Vội vã ra khỏi cabin, có một chiếc thuyền máy thật sự đậu trên biển.

Ôn Tiểu Huy bật khóc, tầm nhìn mờ đi, cậu dùng sức lau nước mắt, nhảy lên chiếc thuyền máy, khởi động nó bằng chìa khóa. Khi tiếng gầm của chiếc thuyền đâm vào màng nhĩ, cậu cũng cảm thấy có gì đó đâm xuyên vào trái tim cậu, cậu liếc về phía cabin, điểm chết người của cậu chính là cậu đã do dự quá lâu. Cậu muốn quay lại kéo Lạc Nghệ chạy, chạy càng xa càng tốt, tránh xa mọi mối hận thù, đúng sai, đe dọa và đau đớn, tránh xa cuộc sống khó khăn và thống khổ này. cậu có thể không quan tâm tới bất kỳ điều gì, miễn là cả hai còn sống.

Tuy nhiên, thực tế lại không cho phép cậu do dự, ngay khi đã rời khỏi cabin, cậu như vẫn có thể nghe thấy tiếng đếm ngược của quả bom, mà cùng lúc đó, có một vài người bước ra khỏi con tàu chỗ Thường Hồng đang ở, dường như có ý định phóng tới đây. Bởi vì đêm không trăng mà sao trời lại thưa thớt, cậu không thể nhìn thấy người đó là ai, nhưng cậu biết rằng Lạc Nghệ đã đúng, bom có thể được kiểm soát, nếu không họ sẽ không đến, rất có thể sẽ ở trong tay Thường Hồng.

Nghĩ đến đây, trái tim của Ôn Tiểu Huy an tâm hơn chút, cậu quay thuyền máy và lái về phía bờ, lúc này, cậu càng không thể liên lụy tới Lạc Nghệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play