết, vừa mới lúc nãy khẳng định
nàng cũng vụng trộm nhìn ra phía ngoài, nếu không sẽ không bị anh em
nhà họ Từ chú ý.
Mắt thấy bốn người Chu Kỳ tiến vào Cẩm Tú
Phường cách đó không xa, Từ Diệu đột nhiên hướng bên kia đi đến. Từ Huy
tỉnh táo níu lại huynh trưởng: “Đại ca, người kia không phải Nhu Gia,
ngươi làm gì phải lừa mình dối người.”
Từ Diệu còn không có ngốc như vậy, thở dài: “Ta chính là muốn nhìn cô nương kia một chút.”
Từ Huy hỏi lại: “Nhìn thì sao? Vô luận giống hay không, nàng đều không
phải Nhu Gia, chẳng lẽ ngươi định giống nương nương, nhận nàng làm đường muội?”
Từ Diệu thật không có ý nghĩ như thế, hắn chỉ là hiếu kì mà thôi. Hắn kiên trì muốn đi. Từ Huy liên tục ngăn cản. Từ Diệu bất
đắc dĩ, thương lượng: “Vậy ta không nhìn nàng, ta đi Cẩm Tú Phường nhìn
một cái rồi đi được không?”
Từ Huy cười lạnh: “Cẩm Tú Phường bán tất cả đều là son phấn và đồ trang sức, Đại ca mua cho chính mình dùng sao?”
Từ Diệu liền nghẹn, muốn nói dối nói muốn đưa người trong lòng, nhưng hắn
trầm mê luyện võ, đệ đệ biết hắn căn bản không biết cô nương nào. Xoa
xoa đầu, Từ Diệu khẽ nói: “Ta mua đưa nương.”
Từ Huy: . . .
Nghĩ mình muốn về Hầu phủ, lại lo lắng huynh trưởng gặp rắc rối, Từ Huy
không thể không bồi huynh trưởng đi dạo Cẩm Tú Phường. Cẩm Tú Phường
chia làm hai tầng, dưới cùng tất cả đều là son phấn đồ trang sức khá là
rẻ, tầng hai thì nhiều đồ quý hơn. Từ Nhu Gia trực tiếp mang ba người
Lục Nghi Lan đi tầng hai.
Lục Nghi Lan nhỏ giọng lầm bầm: “Ta
cũng không mua nổi đâu, quá đắt.” Ngoài miệng nói như vậy, cặp mắt đào
hoa của nàng lại tràn ngập ám chỉ mà nhìn Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia buồn
cười, thống kɧօáϊ nói: “Tỷ cứ việc chọn, ta mua tặng tỷ.”
Nghe
được đoạn đối thoại này Chu Kỳ bắt đầu suy tư tổ mẫu đến cùng cho nha
đầu này bao nhiêu tiền riêng, lại có thể khiến cho nàng cũng dám tỏ vẻ
hào phóng. Hai người chung một chỗ chọn son phấn cùng đồ trang sức, Chu
Kỳ ngồi thẳng xuống một bàn trà bên cạnh, Lục Định tận chức tận trách
đứng ở bên cạnh hắn, con mắt không yên tâm nhìn chằm chằm hai muội muội.
Phần lớn thời gian, Lục Định nhìn chính là Từ Nhu Gia. Vào kinh trước đó, Lục Định đối với cái muội muội nuôi này cũng không phải là
chỉ có tình huynh muội, nhưng từ lúc muội muội được phong quận chúa,
được Vương gia yêu thương sủng ái, Lục Định liền âm thầm chặt đứt tầng
tưởng niệm kia.
Giờ này khắc này, hắn đã không xứng với A Đào.
Đã không xứng, không bằng sớm làm chính mình chết tâm, miễn cho tương lai
bị nàng nhìn ra, ngay cả huynh muội đều không làm được. Im ắng thở dài,
Lục Định đem ánh mắt chuyển qua nhìn muội muội ruột, A Đào có thân phận
quận chúa, cũng có quý nhân sủng ái, cái gì đều có thể sống tốt, còn
muội muội không giống, hắn không biết phải nên nói như thế nào, mới có
thể để cho muội muội hiểu chuyện một chút, đừng có lại nhớ thương những
cái đồ vật kia – thứ mà nàng không tự mình mua nổi ?
“Sau đó ngươi cầm đi tính tiền đi.”
Một cái hà bao đột nhiên đưa tới trước mặt hắn, Lục Định theo cái tay thon
dài trắng nõn kia nhìn sang, thấy được Chu Kỳ thanh lãnh. Lục Định cũng
không dám sử dụng bạc của biểu đệ, thấp giọng xin miễn nói:
“Tứ Gia thu trở về đi, ta mang theo chút tiền bạc, không cần đâu.”
Chu Kỳ ngước mắt nhìn hắn. Lục Định ở đó nhìn đôi mắt phượng lạnh lẽo, liền thấy được sự bất mãn cùng không kiên nhẫn. Lục Định mím môi, hai tay
tiếp nhận hà bao: “Bọn muội muội không hiểu chuyện, để Tứ Gia tốn của
rồi.”
Chu Kỳ không trả lời. Lục Định cất kỹ hà bao, ngẩng đầu
một cái, liền thấy huynh đệ Từ Diệu từ cầu thang bên kia đi tới. Từ Diệu thấy mình nhanh như vậy liền bị Lục Định phát hiện, đành phải tới cùng
hai người chào hỏi: “Tứ Gia, Lục huynh.”
Chu Kỳ thần sắc thản nhiên gật đầu. Lục Định không hiểu hỏi hai huynh đệ: “Các ngươi cũng tới mua son phấn?”
Từ Diệu cười ngây ngô: “Mẹ ta sắp sinh nhật, chúng ta làm con trai, đến hiếu kính nàng không được sao?”
Lục Định không phải quá tin. Để chứng minh mình thật sự là đến chọn son
phấn, Từ Diệu cố ý lớn tiếng hô thị nữ: “Ta muốn mua dạng đồ trang sức
cho trưởng bối, nhanh đem mấy thứ tốt nhất của các ngươi lấy ra!”
Hắn cùng Lục Định đều mười bảy tuổi, thanh âm lại to, dẫn tới chung quanh
tất cả mọi người đều nhìn đi qua. Từ Nhu Gia nhìn dáng vẻ đường ca khờ
ngốc, không nhịn được cười. Từ Diệu vụng trộm chú ý bên này, thấy vị Bảo Phúc quận chúa này quả nhiên rất giống Nhu Gia muội muội, trong lòng
của hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ là không chờ hắn bắt đầu hoài
niệm đường muội, ánh mắt Từ Diệu di chuyển, rơi vào Lục Nghi Lan bên
cạnh Từ Nhu Gia.
Ai, cô nương này dáng dấp thật xinh đẹp nha!
Hắn kinh diễm hoàn toàn viết trêи mặt. Từ Nhu Gia cũng đẹp, có thể thứ
nhất là do vóc người Từ Nhu Gia hiện tại còn chưa có nẩy nở, càng giống
tiểu cô nương, thứ hai coi như nàng nẩy nở, Từ Diệu như thế nào lại đối
với một cô nương cực giống đường muội đáng thương của hắn tim đập
thình thịch? Cho nên, Từ Diệu liền nhìn chằm chằm Lục Nghi Lan
Từ Huy một mực yên lặng đứng ngoài quan sát thấy vậy, chỉ cảm thấy đau
đầu, ca ca cùng biểu ca ruột đều ở bên cạnh nhìn đó, Đại ca làm sao dám! Từ Huy ý đồ đi đến bên cạnh huynh trưởng một bên, ngăn trở ánh mắt hắn. Từ Diệu lại đưa tay đem hắn đẩy sang một bên.
Từ Huy: . . .
Lục Nghi Lan hung hăng trừng mắt liếc cái tên háo sắc này, sau đó nhanh
nhẹn trốn đến sau lưng Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia cũng không ngờ tới đường
huynh đời trước trầm mê luyện võ mang binh vậy mà lại có lúc nhìn cô
nương người ta đến ngây người, không khỏi sững sờ. Lục Định sải bước đi
đến bên người Từ Diệu, nể mặt Bình Tây Hầu, hắn khách khí ho khan một
cái. Từ Diệu giống như không nghe thấy, y nguyên nhìn chằm chằm Lục Nghi Lan, Từ Nhu Gia so với nàng thấp, cản không được. Lục Định không khách
khí nữa, trực tiếp ngăn trước mặt Từ Diệu.
Từ Diệu nháy mắt mấy cái, rốt cục hoàn hồn, hưng phấn hỏi: ” Cô nương bên người Bảo Phúc quận chúa, là muội muội của Lục huynh?”
Lục Định: “Phải thì sao?”
Từ Diệu hồi tưởng gương mặt xinh đẹp của Lục Nghi Lan, nhìn nhìn lại Lục Định, cười nói:
“Ngươi không nói, ta thực sự nhìn không ra, các ngươi dáng dấp không hề giống.”
Lục Định: . . .
Từ Diệu có ý tứ là, hắn không có dáng dấp làm người khác kinh diễm như muội muội ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT