Mặc dù Tạ Tấn đã đi rồi, nhưng anh em Lục Định vẫn rất đa nghi.

“A Đào, ngươi từng gặp qua vị công tử kia rồi à ?” Lục Nghi Lan hỏi trước.

Tạ Tấn mặc cẩm y dáng vẻ tôn quý, toàn thân khí phái tương xứng với Chu Kỳ, xem xét tựa như con nhà danh môn, nghĩ đến em gái nuôi ở trong cung hơn nửa tháng, Lục Nghi Lan liền đoán hai người đã gặp mặt nhau trong cung. Từ Nhu Gia lắc đầu, trêи mặt cũng đầy nghi hoặc:

“Nhưng hắn giống như biết ta .”

Nói xong, nàng nhìn về phía Chu Kỳ:

“Biểu ca, ngươi đã biết hắn là ai sao ?”

Chu Kỳ thản nhiên nói: “Chưa từng thấy qua.”

Huynh muội Lục Định đều tin. Từ Nhu Gia lén bĩu môi, Chu Kỳ hay đi ra ngoài nên chắc chắn đã thấy qua Tạ Tấn, cũng may nàng chỉ đang diễn kịch, cũng không muốn nói nhiều hơn về Tạ Tấn.

“Mặc kệ hắn, chúng ta tiếp tục ăn đi .”

Ăn xong cơm trưa, bốn người trở về Vương phủ. Chu Kỳ cũng đi theo về Tiểu Nguyệt cư. Bọn nhỏ vui vẻ mà về, cháu gái nhỏ còn mua cho nàng ngọc Phật, Lục thị rất vui, lườm Chu Kỳ mấy cái. Lục thị cũng không biết Từ Nhu Gia có nhiều lá vàng như vậy, còn tưởng rằng là con trai cho tiểu muội tiền. Ai ngờ, cái hà bao nàng nhét cho con trai vẫn y nguyên, không thay đổi mà trả lại cho nàng. Lục thị làm bán đậu hũ, tính toán rất tài, trong hà bao vẫn như thế, nàng ước lượng cầm cầm một chút liền biết. Tâm tư khẽ động, Lục thị càng vui mừng hơn, cười đưa hà bao cho con trai:

“Ngươi tính tình yên lặng, đồng ý dẫn mấy biểu muội đi du ngoạn quả không dễ dàng, ta làm sao có thể để ngươi tốn kém, nhanh cất đi.”

Chu Kỳ lui ra phía sau hai bước, nói: “Di nương hiểu lầm rồi, cây lược gỗ của Nghi Lan là Lục Định tặng cho, những cái kia đều là A Đào tự mua.”

Lục thị khẽ giật mình: “A Đào tự mình mua ? Nàng lấy ở đâu ra tiền ?”

Chu Kỳ nói: “Tổ mẫu, phụ vương đều rất thích nàng, khả năng được nàng được tặng cho chút tiền .”

Lục thị rõ ràng, chợt nhíu mày, trách hỏi: “Ngươi là biểu ca, ta cũng cho ngươi tiền, vì sao còn để cho bọn họ tự trả tiền hả ?”

Lục thị hoàn toàn có thể tưởng tượng được hình ảnh con trai cùng ba người họ hàng lãnh đạm xa cách. Chu Kỳ mím môi, trầm mặc. Lòng Lục thị chua xót lại tức giận, quay đầu nói:

“Thôi, ngươi đường đường là Hoàng tôn, Lục gia chúng ta không hợp làm thân thích cùng ngươi, đi nhanh đi, đừng để ta nghèo kiết xác ô uế chân của Tứ Gia !”

Mấy câu ngắn ngủi, từng chữ đều tràn đầy châm chọc. Chu Kỳ cáo từ: “Con trai còn có việc, ngày khác trở lại thăm hỏi di nương.”

Nói xong, thiếu niên quay người rời đi. Lục thị tính tình nóng nảy, còn muốn lại ném thêm vài câu, nhưng nhìn lấy con trai càng ngày càng cao lớn cũng càng ngày càng thờ ơ với nàng, Lục thị bỗng nhiên một chữ cũng đều không nói ra được. Nàng sợ mắng nữa, con trai liền mỗi tháng ba lần đều không đến thỉnh an nữa.

Nàng còn có mấy phần tư sắc, cho nên Thuần Vương vắng vẻ nàng đã lâu, ngẫu nhiên nhớ tới nàng còn sẽ tới ở Tiểu Nguyệt cư , bởi vì Thuần Vương đối với nàng có mưu đồ. Nhưng nàng cái gì đều không giúp được con trai, cũng không có cái gì có thể hấp dẫn con trai tới gặp nàng. Mặt ảm đạm, Lục thị trở về phòng. Từ Nhu Gia cũng không biết hai mẹ con lại xảy ra tranh chấp, nhưng lúc chạng vạng tối khi cùng nhau ăn cơm, nàng phát hiện Lục thị đang buồn, rõ ràng là buổi trưa trước khi chia tay Lục thị còn rất vui .

“Cô mẫu, ngươi sao vậy ?” Từ Nhu Gia hoang mang hỏi.

Nàng ta gắp thức ăn:

“Không có việc gì, A Đào ăn nhiều cơm vào, Tam cô nương người ta mới mười tuổi, trông còn cao hơn con rồi kìa .”

Nhấc đến cao, Từ Nhu Gia cũng ỉu xìu, đời trước nàng cao gầy, không nghĩ tới biến thành A Đào lại thành dáng lùn nhỏ, dung mạo khuôn mặt xinh đẹp nhưng tư thái nữ tử lại quá yếu! May mắn thay, thời điểm nàng ở trong cung, ngoại tổ mẫu lo lắng thân thể A Đào bởi vì còn nhỏ mà chịu khổ rồi liên lụy lưu lại mầm bệnh, cố ý kêu thái y thay nàng bắt mạch. Thái y nói thân thể nàng không sao, còn vóc dáng, có cô nương mười một mười hai tuổi mới bắt đầu lớn, hoặc có thể chờ mười lăm mười sáu tuổi, chỉ cần ăn đầy đủ chất, liền có thể tự nhiên lớn.

Liếc nhìn vạt áo của mình, Từ Nhu Gia quyết định phải ăn bồi bổ hơn mới được !

Ngoài việc chăm sóc tốt bản thân mình, Từ Nhu Gia cũng không quên nhiệm vụ ngoại tổ mẫu giao cho nàng. Tứ ca, Đại ca Chu Nghiêu là tranh đoạt hoàng vị. Nhị ca Chu Tuấn tương lai là một Vương gia phong lưu, một mực ngắm hoa bắt bướm, không có tiền đồ nhưng cũng tránh khỏi sau khi Chu Kỳ đăng cơ liền trả thù. Tam ca Chu dụ trước khi cữu cữu đăng cơ liền nhiễm bệnh chết…

Bởi vì đời trước Chu dụ luôn dùng ánh mắt âm trầm thăm dò nàng, bây giờ nàng biến thành A Đào, Chu dụ tựa hồ lại đem ánh mắt giống như rắn độc di chuyển đến gần, Từ Nhu Gia liền không muốn nhúng tay thay đổi số mệnh của hắn. Bất quá, hai năm nữa Chu Dụ mới nhiễm bệnh, Từ Nhu Gia tạm thời không muốn lo nhiều như vậy, quan trọng chính là Chu Nghiêu cùng Chu Kỳ. Anh em như thể chân tay, thời niên thiếu không bồi dưỡng, càng lâu càng phai nhạt. Chỉ là, làm thế nào để hai người này kéo đến cùng một chỗ?

Từ Nhu Gia suy nghĩ nát óc cũng không có nghĩ được cái gì tốt.

“A Đào, A Đào!”

Cái bàn trước mặt bị đập vang, Từ Nhu Gia bỗng nhiên hoàn hồn. Lục Nghi Lan trừng nàng:

“Nghĩ gì thế, gọi ngươi nửa ngày cũng không có phản ứng.”

Từ Nhu Gia ngoài ý muốn nhìn Lục Nghi Lan. Cô nương mười lăm tuổi, cách ăn mặc ngày hôm nay rõ ràng là rất tỉ mỉ, đầu đội trâm hoa bằng trân châu, người mặc váy màu đỏ thuê hoa , đi giày vải bồi, cặp mắt đào hoa khác nào ngậm lấy hoa. Lục Nghi Lan thấy nàng chú ý tới trang dung của nàng ta, mặt khá nóng, nhưng vẫn giật giây nói:

“A Đào, nghe nói biểu ca biết thổi sáo, ngươi không phải mới mua một cái sáo ngọc sao, đi cầu biểu ca dạy ngươi đi?”

Từ Nhu Gia rốt cuộc hiểu rõ ý của Lục Nghi Lan, cô nương này là đang muốn đi tìm Chu Kỳ, nhưng không muốn tự mình đi. Vấn đề là, Từ Nhu Gia biết thổi sáo mà, coi như nàng hiện tại phải giả vờ là không biết, nhưng Vương phủ tự có nữ phu tử dạy cho các cô nương về âm luật. Nhưng mà, Chu Nghiêu ban ngày làm việc nhiều rất khó để gặp mặt, thừa cơ trước liền cùng Chu Kỳ bồi dưỡng tình cảm huynh muội cũng tốt.

“Đã muốn nhờ biểu ca dạy, chúng ta cũng không thể tay không đi tới đó ? Ngươi biết biểu ca thích ăn bánh ngọt gì không? Làm một phần cho hắn nếm thử.”

Lục Nghi Lan không biết, ngay lập tức đi hỏi Lục thị.

Lục thị quen thuộc châm chọc con trai ruột: “Hắn sẽ không dạy các ngươi thổi sáo đâu, đi vậy rõ là tốn công.”

Lục Nghi Lan làm nũng: “Không thử một chút làm sao biết được, cô mẫu nói cho chúng ta biết đi!”

Lục thị hừ hừ, tự mình làm một bát canh thịt viên chua cay. Đứa con trai này nhìn thanh lãnh, nhưng thật ra là khẩu vị rất tốt. Lúc Lục thị làm canh, Lục Nghi Lan liền ở bên cạnh nhìn xem, một bộ phải học được món ăn này cho bằng được, tương lai nàng ta còn muốn thường xuyên làm cho Chu Kỳ nhìn thấy.

Từ Nhu Gia ngại phòng bếp khói dầu nặng, chờ tại phòng. Cất nước canh vào hộp cơm, Lục Nghi Lan tự mình cầm theo hộp cơm, kêu lên Từ Nhu Gia hướng chỗ ở của Chu Kỳ là Đào Nhiên Cư mà đi.

Chu Kỳ vừa kết thúc buổi học võ, tắm rửa xong, chợt nghe trong sân có tiếng nữ tử nói chuyện. Hắn nhìn về phía người hầu A Quý. A Quý lập tức đi ra bên ngoài, sau đó trở về bẩm báo nói:

“Hai vị biểu cô nương tới, nói là di nương làm canh thịt viên chua cay, nhờ bọn nàng đưa ngài nếm thử.”

Chu Kỳ nhíu mày, cổ họng lại giật giật. Hắn mặc áo bào vào, đi ra khỏi phòng, đến cổng, liền thấy bên trong, Từ Nhu Gia ngồi trêи ghế, tư thái làm như rất quen thuộc, biểu muội Lục Nghi Lan ngược lại co quắp đứng ở một bên. Nhìn thấy hắn, Lục Nghi Lan sợ hãi tiếng biểu ca. Từ Nhu Gia thì một bên hào phóng gọi biểu ca một bên đứng lên. Lục Nghi Lan không gặp hắn thì không sao, gặp liền cảm thấy sợ hãi. Từ Nhu Gia cổ vũ đẩy cánh tay nàng ta. Chu Kỳ nhạy bén phát hiện cái động tác nhỏ này.

“Biểu ca, cô mẫu nói ngươi thích uống canh thịt viên chua cay, ngươi nếm thử đi ?” Lục Nghi Lan lấy hết dũng khí, chỉ vào hộp cơm trêи bàn nói.

Chu Kỳ gật đầu: “Được, thỉnh biểu muội sau khi trở về thay ta nói cảm ơn di nương.”

Hắn chịu tiếp nhận tâm ý của mình, Lục Nghi Lan liền rất vui vẻ, lá gan cũng lớn một chút: “Biểu ca kia mau nếm thử!”

Nói xong, nàng ân cần mở hộp cơm, chuẩn bị đem chén canh bưng ra. Chu Kỳ lại nói:

“Để A Quý tới làm đi, biểu muội nếu như không có việc gì, có thể đi rồi.”

Lục Nghi Lan: …

Từ Nhu Gia cúi đầu nín cười. Không ngờ cánh tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, Từ Nhu Gia kinh ngạc ngẩng đầu lên, cả người đã bị Lục Nghi Lan đẩy lên trước mặt Chu Kỳ:

“Biểu ca, ta, à không, A Đào không phải là mới mua một chi cây sáo sao, nàng ta không biết thổi, muốn cầu biểu ca dạy nàng một chút, có được không ?”

Chu Kỳ nghe vậy, tròng mắt nhìn về phía tiểu cô nương trước mặt. Từ Nhu Gia thầm mắng Lục Nghi Lan không có tiền đồ, nhưng vẫn là hướng Chu Kỳ cười một tiếng: “Biểu ca, ngươi dạy ta một chút đi, cây sáo ta đều mang đến rồi.”

Chu Kỳ thần sắc lãnh đạm: “Ta không biết thổi.”

Từ Nhu Gia: …

Hắn nói láo luôn luôn mượt mà như vậy sao? Xấu hổ qua đi, Từ Nhu Gia cấp tốc đem nắp nồi tặng cho Lục Nghi Lan:

“Vậy sao tỷ tỷ nói ngươi biết thổi, còn khen ngươi thổi rất hay đó.”

Lục Nghi Lan vụt đỏ mặt. Nhưng nàng không có tự tin giống Từ Nhu Gia, vô thức trốn tránh trách nhiệm:

“Ta không nói, là chính ngươi ồn ào muốn cùng biểu ca học, còn nói cái gì không thể tay không đến, nhờ cô mẫu nấu canh giúp !”

Từ Nhu Gia: …

Xem như ngươi lợi hại!

Hai người bên nào cũng cho là mình phải, nhìn biểu hiện của các nàng trước đó, Chu Kỳ càng tin tưởng Lục Nghi Lan.

“Vô luận ai nói, ta không biết thổi, các ngươi có thể đi rồi.” Chu Kỳ ngồi thẳng trêи ghế, nâng chung trà lên rót một bát.

Lục Nghi Lan hoàn toàn không dám làm trái ý của hắn, lôi kéo Từ Nhu Gia liền đi ra ngoài. Từ Nhu Gia cái kia khí a, đi ra Đào Nhiên Cư, Từ Nhu Gia hất tay Lục Nghi Lan ra, nói thẳng:

“Về sau ngươi lại muốn tới đây, đừng mơ ta sẽ đi cùng ngươi!”

Hai người ai một mình đến Đào Nhiên Cư cũng không phù hợp, kế hoạch của Từ Nhu Gia là nàng cùng Lục Nghi Lan phối hợp lẫn nhau, nàng dùng cây sáo giúp cho Lục Nghi Lan học, thừa cơ tăng tiến tình cảm huynh muội, Lục Nghi Lan thì lợi dụng nàng tiếp cận Chu Kỳ, vạn nhất Chu Kỳ thật sự thích nàng ra thì càng tốt?

Đáng tiếc Lục Nghi Lan có tâm lại không có can đảm, lại đem hết thảy đều đẩy lên trêи đầu nàng, khiến nàng đối với Chu Kỳ giống như có dã tâm khác.

“A Đào ngươi đừng nóng giận, ta không phải cố ý.” Lục Nghi Lan cũng rất ảo não, quay đầu nhìn lại, nàng nhỏ giọng nói: “Nếu không, chúng ta đi lại lần nữa thử xem?”

Từ Nhu Gia lập tức bác bỏ: “Được rồi, lần sau đi, đến lúc đó ngươi phải nghe ta, nếu không ta cũng không tiếp tục giúp ngươi nữa đâu.”

Lục Nghi Lan liên tục gật đầu.

Bên trong Đào Nhiên Cư, Chu Kỳ yên lặng uống canh thịt viên chua cay mẫu thân tự tay nấu. Viên thịt non mịn, thoải mái ngon miệng, nước canh ê ẩm cay cay, rất muốn ăn mãi. Chu Kỳ ăn một cái lại một cái, cuối cùng trong chén chỉ còn một chút nước canh. A Quý thấy vậy, đáy lòng toát ra một cái ý nghĩ nhỏ.

Tứ Gia đối với tấm lòng của di nương, hắn so với ai khác đều rõ ràng. Thịt viên đều đã ăn xong, A Quý cầm theo hộp cơm đi đến Tiểu Nguyệt cư. Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan đang bồi Lục thị nói chuyện

Biết được A Quý đến trả hộp cơm, Lục thị cho người ta gọi A Quý đưa đến phòng. A Quý ngọt miệng, vào cửa liền cười nói:

“Vẫn là tay nghề di nương của hợp khẩu vị của Tứ Gia nhất, Tứ Gia ăn sạch sẽ rồi.”

Lục thị trừng to mắt, con trai thế mà nể tình nàng như thế? Thấy nàng không tin, A Quý mở hộp cơm ra, lộ ra cái chén không còn gì.

Lục thị: …

Ngươi rửa sạch sẽ đến như vậy rồi, làm sao ta biết được con trai của ta đến cùng đã ăn bao nhiêu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play