Cách ngày đại hôn của Uông Hoài Thiện mười ngày, không chỉ có việc vặt trong phủ mà việc an
trí quan viên từ kinh thành tới và đám võ quan nơi biên cương cũng đã là việc lớn mỗi ngày.
Chuyện bên ngoài Uông Vĩnh Chiêu đã giao cho Thính quản gia đi làm, nhưng Trương Tiểu Oản
cũng không thể mặc kệ mọi chuyện. Vừa đến buổi tối nàng sẽ tạm thời gác
mọi chuyện xuống, gọi Thính quản gia tới để lấy danh sách của ông ta,
đối chiếu với danh sách có được từ Uông Vĩnh Chiêu để dò những cái tên
quan trọng. Nếu có gì không ổn trong cách sắp xếp những người này thì
nàng sẽ đổi chỗ ở, đồ ăn, rau quả, rượu ngon cho bọn họ, tất cả đều
không thể thiếu.
Những thứ này có lẽ
những vị quan từ kinh thành tới sẽ không thiếu, nhưng nàng vẫn âm thầm
sai người chuẩn bị, tuy ít nhưng tình nghĩa phải đầy đủ.
Mặt khác nàng cũng muốn thăm dò bọn họ, đặt ra ký hiệu. Cho dù từ giờ tới
hôn lễ còn nhiều thời gian nhưng mấy ngày nay nàng phải viết kỹ lễ và
quà của bọn họ vào danh sách. Người nào có thân phận gì, đấp lễ nên là
quà gì, đây là chuyện cần cân nhắc kỹ.
Nhưng loại sự tình này có nhiều người mang tiếng là tới chúc mừng nhưng cũng
coi như cái cớ tới để gặp Uông Vĩnh Chiêu một cách quang minh. Bọn họ
lén gặp Uông Vĩnh Chiêu nói cái gì Trương Tiểu Oản không biết, Uông Vĩnh Chiêu cũng chưa bao giờ nói với nàng nhưng nàng vẫn làm chuyện nên làm. Nàng biết mình nhất định phải làm được ra trò, lúc ấy mới có thể cùng
hắn dệt hoa trên gấm.
Những người Uông Vĩnh Chiêu lén nuôi là hậu thuẫn của hắn nếu giả sử hắn có thất bại, nên không thể khinh thường.
Những ngày này Uông Vĩnh Chiêu cũng rất bận rộn. Ngày này sau giờ ngọ hắn
theo Trương Tiểu Oản trở về hậu viện, sau đó mang theo Uông Hoài Thiện
ra ngoài tới giờ Tý mới về. Sau khi về hắn mới biết nàng đang ở nhà kho.
Uông Hoài Thiện đi theo phía sau hắn tự mình lẩm bẩm, “Làm sao còn chưa ngủ?”
Thủ vệ nhẹ giọng mà đáp, “Phu nhân nói làm xong việc mới về.”
Hắn còn nói chưa xong thì Uông Vĩnh Chiêu đã bước bước lớn đi tới chỗ nhà
kho. Giang Tiểu Sơn cầm đèn lồng chạy chậm ở phía trước soi cho hắn,
Uông Hoài Thiện thấy thế thì đi theo sát. Bọn họ vừa đến nhà kho, Trương Tiểu Oản cũng sửa sang xong đồ của mình. Thấy bọn họ tới nàng nhoẻn
miệng cười, “Đã về sao?”
“Mẫu thân, sao ngài còn chưa ngủ?” Uông Hoài Thiện vội tiến lên đỡ nàng.
“Một lát nữa ta sẽ ngủ, hai người tới cũng tốt, giúp ta xem cái này một
chút. Ta sắp xếp những đồ này có đúng không?” Trương Tiểu Oản không
nhiều lời mà chỉ vào một đống hộp lớn nhỏ trên bàn dài nói, “Thành
trường kiếm này là cho Vân Châu Lý tướng quân và cả hai miếng ngọc này
nữa; cây cung lớn này là cho Vân Châu Hoắc tướng quân cùng với hai xuyến Phật châu; đoản kiếm này và hai cây trâm là cho Thương Châu An Võ tướng quân; chuôi này……”
Nàng nhất nhất nói qua lễ vật của từng người sau đó quay đầu hỏi hai người họ, “Có chỗ nào không đúng không?”
Uông Hoài Thiện thấy mũi chua xót, hắn hít hít mũi, cố cười nói, “Ngày khác
ngài lại làm việc này cũng được, ngày mai ngoại tổ đã tới, nếu ngài
không có tinh thần thì bọn họ sẽ đau lòng.”
Trương Tiểu Oản mỉm cười nói, “Không có việc gì, nhiều ngày nay tinh thần của
ta rất tốt, chờ đại hôn của con qua rồi ta lại nghỉ mấy ngày là được.
Bây giờ vội chút cho xong.”
“Mẫu thân……” Uông Hoài Thiện lại gọi nàng một tiếng.
“Được, đừng gọi mãi thế, ta đau đầu lắm.” Trương Tiểu Oản vỗ vỗ cánh tay hắn
rồi quay đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu lúc này đang cẩn thận nhìn danh sách
nàng tỉ mỉ viết ra nói, “Ngài giúp ta nhìn xem có chỗ nào còn chưa chu
toàn không.”
Uông Vĩnh Chiêu không nói
gì, chỉ lật vài tờ nhìn thấy một chỗ mới mở miệng nói, “Chỗ này sửa
lại.” Nói xong hắn nhấc bút ở bên cạnh lên viết chèn chữ vào. Trương
Tiểu Oản thấy Uông Vĩnh Chiêu đem kim Phật đổi thành ngọc bội thì gật
gật đầu nói, “Ta đã biết.”
Uông Vĩnh
Chiêu không hé răng mà tiếp tục xem, trong một hồi hắn đã xem xong cả
danh sách, sửa lại năm chỗ. Trương Tiểu Oản vẫn luôn an tĩnh đứng ở bên
người xem hắn động bút viết. Chờ hắn hoàn thành, nàng đón lấy danh sách
đã sửa, giao cho bà Bảy rồi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nói, “Việc này
xem như giải quyết hơn phân nửa, không cần sầu lo nữa.”
Uông Hoài Thiện vẫn luôn lẳng lặng mà nhìn bọn họ xử lý sự tình, chờ bọn họ
đi ra nhà kho, nhìn nhà kho được nàng khóa kỹ lại Uông Hoài Thiện mới
ngừng hai bước. Chờ cha hắn đi trước, mẹ hắn đi sau hắn mới sóng vai
cùng nàng đi. Hắn cẩn thận đánh giá Trương Tiểu Oản, nhưng thấy nàng
không có biểu tình gì, chỉ chậm bước đi cùng hắn phía sau Uông Vĩnh
Chiêu.
Bà Bảy thấy hai mẹ con nàng có vẻ
có việc muốn nói nên cố ý chậm bước đi phía sau, cách bọn họ một khoảng
thật xa. Đi được khoảng chục bước Uông Hoài Thiện cúi đầu, nghiêng mặt
nhìn Trương Tiểu Oản, thấp giọng hỏi, “Ngài và ông ta ngày thường chính
là biểu hiện như thế sao?”
“Biểu hiện thế nào?”
“Giống như vừa rồi ấy.”
Trương Tiểu Oản nở nụ cười, vịn cánh tay hắn cùng đi vài bước mới ôn nhu hỏi hắn, “Con trai à, con nghĩ cái gì thế?”
“Hiện nay ông ta đối xử với ngài rất tốt phải không?” Uông Hoài Thiện vẫn
không nói lời trong lòng mà chỉ hỏi một câu không đau không ngứa này.
Trương Tiểu Oản chớp chớp mắt giúp hắn sửa lại áo choàng, sau đó nhàn nhạt nói với hắn, “Con à, ông ấy đem cả Bạch Hổ doanh cho con, để binh lính ông
ấy nuôi dưỡng thay con thế mạng. Trong trấn Sa Hà này có nhiều người ăn
cơm của ông ấy như thế, vậy cho dù ông ấy không phải phụ thân con, cho
dù ông ấy đối xử không tốt với ta thì ông ấy cũng xứng đáng có được vài
phần tôn trọng từ con, hiểu không?”
Con
trai của nàng không nên lòng dạ hẹp hòi như thế, từ nhỏ đến lớn hắn
không phải, nàng không muốn hắn càng ngày càng để ý chi ly. Lòng dạ
quyết định tầm mắt, hắn còn trẻ, con đường đời mới đi được một nửa. Nếu
hắn đã chọn bay cao thì phải bay thật xa mới không uổng công hắn nhiều
năm nỗ lực và nhẫn nại.
“Mẫu thân……”
“Huống chi, ông ấy quả thật đối xử tốt với ta.” Nói tới đây nàng nở nụ cười,
“Ta muốn nói với con rằng cho dù một người không tốt với con thì chưa
chắc đã không tốt với người khác. Con không thể vì thế mà phủ nhận họ,
đó không phải trí tuệ của bậc đại trượng phu nên có.”
Uông Hoài Thiện lại bị nàng giáo huấn thì gãi gãi đầu nói, “Con không hẹp hòi như thế.”
Buổi chiều còn giận chó đánh mèo cha hắn, lúc này Uông Hoài Thiện cúi đầu, ngượng ngùng cười, “Con nhất thời không nhịn được.”
“Không có việc gì.” Trương Tiểu Oản càng nói càng ôn nhu, trong đó là nồng đậm bao dung và yêu thương, “Ở nhà con có thể phạm sai lầm, phạm sai gì đều được. Đó là cha con, ông ấy sẽ thông cảm với con, cũng bao dung con.
Nhưng tới bên ngoài, không có mẫu thân, mà phụ thân con cũng không thể
duỗi tay tới thì con không thể phạm sai lầm. Lòng dạ của con phải rộng
lớn mới có thể mang binh đánh giặc, mới có thể thong dong từng bước,
biết chưa?”
“Con biết.” Uông Hoài Thiện
không khỏi gật đầu, lại đi vài bước hắn nhịn không được nói, “Mẫu thân,
vì sao con lớn thế này mà ngài vẫn còn nhiều đạo lý như vậy để nói với
con?”
Trương Tiểu Oản cười nói, “Bởi vì
Mạnh tiên sinh dạy cho ngươi bao điều mà con quên hết rồi, chỉ lo lải
nhải bên tai ta. Ta sợ con quên mất nên nhìn thấy là phải nói thêm một
lần.”
Uông Hoài Thiện nghe thế thì nở nụ
cười, nhớ tới Mạnh tiên sinh hắn cũng không nhịn được có chút hoài niệm, “Ngày mai là có thể nhìn thấy Mạnh tiên sinh, cũng không biết tiên sinh có phạt con chép sách nữa không.”
“A,
vậy con mau về nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai đi đón tiên sinh, hỏi xem ông ấy còn phạt con không……” Trương Tiểu Oản thấp giọng cười nói.
Nghe tiếng cười nhẹ nhàng của nàng, bước chân của Uông Vĩnh Chiêu càng chậm
lại để bọn họ đuổi kịp hắn. Nghe tiếng hai mẹ con nói chuyện, hắn cũng
chậm rãi đi về chủ viện.
Ánh trăng biên
mạc lúc này sáng tỏ, treo cao trên bầu trời. Sương lạnh còn vương trên
cây bị ánh trăng chiếu rọi thật sự là trong suốt lấp lánh. Giang Tiểu
Sơn ngước mắt nhìn hạt sương đông lạnh trên ngọn cây, lại cúi đầu nhìn
cái đèn hắt ra ánh nến ấm áp trong tay, nhịn không được quay đầu lại
thấy ba người đang đi cùng nhau. Hắn không nhịn được ngây ngô cười.
Rất nhiều năm trước, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đại công tử hắn đã cảm
thấy hắn giống lão gia như thế, sao có thể không phải cha con? Nhìn xem, quả nhiên là cha con, sau nhiều năm như vậy bọn họ vẫn đi cùng nhau đấy thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Uông Hoài
Thiện cùng Uông Vĩnh Chiêu luyện võ nửa canh giờ rồi vào phòng để hắn
thỉnh an Trương Tiểu Oản. Nàng múc cho hắn 2 bát cháo nóng,ba cái bánh
bao rồi hắn mới cưỡi ngựa ra ngoài trấn đón một nhà ngoại tổ phụ, còn có người nhà Uông gia.
Hắn đi rồi Trương
Tiểu Oản sửa sang lại xiêm y trên người cho Uông Vĩnh Chiêu, để hắn mặc
áo khoác lông chồn dày. Áo bên trong của hắn màu tím, đai lưng thêu chim ưng thật lớn, chân đi giày da hưu được Trương Tiểu Oản cố ý làm. Cả
người hắn thoạt nhìn cực kỳ oai hùng tỏa sáng, khiến hai đứa con trai ở
bên cạnh nhìn đến choáng váng, mỗi đứa đi tới ôm một bên chân hắn.
“Hôm nay hai đứa đi theo Chân tiên sinh và lão đại phu chơi nhé,” Trương
Tiểu Oản vội mỗi tay kéo một đứa rồi lại nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài
mau đi đi.”
“Không cần, không cần mà mẫu
thân, con muốn phụ thân……” Uông Hoài Mộ còn tốt, hắn nghe lời nàng nói
thì lưu luyến buông chân cha hắn ra, nhưng Uông Hoài Nhân thì mặc kệ mẹ
hắn nói gì, cứ ôm lấy chân cha không chịu buông.
Hắn còn rất nhỏ, Trương Tiểu Oản nào dám kéo hắn vì sợ hắn bị thương. Nàng
chỉ đành ngẩng đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu xin giúp đỡ. Uông Vĩnh Chiêu do
dự một chút mới vươn tay ra bế Hoài Nhân lên, lại dắt tay Hoài Mộ nhàn
nhạt nói với nàng, “Ta dẫn bọn hắn đi gặp người, sớm làm quen cũng tốt.”
Trương Tiểu Oản dở khóc dở cười, “Ngài bận thế, sao có thời gian……”
“Không có việc gì, đến lúc đó ta để bọn chúng ở trong phòng nhỏ chơi là được.” Uông Vĩnh Chiêu đánh gãy lời nàng rồi vừa ôm vừa dắt con đi.
Trương Tiểu Oản nhìn bóng dáng hắn thấy thế nào cũng thật khí phách hăng hái
thì bật cười mà lắc lắc đầu. Bà Bảy cũng cười nói nhỏ bên tai nàng,
“Ngài để đại nhân mang theo mấy công tử đi thôi, hai người bọn họ đều là tâm can bảo bối của đại nhân, sao ngài ấy bỏ được để bọn họ theo Chân
tiên sinh ở một chỗ chứ?”
“Sao lại là bọn họ theo Chân tiên sinh……” Trương Tiểu Oản không khỏi quay đầu lại nhìn
bà Bảy, cười nói, “Hoài Mộ còn đỡ, vừa ngoan vừa thông tuệ, hai vị tiên
sinh đều cực kỳ thích hắn nhưng Hoài Nhân thì sao? Cái tên tiểu vô lại
này còn không nghe lời hơn cả đại ca hắn. Ngày hôm qua đến con mắt giả
của lão đại phu hắn cũng dám dứt ra nghịch khiến bà Tám sợ nhũn chân.”
Lúc này bà Tám dọn vải vóc xong trở về nghe thấy thế thì không nhịn được
cười nói, “Nô tỳ không sợ nhũn chân, nô tỳ sợ tiểu công tử tự dọa bản
thân, ai ngờ lá gan hắn lớn, dứt ra lại nhét về. Lão đại phu tức lắm,
thiếu chút nữa là đè hắn ra đánh mông nhỏ.”
Trương Tiểu Oản nghe được thì lắc đầu thở dài, “Chờ Hoài Thiện đại hôn xong ta nhất định phải lôi hắn đến bên người dạy dỗ một trận, nếu không về sau
không biết hắn sẽ thành cái dạng gì.”
Bà
Bảy và bà Tám nghe nàng nói thế thì nhìn nhau nở nụ cười. Phu nhân nói
là nói thế nhưng đến lúc đó đại nhân không nhìn nổi sẽ chạy tới hậu viện quắp tiểu công tử đến tiền viện, thế thì không phải là sẽ thành công
cốc à? Phu nhân muốn dạy tiểu công tử lương thiện giống nhị công tử
nhưng cũng phải được đại nhân đồng ý mới xong.
Nam nhân lớn nhỏ trong nhà đi rồi Trương Tiểu Oản lúc này mới an tâm bận
rộn. May mà trong phủ có quản gia lão luyện trầm, có không ít việc trong viện ông ta có thể xử lý thỏa đáng, trong phủ cũng có mấy chục hạ nhân
tay chân lanh lẹ và vợ của thuộc hạ Uông Vĩnh Chiêu tới hỗ trợ cùng với
bà tử bên người nnagf nên mọi việc lớn nhỏ lặt vặt vẫn xong.
Ngoài việc di chuyển đồ quý trọng linh tinh, những việc như chỗ nào cần bao
nhiêu chén trà, bao nhiêu chậu nước Trương Tiểu Oản đều để các nàng làm
chủ, đến chỗ quản gia lĩnh.
Buổi trưa hôm đó có hạ nhân ở tiền viện tới báo là Đại công tử đón nhị lão đã trở
lại. Trương Tiểu Oản được báo thì vội trở về sân, thấy Hoài Mộ và Hoài
Nhân đã bị đưa về thì cũng vừa chơi với hai đứa vừa chờ người nhà của
nàng tới.
Ở đại sảnh của tiền viện, ba
anh em Uông gia mang theo vợ con hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu. Bên kia
Trương gia Trương Tiểu Bảo mang theo nhà mình cùng người của Hồ gia cũng hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu lúc này xốc bào quỳ lạy vợ chồng Trương A Phúc khiến ông ta sợ quá run rẩy tay đến dìu hắn, nửa
ngày mới run run giọng phun ra một câu bằng giọng quê cha đất tổ: “Không được.”
Uông Vĩnh Chiêu hành lễ xong thì đảo qua mọi người ở nhà chính, vốn có mấy hạ nhân đang khe khẽ nói lập tức ngừng mồm.
“Kẻ mặc áo xanh, nha hoàn này, kẻ thứ hai bên trái, còn có……” Uông Vĩnh
Chiêu lạnh lùng đảo qua đứa nhỏ đang mềm chân run rẩy nói, “Kẻ thứ ba
bên phải……”
Vệ binh của hắn đã bắt được hết những người đó, Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói, “Không quy không củ, ai mang đến?”
“Đại ca thứ tội, là đệ mang đến, là hạ nhân của đệ.” Uông Vĩnh An căng da đầu đi ra đáp.
“Đúng không?” Uông Vĩnh Chiêu nhìn hắn, lạnh băng mà nhếch khóe miệng nói,
“Mấy năm nay ngươi cũng trị người nghiêm nghị quá đấy, chủ tử còn chưa
nói mà bọn họ đã nói trước rồi.”
“Đại ca.” Uông Vĩnh An lập tức quỳ xuống.
“Phủ của ta không chứa được đám hạ nhân còn uy phong hơn chủ tử này, tống cổ ra ngoài đi, đến lúc đi ngươi nhớ mà mang hết về.” Uông Vĩnh Chiêu vẫy
vẫy tay, để hộ vệ động thủ.
Lúc hộ vệ kéo người, nha hoàn kia lập tức hét lên, nhưng nàng ta chỉ kêu được một
tiêng đã bị hộ hệ đạp ra ngoài, tiếng động lập tức biến mất bên ngoài
viện. Mấy kẻ còn lại lập tức ngậm miệng, mặt xám như tro tàn, an tĩnh mà bị mang đi ra ngoài. Trong nhà chính lặng ngắt như tờ.
Uông Vĩnh Chiêu lại quét mắt nhìn mọi người, làm ngơ sắc mặt tái nhợt của
vài nữ nhân và đứa nhỏ trong đó. Lúc này hắn mới quay đầu nói với Trương Tiểu Bảo, “Đỡ lão thái gia cùng lão phu nhân đi hậu viện……” Dứt lời hắn lại nhìn về phía Uông Vĩnh Trang nói, “Ngươi và Tứ đệ mang theo phu
nhân cùng hài tử đi gặp đại tẩu đi.”
Nhiều năm trước Uông Vĩnh Trang đã ăn mệt khi nói bậy, sau đó hắn cưới Uông
Thân thị nhưng dù mấy nữ nhân trong nhà đấu qua đấu lại thì vợ hắn cũng
chưa bao giờ sờ được đến vị trí cầm quyền, tất cả vì sự bất mãn của hắn
với đại tẩu. Hiện tại, cứ việc nhà này đã phân nhiều năm, hắn cũng nhịn
nhiều năm như vậy nhưng cuối cùng khi có chuyện tốt sắp tới thì hắn vẫn
vui vẻ chắp tay nói với anh cả, “Tam đệ đa biết.” Dứt lời hắn chắp tay
với Uông Vĩnh An rồi quay đầu nói với Uông Vĩnh Trọng, “Tứ đệ, đi thôi.”
“Vâng.” Uông Vĩnh Trọng chắp tay với hắn, sau đó đoàn người cùng theo Thính quản gia đi ra cửa.
Chờ Trương gia, Hồ gia, và nhà bọn họ đi rồi, mặt nhị phu nhân Uông Đỗ thị
tái nhợt, nhìn hai bà tử tiến vào đưa con nàng và hai đứa con vợ lẽ kia
rời đi thì nàng mới quỳ xuống trước mặt Uông Vĩnh Chiêu khóc rống nói,
“Đại bá, không phải thiếp thân muốn dẫn bọn hắn tới đây, không phải
thiếp thân. Ngài khiến cho thiếp thân mang theo hài tử đi gặp đại tẩu đi thôi, cầu ngài.”
Nàng ta không làm sai,
một nữ nhân như nnagf ta sao có thể quản được chồng mình quyết định thế
nào. Hắn muốn mang ai tới cho dù nàng ta có chết trước mặt hắn thì cũng
không thay đổi được, nàng có biện pháp gì chứ?
Nghĩ đến ba đứa con của mình, Uông Đỗ thị càng bi thương mà rơi lệ đầy mặt.
“Ngươi nói cái gì?” Thấy nàng ta nói ra hết, Uông Vĩnh An tức giận đến râu
cũng run lên, “Ngươi, ngươi……” Hắn chỉ vào Uông Đỗ thị, ngón tay run rẩy muốn chỉ trích nàng ta, nhưng nhìn khuôn mặt sầu khổ của nàng ta hắn
nhất thời không biết nói gì, chỉ phải oán hận mà quăng tay áo, ngẩng đầu nhìn anh mình. Nhưng vừa thấy khuôn mặt lạnh như băng sương của Uông
Vĩnh Chiêu thì Uông Vĩnh An lập tức hơi thanh tỉnh. Khoảng thời gian này hắn ôm được người thương trong lòng nên mọi cảnh giác đã bị mài mòn,
chỉ có lúc này chúng đã trở lại.
“Đại ca……”
“Đại ca?” Uông Vĩnh Chiêu nhếch khóe miệng lạnh lùng cười nói, “Ngươi còn nhớ rõ ta là đại ca của ngươi cơ đấy?”
Chỉ một nữ nhân đã khiến đứa em trai ngày xưa hắn nói gì nghe nấy chọc vào
vảy ngược của hắn, ngàn dặm xa xôi dẫn hai đứa con vợ lẽ tới.
“Đại ca, huynh nghe đệ nói,” vừa nghe giọng điệu của hắn trong lòng Uông
Vĩnh An đột nhiên lạnh lẽo, miệng vội vàng nói, “Bọn chúng cũng là con
huynh, cũng nhớ huynh, cho nên đệ mới, mới……”
Nói đến đây, dưới ánh mắt lãnh khốc của Uông Vĩnh Chiêu hắn đổ mồ hôi như
mưa, cuối cùng chẳng thể nói gì mà suy sụp ngã xuống đất. Uông Đỗ thị
nhìn hắn ngã xuống thì ngừng khóc, mặt chết lặng nhìn hắn, trong mắt
chẳng có chút tình cảm nào.
Vợ chồng
nhiều năm như thế hắn chẳng nể mặt nàng, cũng chẳng nể tình nàng đã sinh cho hắn ba đứa con vợ cả. Vì niềm vui mới chuyện hoang đường gì hắn
cũng làm ra được, không biết kiếp trước Uông Đỗ thị nàng đã làm sai gì
mới gả cho một nam nhân thế này.
“Lão gia……” Lúc này ở cạnh cửa truyền đến tiếng Đại Trọng.
“Chuyện gì?” Uông Vĩnh Chiêu nhìn về phía cửa lớn, vẻ mặt hờ hững.
“Phu nhân nói nếu ngài đã nói xong lời với nhị lão gia và nhị phu nhân thì
để nhị phu nhân tới gặp ngài ấy. Phu nhân nói đã lâu không thấy nhị phu
nhân, muốn gặp ngài ấy vô cùng.”
Lúc này
đôi mắt Uông Đỗ thị đột nhiên sáng lên, mừng rỡ như điên mà nhìn thẳng
hắn. Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, dừng một chút mới nói, “Đi đi.”
“Đa tạ đại bá.” Uông Đỗ thị lập tức bất chấp nước mắt trên mặt, bò lên chạy về phía cửa, miệng nức nở gọi, “Con ta, con ta,……”
Sau khi nàng ta chạy ra nhìn thấy ba đứa con của mình thì hoàn toàn ngó lơ
hai đứa con vợ lẽ đang run rẩy đứng kia mà lập tức lôi kéo con mình đi
về phía Đại Trọng. Đứa con trong bụng nữ nhân kia có Uông gia lão nhị lo lắng rồi nhưng ba đứa con trai của nàng thì chỉ có người mẹ là nàng vì
bọn họ đấu tranh.
“Ngươi cảm thấy ngươi
cưới thứ nữ của tướng gia làm quý thiếp thì ta không làm gì được ngươi
sao?” Uông Đỗ thị đi rồi Uông Vĩnh Chiêu mới nhếch khóe miệng mỉm cười
nói với Uông Vĩnh An, “Nghe nói đó là một mỹ nhân khó có, ngươi nói đi,
nàng ta đẹp đến thế nào mà khiến ngươi đến giờ này còn không dám nói với ta. Ngươi làm sao mà cưới được nữ nhi của tướng gia về tay thế?”
Hắn còn tưởng rằng một tay hắn mang theo ba đứa em trai này lớn lên, dọn
đường tương lai cho bọn họ nên dù có tâm tư nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ
không phản bội hắn, phản bội Uông gia. Nhưng thế sự khó liệu, đứa em
trai hắn coi trọng nhất lại cưới con gái của đối thủ, lại còn học mẹ của bọn họ muốn kéo Uông gia xuống nước.
“Lúc cưới nàng đệ không biết thân phận của nàng.” Uông Vĩnh An đã biết sự
tình không giấu diếm được nữa. Vị đại ca này của hắn vẫn là người không
ai đoán được, chẳng ai biết trong lòng hắn đã biết bao nhiêu. Hắn nói
“Lúc biết được thì trong bụng nàng đã có hài tử của đệ.”
“À……” Uông Vĩnh Chiêu cười nhướng mày, “Vậy ngươi nói xem hiện giờ ngươi tính thế nào?”
Trên mặt Uông Vĩnh An lúc này đã hoàn toàn không có huyết sắc. Nhưng dù rất
sợ hãi hắn vẫn ngẩng đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu nói, “Đại ca, Hàn Mai là
nữ tử đệ yêu thích, trong bụng nàng có hài tử của đệ. Đệ không giống
huynh, dù có thích nữ nhân nhưng quay đầu là có thể bỏ như giày cũ. Đệ
không tàn nhẫn được như huynh, đệ thích nàng, mặc kệ nàng chỉ là di
nương, mặc kệ nàng là nữ nhi của ai thì đệ cũng sẽ vì nàng mà che mưa
chắn gió.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì
khóe miệng cười đạm mạc sau đó gật đầu trả lời, “Nói ra thì ngươi quả
thật cũng là người tình thâm ý trọng, vậy ngươi cứ che chở đi, che chở
cho tốt vào……”
Dứt lời hắn đứng dậy, đi
nhanh ra ngoài, không hề quay đầu lại. Uông Vĩnh An nhìn bóng dáng uy
phong lẫm liệt của anh trai mình. Nam nhân trung niên mờ mịt nhìn đại
viện trống rỗng, cảm thấy đá dưới chân lạnh bất thường, lạnh đến nỗi tim hắn run lên.
Bên kia, Trương Tiểu Oản nghe Uông Thân thị nói với nàng về Uông Đỗ thị thì vội cho người gọi Đại Trọng tới dặn hắn vài câu.
Không bao lâu sau Uông Đỗ thị đã dắt tay ba đứa con trai đi vào. Trương Tiểu
Oản ở cửa đón bọn họ, nhìn thấy Uông Đỗ thị dắt tay con muốn quỳ xuống
thì nàng vội chạy ra đỡ.
“Trên mặt đất
lạnh lắm, đừng quỳ……” Trương Tiểu Oản nắm chặt tay nàng kia, quay đầu
nói với bà Bảy, “Ôm ba vị công tử đặt lên giường ấm, rồi đi rót bát canh gừng cho bọn họ, đừng để bị đông lạnh.”
“Vâng.” Bà Bảy vội hai tay dắt hai đứa nhỏ, lại gọi nha hoàn tới dắt tay đứa con lại rồi mang người vào trong phòng.
Lúc này Trương Tiểu Oản kéo bàn tay lạnh băng của Uông Đỗ thị rồi dẫn người vào phòng, miệng nhàn nhạt nói, “Ngày đó là ta thỉnh bà mối đến cửa
đính thân cho muội. Sau đó muội thành người của Uông gia thì có làm vài
việc ta không thích. Nhưng bất kể thế nào muội cũng là người nhà họ
Uông, con muội là chủ tử chân chính của Uông gia. Cái này không ai có
thể phủ nhận, chuyện của nam nhân thì để bọn họ tự xử lý, nữ nhân chúng
ta chỉ cần lo trong nhà, nuôi con cái là được.”
Uông Đỗ thị nghe thế thì ngẩng đầu để Trương Tiểu Oản lau nước mắt cho mình, sau đó miễn cưỡng cười nói, “Muội đã biết.”
“Chớ khóc.” Ở trước cửa, Trương Tiểu Oản lại dừng lại lau khô nước mắt cho
nàng ta, lại sửa sang xiêm y, sau đó bình tĩnh nói “Nghĩ nhiều đến những việc tốt ấy, đừng nghĩ đến những việc xấu, ngày rồi sẽ qua.”
Dứt lời nàng kéo tay nàng ta vào cửa, khóe miệng nhếch lên cười nói với bên trong, “Ta đón được người rồi, cuối cùng cũng tề tựu. Mọi người mau
ngồi đi, chờ lão gia về thì chúng ta cùng ăn cơm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT