“Cô mẫu, nương nương đối với ta rất tốt, nàng sợ ta trong cung ở không vui, nên để ta trở về bồi ngài.”
Ngồi cạnh bên người Lục thị, Từ Nhu Gia trước tiên là thay ngoại tổ mẫu nói mấy câu.
Lục thị liên tục gật đầu: “Nương nương đúng là Bồ Tát chuyển thế, A Đào của chúng ta thật là có phúc.”
Lúc này, Lục thị cảm thấy rất cảm kϊƈɦ Huệ phi, cháu gái nàng tiến cung một chuyến chẳng những được ban thưởng rất nhiều vật trân quý, còn có thêm
cái danh hào quận chúa, lập tức thành người trêи người, thân phận không
thua những vị tiểu thư nhà quan đâu.
Lục thị không còn oán trách
ngoại tổ mẫu, Từ Nhu Gia rất hài lòng, quay người, liền đối mặt với ánh
mắt ghen ghét oán hận của Lục Nghi Lan, giống như nàng đoạt đi cái gì
của nàng ta vậy.
Từ Nhu Gia nhíu nhíu mày, trêи đường vào kinh
Lục Nghi Lan vẫn khi dễ “A Đào”, Từ Nhu Gia cho là mình không tiếp chiêu Lục Nghi Lan nên thu liễm, hiện tại xem ra, Lục Nghi Lan ngược lại muốn quá quắt hơn rồi?
Từ Nhu Gia sẽ không nuông chiều tật xấu của Lục Nghi Lan đâu!
“Tỷ tỷ, ngươi trừng ta làm cái gì?” Từ Nhu Gia thả nhẹ thanh âm, rất là ủy khuất hỏi .
Tâm Lục Nghi Lan khẽ động, cái nha đầu chết tiệt này, trước kia bị nàng
trừng đều yên lặng chịu đựng, hôm nay làm sao lại nói ra? Có phải là cảm thấy có Huệ phi nương nương làm chỗ dựa rồi nên nàng không sợ gì hả?
Trong lòng suy nghĩ, Lục Nghi Lan đã cấp tốc thu lại sắc mặt, giả vờ vô tội
mà hỏi thăm: “Ta sao lại phải trừng ngươi? Muội muội nhìn lầm rồi.”
Từ Nhu Gia quay đầu nhìn Lục thị, lại yên lặng mà cúi thấp đầu, im lặng giả vờ buồn bã.
Lục thị trông thấy cháu gái ruột, trầm tư một lát, Lục thị vỗ vỗ bả vai Từ
Nhu Gia, cười nói: “A Đào trước mang Ngọc Hoàn cùng Ngọc Băng trở về
phòng nghỉ ngơi, buổi trưa cô mẫu làm cho ngươi giò ăn nha.”
Từ Nhu Gia thức thời vâng một tiếng, dẫn hai nha hoàn cáo lui.
Sau khi nàng đi, Lục thị nghiêm túc đem Lục Nghi Lan gọi vào trong.
“Ngươi có phải hay không là cảm thấy nếu như Vương gia đưa ngươi đi gặp Huệ
phi nương nương, nương nương cũng sẽ nhận ngươi làm cháu gái?” Ngồi ở
trêи giường, Lục thị đi thẳng vào vấn đề.
Lục Nghi Lan mím chặt bờ môi, chẳng lẽ không phải như vậy sao?
Lục thị thở dài, vì không muốn tỷ muội thành thù, nàng chỉ có thể nói ra sự thực: “Đứa nhỏ ngốc, ngươi cũng đã biết, Vương gia có cháu gái là Nhu
Gia quận chúa? Nhu Gia quận chúa phụ mẫu đều mất, từ nhỏ nuôi dưỡng ở
bên người nương nương. Đầu năm nay Nhu Gia quận chúa chết vì bệnh, nương nương cực kỳ bi ai, sinh ốm đau, Vương gia chỉ đem A Đào tiến cung,
chính là bởi vì A Đào cực kỳ giống Nhu Gia quận chúa, Vương gia hi vọng
nương nương nhìn thấy A Đào có thể bớt đau buồn.”
Lục Nghi Lan há miệng ra, còn có sự tình này?
Lục thị kéo tay cháu gái, nói: “Nghi Lan, ngươi cùng A Đào đều là người
bình thường, có thể ngươi còn có ca ca ruột thịt còn có cả cô mẫu, A
Đào cái gì cũng không có, đã thành tỷ muội, cô mẫu hi vọng ngươi đối với A Đào tốt một chút, đừng có cùng nàng so đó, biết không?”
Lục Nghi Lan cắn môi, A Đào làm quận chúa rồi, có tí nào đáng thương?
Thấy cháu gái vẫn không phục, Lục thị nghĩ nghĩ, lại nói: “Vương gia có các
nữ nhi đều là kim chi ngọc diệp, tuyệt sẽ không chân tâm thật ý coi
chúng ta là người thân , ngươi nếu xa lánh A Đào, về sau có thể chơi
với ai? Nơi này không phải Giang Nam, trong nhà không có tỷ muội tốt còn có thể chạy tới láng giềng tìm.”
Lục Nghi Lan: … Không cùng A Đào chơi đùa, nàng liền không có những đồng bạn khác?
Lục thị cười, nàng liền biết, mười bốn mười lăm tuổi các cô nương, thuở nhỏ không tiếp xúc quá nhiều sự tình, có chút ganh đua so sánh là chuyện
thường tình, nhưng tuyệt không phải là ý đồ xấu.
Buổi sáng ba cô
cháu dùng cơm, dưới ánh mắt ra hiệu của Lục thị, Lục Nghi Lan không quá thích thú gắp cho Từ Nhu Gia một món ăn, dùng công đũa.
Từ Nhu Gia tạm thời nhìn không ra Lục Nghi Lan là thật tâm hay là giả dối, chỉ cười nói cảm ơn: “Đa tạ tỷ tỷ.”
Lục Nghi Lan quét mắt đồ trang sức trêи đầu Từ Nhu Gia, vẫn là không mấy vui vẻ, nhưng cũng không có quá ghen ghét.
Ai bảo nàng dáng dấp cũng rất xinh đẹp, nhưng không có một mặt cực
giống Nhu Gia quận chúa, trời sinh, không có cách nào thay đổi .
Trời dần dần tối, Từ Nhu Gia đợi tại sương phòng, lặng lẽ để ý động tĩnh
trong viện, mãi đến khi Lục thị phái nha hoàn đến mời các nàng tỷ muội
đi dùng cơm, Thuần Vương đều chưa từng xuất hiện.
Từ Nhu Gia có chút buồn bực, nàng vừa mới hồi phủ, nếu cữu cữu yêu quý nàng, đêm nay hẳn là sẽ tới chứ.
Phúc Ninh đường, Thuần Vương đã cùng Thuần Vương phi ăn cơm.
Ăn được một nửa, Thuần Vương phi bỗng nhiên ư nhớ tới cái gì, cười đối với Thuần Vương nói:
“Vương gia, mẫu phi nhận A Đào làm cháu gái, thì A Đào chính là cô nương mà
chúng ta cần nghiêm túc dạy dỗ, ở chỗ Lục thị bên kia không quá phù hợp , ta nghĩ thu dọn một chỗ viện tử riêng cho A Đào ở, ý ngài như thế nào?”
Tay Thuần Vương vươn ra gắp thức ăn có chút dừng lại.
Để A Đào chuyển khỏi Tiểu Nguyệt cư? Hắn đưa A Đào tiến cung Lục thị liền
sinh đầy bụng tức giận, hiện tại thật vất vả mẫu phi đem A Đào đưa trở
về, hắn lại an bài A Đào ở nơi khác, Lục thị còn không biến thành cọp
cái ăn chết hắn đi!
Thuần Vương tự nhiên không sợ một di nương nho nhỏ, nhưng nó không đáng để phải kϊƈɦ thích nàng.
“Không cần, A Đào còn nhỏ, tiếp tục ở cùng Lục thị đi, ngươi chỉ cần phân phó, về sau A Đào các món phần lệ cùng Huyên Nhi và các nàng tỷ muội giống
nhau là được.” Thuần Vương thản nhiên nói.
Thuần Vương phi đồng ý gật đầu: “Vẫn là Vương gia suy nghĩ chu đáo.”
Thuần Vương lại nói: ” Tỷ muội A Đào vào ở Vương phủ một thời gian rồi, ngày
mai ngươi gọi bọn nàng tới, để mấy cái biểu tỷ muội quen biết một
chút. Còn có, để A Đào, Nghi Lan cùng Huyên Nhi các nàng cùng nhau đi
học đi.”
Thuần Vương phi từng cái đều đáp ứng.
Buổi sáng,
Tiểu Nguyệt cư bên này vừa sử dụng điểm tâm xong, Thuần Vương phi liền
phái người đến, để Lục thị mang Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan đi Phúc Ninh
đường.
Lục thị có chút bất an, Thuần Vương phi không có việc gì rất ít khi tìm nàng.
Chỉ là bất an cũng không có làm gì được, một lớn hai nhỏ thay quần áo, cùng nhau đi Phúc Ninh đường.
Từ Nhu Gia đi ở bên trái Lục thị, vừa mới tiến vào viện tử, nàng liền phát hiện nhà chính bên trong đầy người. Thuần Vương phi ngồi ở phía giữa
chủ vị, dưới tay trái là Diêu Trắc phi, Lý di nương sóng vai sát bên,
dưới tay phải theo thứ tự ngồi là ba vị thiên kim Vương phủ, theo thứ tự là Đại cô nương Chu Huyên, Nhị cô nương Chu Chỉ, Tam cô nương Chu Phù.
Ba tỷ muội này Từ Nhu Gia đều rất quen.
Đại cô nương Chu Huyên chính là Thuần Vương phi sinh ra, đích nữ duy nhất
của Vương phủ. Chu Huyên năm nay mười lăm tuổi, nhìn đoan trang nhã
nhặn, kì thực mẫn cảm thù dai, là loại người nếu đắc tội mặt ngoài mây
trôi nước chảy , sau đó vụng trộm tìm cơ hội trả thù.
Chu Chỉ,
Chu Phù tỷ muội đều là nữ nhi của Diêu Trắc phi. Chu Chỉ mười bốn,
tính tình rất giống Diêu Trắc phi, điêu ngoa ngạo mạn tâm cơ, muốn bắt
nạt người ta liền công khai bắt nạt, mặc dù cũng làm người ta chán
ghét, nhưng so với thủ đoạn của Chu Huyên quang minh lỗi lạc hơn nhiều.
Chu Phù mới mười tuổi, quả thực tựa như Chu Chỉ phiên bản, hai tỷ muội
góp cùng một chỗ, ngay cả công chúa trong cung cũng dám gây chuyện.
Tiến vào nhà chính, Lục thị dẫn bọn nhỏ hành lễ.
Bình thân, Thuần Vương phi chỉ vào Từ Nhu Gia giới thiệu với đám người bọn họ: “Đây chính là Bảo Phúc quận chúa.”
Diêu Trắc phi có tư cách tiến cung, gặp qua Nhu Gia quận chúa chết sớm, không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Từ Nhu Gia.
Lý di nương trêи mặt vừa vặn cười yếu ớt dò xét Từ Nhu Gia, giữ khuôn phép.
Trêи mặt ba tỷ muội Chu Huyên khϊế͙p͙ sợ là rõ ràng nhất.
Thuần Vương phi cười đối với các nàng nói: “Vương gia nói, về sau để A Đào,
Nghi Lan cùng các ngươi đi học, biểu tỷ muội các ngươi phải đối xử với
nhau thật tốt.”
Chu Huyên dẫn đầu đáp ứng.
Lục thị vừa
mừng vừa sợ, nàng là người thô kệch, nhưng lại hi vọng hai cháu gái có
tiền đồ, làm hai cô nương khuê tú có học thức.
Nói qua chính sự,
Thuần Vương phi gọi Diêu Trắc phi, Lý di nương, Lục thị về trước, lưu
lại năm cô nương chơi đùa tại chính viện.
Đang tháng năm, tiểu
hoa viên Phúc Ninh đường sắc màu rực rỡ, Lục Nghi Lan hơi cắn môi, cô
đơn lại không thể làm gì mà nhìn xem ba tỷ muội Chu gia vây Từ Nhu Gia
vào giữa.
“Dáng dấp thật giống, phụ thân ngươi họ gì, sẽ không phải là thân thích Từ gia chứ?”
Nhị cô nương Chu Chỉ miệng không có hề hà gì, nhìn chằm chằm Từ Nhu Gia suy đoán hỏi.
Từ Nhu Gia lắc đầu, không yên lòng qua loa nói: “Ta là cô nhi, không biết cha mẹ mình là ai.”
Con mắt Chu Chỉ đảo lòng vòng, quay đầu quyết định để nha hoàn tìm hiểu tìm hiểu Từ gia có bí mật gì không.
Đại cô nương Chu Huyên thoáng nhìn Lục Nghi Lan, cười nói: “Chúng ta đừng chỉ chiêu đãi A Đào, còn có Nghi Lan nữa.”
Nghe thấy lời ấy, Chu Chỉ quét mắt nhìn Lục Nghi Lan, lập tức lại đem đầu quay lại, hứng thú rải rác.
Tam cô nương Chu Phù thì dứt khoát không nhìn Lục Nghi Lan, mặt mày lộ ra vẻ khinh thường.
Chu Huyên thấy hai muội muội không nhúc nhích, nàng cũng không đi kéo Lục Nghi Lan.
Rốt cục, thân phận của Lục Nghi Lan quá thấp, ba quận chúa hàng thật giá
thật đều không muốn hạ mình, các nàng đối với Từ Nhu Gia đặc biệt , hoàn toàn là bởi vì khuôn mặt củaTừ Nhu Gia.
Cảm giác được thái độ
của ba tỷ muội, khuôn mặt Lục Nghi Lan đỏ lên, tay nhỏ nắm chặt nắm tay, kém chút liền muốn một mình rời đi.
Nhưng nàng không dám, sợ khiến ba tỷ muội tức giận.
Lời cô mẫu nhắc nhở vang lên bên tai, lại nhìn bóng lưng phía xa của em gái nuôi, Lục Nghi Lan mới thật sự hiểu ý cô mẫu.
Vương phủ này, chỉ có A Đào cùng với nàng là hạng người giống nhau, chỉ có A
Đào sẽ nguyện ý cùng với nàng làm tỷ muội làm bạn bè.
Ngay thời
điểm Lục Nghi Lan nhịn không được mà cảm thấy vô cùng hối hận, thân ảnh
bị nàng nhìn chăm chú bỗng nhiên dừng bước lại…
“Tỷ tỷ, ngươi
cũng tới đây đi.” Từ Nhu Gia thân mật kêu, làm như quan hệ hai tỷ muội
vẫn luôn rất tốt. Nàng thích Lục thị, nể mặt Lục thị, chỉ cần Lục Nghi Lan thức thời, không còn nhằm vào nàng, Từ Nhu Gia nguyện ý cùng Lục
Nghi Lan làm tỷ muội tốt.
Nhìn Từ Nhu Gia nụ cười xán lạn gọi
mình, Lục Nghi Lan ngẩn người, ngực tự dưng có chút ấm áp. Em gái nuôi
mặc dù thân phận cao, mặc dù làm quen quận chúa, vẫn nguyện ý mang theo
nàng.
Nàng mang tâm tình phức tạp hướng Từ Nhu Gia đi đến.
Hai tỷ muội cũng không có ở lại Phúc Ninh đường quá lâu.
Ba tỷ muội Chu Huyên đối với Từ Nhu Gia chỉ là mới mẻ nhất thời, nói chuyện mấy câu thì thái độ liền phai nhạt đi.
Từ Nhu Gia không muốn mình nhiệt tình mà bị hờ hững, chủ động nói muốn đi về.
Ba tỷ muội đương nhiên không níu kéo ở thêm.
Đi ra khỏi Phúc Ninh đường, cả người Lục Nghi Lan đều buông lỏng xuống,
quay đầu nhìn, nàng không thích thú lắm dắt tay Từ Nhu Gia, nhỏ giọng
nói: “A Đào, vẫn là ngươi đối với tỷ tỷ tốt, ngươi yên tâm, về sau tỷ tỷ sẽ không bắt nạt ngươi nữa.”
Từ Nhu Gia: “Thật sự?”
Lục
Nghi Lan trịnh trọng gật đầu, nắm chặt tay Từ Nhu Gia nói: “Cô mẫu nói
đúng, chúng ta đều là người ngoài, nhất định phải chiếu cố lẫn nhau.”
Từ Nhu Gia vừa muốn nói chuyện, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi vui vẻ: “A Đào!”
Từ Nhu Gia ngẩng đầu, liền thấy phía đường nhỏ phủ đá cuội tới chỗ vườn
hoa, Lục Định đang hướng các nàng vẫy gọi, bên canh Lục Định, Chu Kỳ
người mặc trường bào cổ tròn màu trắng, thần sắc thanh lãnh.
Nhìn thấy Chu Kỳ, từ đáy lòng Từ Nhu Gia nhất thời nổi lên cay đắng nồng đậm.
Việc ngoại tổ mẫu giao cho nàng làm, là làm cho nàng gỡ rối quan hệ giữa Chu Kỳ và thế tử Chu Nghiêu, tốt nhất là để huynh đệ hòa thuận ai lên ngôi
thì người khác cũng sẽ không tạo phản, không thì cũng khiến cho nếu
người kia đăng cơ thì người còn lãi sẽ không nhẫn tâm đến mức muốn mạng
người kia.
Vừa nghe xong lời của tổ mẫu, Từ Nhu Gia làm nũng chơi xấu nói không chịu đáp ứng, mãi đến khi ngoại tổ mẫu nói nhiều, miệng
đắng lưỡi khô không thể không đi uống trà, Từ Nhu Gia mới dần dần tỉnh
táo lại. Đứng bở lập trường ngoại tổ mẫu, nàng làm sao nhẫn tâm nhìn hai cháu trai tự giết lẫn nhau? Từ Nhu Gia lòng chợt mềm xuống, xúc động
đáp ứng.
Nhưng nàng nên làm như thế nào đây?
Ngoại tổ mẫu
giúp nàng nghĩ ra cái chủ ý, trước nàng phải tranh thủ có được sự coi
trọng cùng tin cậy của Chu Kỳ, đạt tới bước này, nàng khuyên bảo Chu Kỳ
mới có phân lượng.
Phân lượng ?
Từ Nhu Gia hở dài một hơi, tiếp đó, nàng kéo Lục Nghi Lan đi đến chỗ hai thiếu niên.
“Ca ca.”
Tới gần, Từ Nhu Gia cùng Lục Định chào hỏi.
Muội muội trở về, Lục Định thật vui vẻ.
Từ Nhu Gia dừng bước, lại hướng Chu Kỳ cười một nụ cười vui vẻ xinh đẹp :
“Biểu ca.”
Tiểu cô nương mắt hạnh cong cong, so với vì sao trêи trời còn sáng hơn.
Nhưng mà Chu Kỳ chỉ thấy được sự tính toán.
Mấy lần trước gặp mặt nha đầu này đối với hắn đ rất khách khí, hôm nay cười nịnh nọt như thế, tất có mưu đồ.
/~Haizz khổ quá anh nhà tuổi thơ dữ dội quá nên giờ ai cũng không tin ~/
/ Chương sau :
Mặc dù không giống với kế hoạch của nàng, nhưng Chu Kỳ chịu ăn bánh đậu
ngọt nàng đưa thì có ý rằng quan hệ của hai người tiến lên thêm một
bước, Từ Nhu Gia rất hài lòng, nắm lấy cơ hội lôi kéo làm quen:
“Biểu ca nếu như thích ăn, về sau mỗi ngày đều đưa tới cho huynh.”
Chu Kỳ mím môi, nha đầu này, thật sự là một tấclại muốn tiến thêm một thước. /
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT