Đồng Thu cảm thấy anh vừa bị thiêu cho bốc khói, trước kia sao anh lại không biết Hoắc Tri Hành là người thích trêu chọc người khác như vậy?

Nói tới việc để Hoắc Tri Hành bôi thuốc cho anh, đúng thật là rất xấu hổ, nhưng Đồng Thu cũng không nghĩ sẽ từ chối, hai người còn có cái gì chưa làm, bày đặt nhăn nhăn nhó nhó làm kiêu chi nữa.

“Anh không vội quay về sao?” Đồng Thu hỏi.

Hoắc Tri Hành đang loay hoay nghịch nghịch tuýp thuốc mỡ trong tay: “Đã sớm giao ban rồi, anh chỉ cần về ký tên là được, không vội.”

Đồng Thu nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng tự nhủ không khí tốt như vậy, đúng là có thể tới một phát, nhưng anh sợ ngày mai anh không lên lớp nổi, dù sao thân là chủ nhiệm lớp 12, cho dù là dạy Ngữ văn bị nói “Không quan trọng”, “Không thể kéo điểm”, anh cũng không thể vắng mặt trước kỳ thi Đại học dù chỉ một ngày.

Làm giáo viên phải có thái độ đúng mực.

Nhưng mà, không làm thì không làm, bôi thuốc thì vẫn được.

“Vậy anh chờ em.” Đồng Thu cố ý phóng mị nhãn nháy mắt với người ta, cười nói, “Em đi tắm, nhanh thôi.”

Đồng Thu ở trong phòng tắm cấp tốc chà lau sạch sẽ toàn bộ cơ thể, vừa rồi còn cảm thấy lạnh, nhưng lúc này một thân khí lạnh đã được nước ấm dội hết trơn.

Anh nghĩ có lẽ cũng nên để Hoắc Tri Hành tắm một chút, nhưng mà như vậy, sau đó có phải là có thể thuận tiện ở lại luôn không?

Tiến độ có hơi nhanh…..!

Tiếp theo có phải là nên ở chung? Đồng Thu nghĩ ngợi lung tung tắm xong mặc đồ ngủ, mở cửa phòng tắm thò đầu ra hỏi Hoắc Tri Hành: “Anh có muốn tắm không?”

Hoắc Tri Hành đang cúi đầu cau mày nhìn điện thoại: “Anh không tắm đâu, em xong rồi thì tới đây.”

Đồng Thu thấy sắc mặt hắn có vẻ không được tốt, đột nhiên thấy lo lắng, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì.” Hoắc Tri Hành nở nụ cười, để điện thoại xuống, kéo anh qua, “Nằm sấp xuống!”

Cảm giác xấu hổ vừa mới chết đuối trong phòng tắm lúc này đột nhiên trọng sinh, Đồng Thu nằm sấp ở trên giường, chôn mặt vào gối đầu buồn giọng nói: “Anh nhẹ một chút.”

Chuyện này Hoắc Tri Hành làm cũng không thuần thục, tuy trước kia đã từng bôi thuốc cho Đồng Thu hai lần, nhưng tình huống lúc ấy với bây giờ không giống nhau. Khi đó hai người vừa mới kết hôn, Đồng Thu thừa nhận không nổi kích cỡ của hắn, hắn thì không nắm bắt được lực đạo tiến công, kết quả Đồng Thu chảy máu, làm hắn sợ chết khiếp.

Tất nhiên, sau đó loại chuyện như vậy cũng không xảy ra nữa, hai người mỗi tháng đều “làm theo phép” một lần, cẩn thận, cẩn thận lại cẩn thận. Cẩn thận đến nỗi có thể sáp cho Đồng Thu ngủ mất, ở đâu ra có cơ hội làm người ta bị thương.

“A….”

Hoắc Tri Hành tay dính thuốc mỡ vừa mới chạm vào Đồng Thu, anh liền hừ hừ rên một tiếng.

“Đau sao?”

“….Không phải.” Sướng, nhưng Đồng Thu thẹn thùng không dám nói.

Chỗ đó vẫn luôn vừa nóng rát lại vừa đau, đột nhiên gặp thuốc mỡ lành lạnh, phải nói là thoải mái đến mức không khống chế nổi âm thanh rên rỉ.

Hoắc Tri Hành nhìn anh một cái, cười, cẩn thận nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh, trong suốt quá trình, Đồng Thu thỉnh thoảng lại phát ra đủ kiểu âm thanh “ngọt ngào” khiến cho Hoắc Tri Hành tay run nơi nào đó cũng run luôn, còn mê người hơn cả hồ ly tinh.

Chuyện bôi thuốc này đúng là rèn luyện ý chí mà, đặc biệt còn là sau khi vừa mới biết được đối phương có bao nhiêu mỹ vị.

Cảnh sát Hoắc dựa vào ý chí siêu nhân, nhịn xuống xúc động muốn làm chuyện xấu. Bôi thuốc xong, hắn giúp Đồng Thu kéo quần lên, xoa xoa mái tóc mềm mại của anh nói: “Được rồi, em nằm sấp một lát.”

Đồng Thu nghiêng mặt nhìn hắn, không biết là vì hưng phấn hay là vì khó chịu, mặt đỏ bừng, anh nói: “Cảm ơn dịch vụ đi kèm* của cảnh sát Hoắc.”

* Dịch vụ đi kèm (Accompanied services): là dịch vụ cung cấp cho khách hàng kèm theo sản phẩm.

Hoắc Tri Hành cười ra tiếng, nhéo eo anh một cái, không đứng đắn nói: “Đừng khách sáo, sau này mong ngài lui tới nhiều hơn.”

Thuốc đã bôi xong, quần áo cũng thay rồi, Hoắc Tri Hành xoay hai vòng, phát hiện hắn cũng không còn lý do gì tiếp tục ngồi đây, dĩ nhiên hắn cũng không định ở lại, thậm chí lúc nãy đến hắn cũng không nghĩ sẽ đi lên nhà.

“Anh đi đây.” Hoắc Tri Hành mặc lại áo sơ mi cảnh phục, còn cố ý trêu ghẹo Đồng Thu, đứng trước mặt người ta mà mặc quần áo. 

Đồng Thu nhìn hắn cài từng nút từng nút áo, cảm thấy lỗ mũi đang bốc hỏa, anh thật sự giống như một con rồng phun lửa vậy.

Anh đột nhiên nhớ tới Sở Dao nói cái gì mà ABO, thật sự bắt đầu hoài nghi chính mình tới kỳ phát tình.

Mặc dù không muốn để người ta đi, nhưng Đồng Thu vẫn hé miệng nói: “Ừm, ngày mai gặp lại.”

Hoắc Tri Hành bất ngờ cúi người, đưa mặt đến trước mặt Đồng Thu.

Đồng Thu còn tưởng hắn muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon gì đó, kết quả Hoắc Tri Hành chỉ cười nói một câu: “Thầy giáo Đồng, ngày mai gặp.”

Hoắc Tri Hành đi rồi, Đồng Thu nghe tiếng đóng cửa, thở dài.

Anh phát hiện anh tự vả mặt vả cực kỳ đau, vả trên mọi phương diện, khiến anh sầu vô cùng.

Trong nhà yên tĩnh đến kỳ cục, anh nắm tuýp thuốc mỡ đã không còn tác dụng trong tay, đầy trong đầu đều là Hoắc Tri Hành.

Đồng Thu phun tào chính mình: Đúng là quá mới mẻ, sau khi ly hôn mình vậy mà đối với chồng cũ động tâm rồi!

Có thể gửi bài đến cho “Giải Thưởng Hành Vi Nhầm Lẫn”* được rồi.

* Giải Thưởng Hành Vi Nhầm Lẫn (迷惑行為大賞): là một blogger hài hước nổi tiếng trên mạng xã hội Weibo của Trung Quốc.

Giờ phút này thầy giáo Đồng nằm ở trên giường kéo rèm cửa sổ, nghĩ đến anh chàng khách quý làm anh động lòng, nghĩ đi nghĩ lại liền nghĩ đến quần chữ T, nghĩ tới quần chữ T liền nghĩ đến đêm hôm qua.

Kỳ thi đêm hôm qua đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt, quá sốc, khiến cho cuộc đời ba mươi mấy năm của thầy giáo Đồng cuối cùng cũng đạt tới “đỉnh cao”.

Trong lòng anh có lửa, không có chỗ phát tiết, suy đi nghĩ lại, lấy điện thoại gọi cho Sở Dao, những lúc thế này, cần phải có chị em nhanh chóng tới giúp mình giải quyết vấn đề.

“Ông lại có chuyện gì?” Sở Dao than thở, “Chị đây vừa mới tan tầm, chị già rồi tại sao lại cứ bắt chị tăng ca vậy chứ?”

“Sở Dao nữ sĩ, tôi muốn tâm sự với bà.”

Nói chứ, mỗi khi Đồng Thu dùng xưng hô “Sở Dao nữ sĩ”, chính là lúc muốn giở trò quỷ. Lần trước anh gọi Sở Dao như vậy, là tuyên bố mình muốn ly hôn.

“Uh huh, ông nói đi.” Sở Dao đã làm xong công tác tư tưởng cho bản thân.

“Tôi nghĩ, tôi là thầy giáo.”

“…..Cái này còn nghĩ ư? Đầu óc ông bị Hoắc Tri Hành làm hỏng rồi à?”

“Không phải! Bà nghe tôi nói hết đã.” Đồng Thu nói, “Tôi là thầy giáo, thân phận đặc thù, đời sống cá nhân của tôi cần phải kiểm điểm lại chút.”

Sở Dao kinh ngạc: “Ông đã làm ra chuyện gì có hại đối với xã hội? Đêm qua ông cường bạo Hoắc Tri Hành?”

“Tôi ở trong lòng bà rốt cục là cái hình tượng gì?” Đồng Thu nhìn trần nhà trợn mắt nói, “Tôi cảm thấy quan hệ giữa tôi và Hoắc Tri Hành tuyệt đối không thể phát triển thành pháo hữu.”

“….Ông là muốn nói với tôi cái này thật sao?” Chị em tốt đúng là rất hiểu nhau, Sở Dao cũng giống như Đồng Thu trợn trắng mắt, “Ông không cần phải nói nhảm, muốn phục hôn thì nói thẳng, không cần làm mấy cái không đâu, tôi cũng không cười nhạo ông.”

“Chuyện phục hôn sau này hãy nói, bọn tôi tạm thời còn chưa có tới cái trình độ đó.” Đồng Thu đặc biệt nghiêm túc nói, “Nhưng mà, bà nói thử xem nếu tôi theo đuổi Hoắc Tri Hành, anh ấy có đồng ý hay không?”

Sở Dao trầm mặc, cô đứng dưới lầu công ty, trong cơn gió lồng lộng.

“Thật sự, chúng ta phân tích vấn đề này một chút.” Đồng Thu nghiêm túc nói, “Tôi nghĩ rồi, bọn tôi ly hôn là có hai nguyên nhân, một là sinh hoạt giường chiếu không hài hòa, hiện tại xem như đã giải quyết triệt để, cái còn lại chính là lúc trước đối với nhau quá giả tạo, nhưng mà dạo này qua lại với nhau dường như thoải mái hơn nhiều rồi, tôi ở trước mặt anh ấy không cần lúc nào cũng phải giả bộ đứng đắn nghiêm trang, cái đuôi chó sói của anh ấy hình như cũng lộ ra rồi.”

“Đồng Thu ơi!” Sở Dao nghiêm túc chân thành nói, “Nói nhiều như vậy, còn không phải là người ta dâng đồ ngủ cho ông rồi sao! Ông cái người này, sao lại không thể thản nhiên mà đối mặt với sự thật ông chính là cầm thú vậy hả?”

Đồng Thu bị nói trúng rồi, lại còn bướng bỉnh không chịu thừa nhận, cuối cùng thẹn quá hóa giận ngắt cuộc gọi.

Cuộc gọi thì ngắt, nhưng điện thoại không có tắt.

Sở Dao gửi Wechat tới: Chị em, còn nói nhảm gì nữa, thích thì nhích liền.

Lại gửi tới một cái nữa: Theo đuổi đi, như chưa từng có cuộc ly hôn!

Sự cổ vũ của chị em tốt dường như giải được trăm nỗi sầu lo. Sau khi đọc tin nhắn Wechat của Sở Dao, thầy giáo Đồng cầm thú mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ, nhưng mà ngủ đến nửa đêm, anh lại tỉnh.

Đại khái là vì đi ngủ quá sớm, cho nên thức dậy cũng sớm, Đồng Thu mở to mắt nhìn đồng hồ, 2 giờ 45 phút.

Anh buồn bực nhét điện thoại xuống dưới gối đầu, trong lòng nghĩ: Tại sao vẫn chưa tới buổi tối! Đến buổi tối là có thể cùng chồng cũ đi xem phim nát!

Lúc Đồng Thu nảy ra cái suy nghĩ này ở trong đầu, anh cảm giác có lẽ anh thật sự hết thuốc chữa rồi.

Mấy tiếng sau đó Đồng Thu ngủ cứ bị đứt đoạn, về sau thật sự ngủ không được nữa, anh lấy di động ra tìm kiếm ABO, biểu tình phong phú nằm đọc tiểu thuyết thơm mùi thịt mấy tiếng đồng hồ.

Sáng ra, may mắn là trên mắt không có quầng thâm, Đồng Thu lại bôi thuốc cho cái địa phương bị Hoắc Tri Hành này nọ thêm một lần, cảm thấy đã đỡ nhiều rồi, nếu như tối hôm nay cảnh sát Hoắc gửi lời mời, anh cảm thấy anh có thể kiên trì coi thi một lúc.

Anh có chút chờ mong, cũng không biết bản thân thí sinh nghĩ như thế nào.

Anh liếc nhìn chính mình trong gương một cái, cảm thấy anh chính là Omega đến kỳ phát tình phóng thích tin tức tố khắp nơi trong cái tiểu thuyết anh mới đọc.

Giờ phút này, tin tức tố đang tràn ngập khắp nhà, thầy giáo Đồng cần gấp Alpha của anh – cảnh sát Hoắc đến kiềm hãm lại.

Lily có lời muốn nói: Mình không có đọc ABO nên cái đoạn này mình thật sự không biết dịch sao cho xuôi văn đúng nghĩa cả. Bạn nào có thể thì góp ý giúp mình với nhé! Thankiu so much!!!

Trước khi ra cửa, Đồng Thu vô tình nhìn thấy cái vé xem phim nằm lẻ loi trên bàn trà, rành rành là ghế tình nhân, vậy mà chỉ còn lại có một vé, đúng thật là Hứa Tiên bị cưỡng ép chia rẽ cùng Bạch Nương Tử mà.

Thật bi thảm!

Mặc dù Hoắc Tri Hành nói muốn xem phim hai người có thể tự mình mua vé, nhưng mà tự mình mua, chung quy cũng không phải ghế tình nhân, ta nói tiếc gì đâu….

Rạp chiếu phim chỉ có mấy cái ghế VIP ở hàng cuối cùng là ghế tình nhân, toàn bộ những chỗ khác đều là ghế bình thường, nếu không phải vì muốn cùng chồng cũ ngồi ghế tình nhân, ai muốn xem cái phim nát 《Cổ Mộ Phong Vân》 này chứ!

Đồng Thu cực kỳ oán giận, nhưng oán đi oán lại cũng chỉ có thể oán chính mình.

Nghỉ giữa giờ, Phùng Khải Văn chạy đến bên cạnh bạn gái nhỏ Hám Duyệt nhỏ giọng nói: “Em có phát hiện không, Đồng ca hôm nay đặc biệt phấn khích.”

Hám Duyệt nhìn thoáng qua thầy giáo Đồng đã đến phòng học chuẩn bị lên lớp từ sớm: “Xem ra không tệ, thầy Đồng mỗi lần lên lớp trạng thái đều rất tốt.”

Phùng Khải Văn dựng thẳng ngón trỏ, ở trước mặt Hám Duyệt lắc lắc: “No, no, no! Hôm nay rất khác, không tin em cứ chờ sẽ thấy.”

Thầy giáo Đồng hôm nay đúng là phấn khích, chuyện này hoàn toàn bị học trò biết người biết ta – Phùng Khải Văn đoán trúng rồi. Giáo viên phấn khích kết quả sẽ là thế nào?

Đương nhiên sẽ là dằn vặt đệ tử. 

“Nói tóm lại, tâm tình giáo viên tốt hay không tốt, học sinh cũng đều gặp nạn. Cái này, mình lẽ ra phải nghĩ đến từ sớm.” Phùng Khải Văn hận không thể chôn mặt vào vở bài tập.

Đồng Thu hôm nay hứng thú cao vời vợi, cao đến mức gọi tên ai là người đó phải đứng lên đọc thuộc lòng 《Trường Hận Ca》 cùng 《Tỳ Bà Hành》, hai bài thơ này không phải đặc biệt khó đọc, nhưng đặc biệt dài! Đối với cái chiều dài này, tất cả mọi người ai có thể trốn liền trốn.

Phùng Khải Văn với tư cách con cưng của trời, dĩ nhiên sẽ không bị gọi lên đọc một trong hai bài, mà là… đọc toàn bộ hai bài. Cũng may dạo này Phùng Khải Văn bị Hám Duyệt giám sát, bữa trước miễn cưỡng đem toàn bộ thơ cổ tất cả đều học thuộc, coi như tránh được một kiếp.

Thầy giáo Đồng rất vui vẻ, hành động hết sức khoa trương.

Rốt cục là khoa trương cỡ nào?

Chính là sau khi Phùng Khải Văn thở không ra hơi đọc xong, thầy giáo Đồng kêu gọi mọi người cho cậu…. một tràng pháo tay nồng nhiệt, trong khoảnh khắc, Phùng Khải Văn dường như quay về với tiểu học.

Sau khi hết tiết, Phùng Khải Văn đi theo hỏi Đồng Thu: “Đồng ca, thầy cùng sư mẫu phục hôn phải không?”

Đồng Thu híp mắt nhìn cậu một cái: “Tuổi còn nhỏ, nói mê sảng cái gì đâu không?”

“Vậy… tối nay thầy hẹn sư mẫu cùng đi xem phim sao?”

Đồng Thu lại híp mắt nhìn cậu: “Tuổi còn nhỏ, sao lại nhiều chuyện như vậy?”

Phùng Khải Văn cười hì hì nói: “Đồng ca, cái vẻ mặt xuân sắc này của thầy, ai không biết còn tưởng lớp mình kỳ thi thử vừa rồi tổng điểm xếp hạng nhất đấy!”

Nói đến đây, Đồng Thu liền tức giận.

“Em còn không biết xấu hổ mà nói.” Đồng Thu đứng lại, bày ra tư thái của chủ nhiệm lớp, “Em nghĩ lại đi….., nếu không phải “nhờ” vào sức của em kéo điểm bình quân Ngữ văn xuống, chúng ta thật sự có thể đứng nhất đấy!”

“Không sao hết, em cũng chỉ thua hạng nhất có 0.5 điểm thôi mà!” Phùng Khải Văn lại rất thoải mái.

“Chỉ 0.5 điểm?” Đồng Thu nói, “Thi Đại Học chênh lệch 0.5 điểm, xếp hạng có thể lượn một vòng quanh địa cầu đấy!”

Phùng Khải Văn cười ha ha, không dám tiếp tục nhiều chuyện, sợ bị Đồng ca tóm lấy giáo dục tư tưởng, lui về phía sau: “Lần sau em sẽ cố gắng nhiều hơn, cuối tuần này không phải cũng thi giống vậy sao, em nhặt mặt mũi về cho thầy là được.”

Đồng Thu rất hài lòng: “Tuổi trẻ rất hiểu chuyện, cố gắng lên, thầy chờ mong em cá chép vượt vũ môn hóa rồng*!”

* Cá chép vượt vũ môn hóa rồng: là một sự tích ở nước ta. Đây là một câu chuyện kể về sự kiên cường, ý chí sắt đá và những nỗ lực không ngừng để phấn đấu, vượt qua mọi khó khăn và thử thách.

Ngay cả Phùng Khải Văn còn nhìn ra được thầy giáo Đồng phấn khích, anh thật sự đúng là rất phấn khích.

Rõ ràng là hẹn vào buổi tối, nhưng từ trưa lúc ăn cơm xong Đồng Thu đã bắt đầu liên tục nhìn đồng hồ, chốc chốc lại nhìn một cái, ngóng trông mau đến 4 giờ Hoắc Tri Hành tan ca. 

Giáo viên có quan hệ khá tốt với anh cười cười đùa giỡn: “Thầy giáo Đồng tối hôm nay đi hẹn hò đúng không…?”

Bởi vì lần trước ranh con Phùng Khải Văn ở trong văn phòng làm lộ chuyện anh ly hôn, dẫn đến việc dạo này cũng không có ai dám hỏi đến đời sống tình cảm của Đồng Thu. Giáo viên cũng rất thích buôn chuyện, cả đám đều ở sau lưng người khác lén lút bàn luận chuyện đời tư của người ta.

Ngày trước bởi vì Đồng Thu là người duy nhất trong phòng kết hôn đồng tính, mọi người còn có cảm giác mới lạ, một vài người quan hệ tốt lúc rảnh rỗi sẽ cùng Đồng Thu nói chuyện vui đùa cởi mở, sau này biết anh ly hôn, cũng không nhắc đến nữa.

Đồng Thu vừa nghe hai chữ “hẹn hò” xua tay giải thích: “Không có không có, đâu ra chuyện đó.”

Ngoài miệng thì thanh minh, nhưng lại cười đến vô cùng vui vẻ.

Giáo viên kia không tin, nhưng cũng không hỏi nữa.

Đồng Thu ngồi suy nghĩ mấy lời vừa rồi của đối phương, vốn chỉ là cùng đi xem phim, nhưng mà nói, như vậy thật sự cũng rất giống hẹn hò.

Đồng Thu bỗng nhiên có cảm giác anh giống như học sinh yêu đương. Học khác lớp, đếm kim giây chờ tan học để gặp nhau. Cái loại cảm giác kích động của tuổi trẻ đột nhiên mạnh mẽ chảy ào vào trong cơ thể.

Nhưng mà, đương nhiên Đồng Thu hồi trung học cũng không có yêu đương, anh hồi mười bảy mười tám tuổi, tập trung tinh thần theo đuổi ngôi sao, đúng hơn là nói, ý dâm ngôi sao cầu thủ.

Lúc ấy Đồng Thu mắt cao tới trời, cảm thấy nam sinh bên cạnh đều khiến anh quá thất vọng, hoàn toàn không có loại đàn ông vừa cao vừa đẹp vừa gợi cảm lại còn thể lực tốt. Bởi vì không có, cho nên chỉ có thể tiếp tục ý dâm ngôi sao cầu thủ.

Ai mà biết, bây giờ lại thật sự xuất hiện một người như vậy —- chính là cảnh sát Hoắc!

Vừa cao vừa đẹp lại gợi cảm, thể lực cực kỳ tốt, hơn nữa còn mặc đồng phục.

Hai tháng sau khi ly hôn, Đồng Thu cuối cùng cũng ý thức được, chồng trước của anh chính là mẫu người tình lý tưởng lúc anh mười mấy tuổi mong muốn nhất. Trước kia anh đúng là phí phạm của trời, ôm báu vật lại không biết quý trọng. Hiện tại mới hậu tri hậu giác ý thức được, đối phương hợp khẩu vị của anh đến nhường nào.

Bản chất của con người chính là vừa mù lại còn vừa điếc, Đồng Thu tự nói với bản thân như vậy.

Ngoài miệng thì nói đây không phải hẹn hò, nói mình một chút cũng không mong đợi, nhưng Đồng Thu vẫn cứ cách vài phút lại nhìn đồng hồ.

Anh nhớ tới trong truyện《Hoàng Tử Bé》, cái con tiểu Hồ Ly (Cáo lông đỏ) đã nói với Hoàng Tử Bé: “Nếu cậu đến, chẳng hạn như lúc 4 giờ chiều, thì từ 3 giờ tớ đã cảm thấy hạnh phúc rồi.”

Anh phát hiện, anh so với tiểu Hồ Ly còn si ngốc hơn, Hoàng Tử Bé người ta nói 4 giờ, tiểu Hồ Ly cũng chỉ bắt đầu hạnh phúc từ 3 giờ. Hoắc Tri Hành nói 4 giờ gọi điện thoại, anh từ tối hôm qua đã bắt đầu háo hức.

Đồng Thu phun tào chính mình: Mày tỉnh táo một chút, là mày yêu cầu ly hôn, hiện tại vả mặt có đau không?

Anh cầm bút, nhưng lại không có tâm tư làm bài. Vốn dĩ dự định ngày mai đem đề thi này phát cho bọn nhãi ranh kia làm, trước khi bọn chúng làm, giáo viên phải làm trước một lần, nhưng mà bây giờ, thầy giáo Đồng một chút cũng không muốn giải đề, chỉ muốn ngồi chờ chồng cũ tới đón thôi!

Cho nên nói, yêu đương đúng là làm chểnh mảng học tập!

Thầy giáo Đồng cảm thấy tĩnh không được tâm, lấy tai nghe ra, định bụng vừa nghe nhạc vừa làm bài, tuyệt đối không thể để chuyện yêu đương ảnh hưởng tới chính sự. Anh đeo tai nghe mở ứng dụng phát nhạc, tùy tiện chọn đại một danh sách bài hát rồi để phát ngẫu nhiên, sau đó từ trong tai nghe truyền đến một giọng nữ quen thuộc, hát: “Thiên ngôn vạn ngữ còn chưa kịp nói, nước mắt em đã sớm tràn mi, kể từ ngày đó em quyến luyến trạm xe này, đã bao nhiêu lần đứng từ đằng xa si ngốc nhìn về đây….”

Vừa nghe thấy trạm xe, anh nhớ tới đêm qua hai người trú mưa ở trạm xe bus.

Vừa nghe thấy si ngốc nhìn, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thầy giáo Đồng giật tai nghe xuống, không thể nghe nữa, ngay cả âm nhạc cũng nói với anh, đừng có học nữa, chuyên tâm mà tâm viên ý mã* đi.

* Tâm viên ý mã: tâm trí xao động, nhảy nhót, mất kiểm soát.

Toàn bộ thế giới đều đang ám chỉ, thầy giáo Đồng vô cùng khát vọng nhìn thấy cảnh sát Hoắc.

Thầy giáo Đồng chịu mọi nỗi khổ tương tư, cuối cùng vào lúc 4 giờ 5 phút cũng chờ được điện thoại của – chồng cũ mới bị anh vứt bỏ không bao lâu, hiện tại đang vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để câu trở về – cảnh sát Hoắc.

“Em đang ở trường học hả?” Hoắc Tri Hành hỏi.

Đồng Thu cố gắng làm cho giọng nói nghe không hề nhấp nhô gợn sóng, kiên quyết không thể để lộ bản thân trong lòng đã chờ đợi cuộc gọi này từ rất lâu, cái này xấu hổ chết mất thôi!

“Ừm, anh tan ca rồi à?” Ngữ khí Đồng Thu nghe vô cùng bình tĩnh, mà tim thì đập bang bang giống như vừa mới chạy xong 3000m.

Đúng là không có tiền đồ, Đồng Thu tự nói với mình như vậy.

Anh cảm thấy anh bây giờ hoàn toàn không có một tí ổn trọng bình tĩnh nào mà đàn ông trưởng thành nên có, thật sự làm mất mặt toàn bộ quần thể giáo viên nhân dân mà.

“Ừ, bây giờ anh đang đi đến trường em, khi nào tới anh sẽ gọi điện.” Hoắc Tri Hành nói, “Vé anh đã mua rồi, nhưng mà suất chiếu giống của em hôm qua không còn, anh mua suất tiếp theo, muộn hơn một tiếng, có được không?”

“Ừm, không sao hết.” Đồng Thu cũng chả quan tâm phim chiếu giờ nào, cái phim kia không chiếu cũng chả sao, quan trọng là…. hai người ở cùng nhau. “Chúng ta có thể ăn cơm trước, sau đó đi dạo một lát.”

Nhắc tới cũng buồn cười, hai người bọn họ trong suốt một năm kết hôn chưa từng cùng nhau đi mua sắm. Đồng Thu cảm thấy Hoắc Tri Hành tuy cong nhưng lại rất thẳng (tính), chưa bao giờ đi mua sắm, quần áo cũng chỉ có vài bộ mặc đi mặc lại, vô cùng đơn điệu.

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, Hoắc Tri Hành đại đa số thời gian đều mặc cảnh phục, không giống như Đồng Thu, hận không thể lên sàn catwalk trình diễn. Cho dù là ở trường học, coi như không thể ăn mặc khoa trương hoa hòe lộng lẫy thì anh cũng phải mỗi ngày đổi một bộ, anh cảm thấy, đây là phẩm chất cơ bản của thanh niên chất lượng cao.

Dĩ nhiên, anh thích nhất vẫn là cảnh phục của Hoắc Tri Hành, ở nhà lén lút mặc không ít lần.

“Được rồi!” Hoắc Tri Hành nói, “Anh lên xe, sẽ nhanh thôi, em đợi anh!”

Đồng Thu rất thích câu “Em đợi anh!” này, giống như tất cả mọi thứ cuối cùng cũng đã có hy vọng, Hoa Hồng nhỏ rốt cục cũng biết được Hoàng Tử Bé sắp trở về.

Cúp điện thoại, anh lại bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề vô cùng nhàm chán: Anh rốt cục là cái con Hồ Ly kia hay là Hoa Hồng nhỏ?

Lúc Hoắc Tri Hành đến trường Đồng Thu vừa đúng 4 giờ 30 phút. Học sinh còn chưa có tan học, giáo viên đã chuồn trước.

“Anh có làm ảnh hưởng đến công việc của em không?” Sau khi gặp nhau, Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu sóng vai đứng ở ven đường đón taxi, “Anh nhớ em trước kia ngày nào cũng phải ở cùng học sinh đến khi xong tiết tự học buổi tối mới về nhà.”

“Giáo viên thỉnh thoảng cũng muốn vụng trộm lười biếng.” Đồng Thu nỗ lực kiếm cho mình cái cớ, “Đợt trước em bởi vì tinh thần quá căng thẳng nên bị đau nửa đầu, bác sĩ dặn không thể quá mệt mỏi.”

Hoắc Tri Hành nhịn cười, không nói gì, chút tâm tư nhỏ này của Đồng Thu, hắn hiểu rất rõ.

Xe đến, hai người lên xe, cùng nhau ngồi ở ghế sau, vai kề vai, tay dán tay, chân chạm chân, dính sát vào nhau. Rõ ràng hai bên đều còn trống cả khoảng lớn, nhưng mà ai cũng cứ chen vào giữa mà ngồi, như là sợ người khác không biết hai người này quan hệ không bình thường vậy.

“Đúng rồi, Phương Bách Thành thế nào? Không phải là bị giam giữ thật chứ?”

“Em lo lắng cho gã sao…?” Hoắc Tri Hành nghiêng đầu nhìn anh, “Anh ghen đó!”

Đồng Thu vốn nghĩ rằng sau khi anh cùng Hoắc Tri Hành ngủ rồi thì sẽ không dễ dàng bị người này làm cho lỗ tai nóng lên nữa, ai mà biết người này lại thẳng thắn nói mình ghen như vậy, trái lại lại khiến cho anh xấu hổ.

“Em không có lo lắng cho gã…” Đồng Thu cảm thấy anh cần phải đi kiểm tra tim, mấy ngày nay vừa thấy Hoắc Tri Hành tim mẹ nó liền đập loạn, giống y như người say rượu đang nhảy disco, khiến anh muốn kiệt sức luôn!

Nhưng mà, thầy giáo Đồng dù cho trong lòng có nhảy disco thế nào cũng sẽ không thể hiện ra ngoài, anh chỉ dùng vài giây đồng hồ liền có thể điều chỉnh tâm trạng, thầy giáo đúng là thầy giáo, am hiểu nhất chính là làm bộ làm tịch, anh nói: “Em chỉ thuận miệng hỏi một chút.”

“Đêm qua đã thả rồi.” Hoắc Tri Hành nói, “Triệu Hòa Vũ giam gã đến nửa đêm, cuối cùng gã cũng chịu chủ động nhận sai, hứa về sau sẽ không đến làm phiền em nữa.”

Phương Bách Thành đúng thật là sợ rồi, lúc trước Đồng Thu nói thế nào gã cũng không tin, nhưng đi vào sở cảnh sát Tam Hồ, phát hiện cảnh sát nhân dân ở đây đều xem Đồng Thu là người trong nhà. Nếu đã là người nhà của nhân viên cảnh sát, gã nào có gan tiếp tục trêu chọc.

Đồng Thu cảm thấy vấn đề này anh thật sự có hơi không đúng, Phương Bách Thành theo dõi anh đúng thật là có thể báo cảnh sát. Nhưng xét về công mà nói, anh không nên gọi cảnh sát an ninh khu vực khác đến xử lý chuyện này, truyền ra ngoài không được hay cho lắm. Còn xét về tư, anh vô cùng hạnh phúc, tất cả lời nói việc làm của Hoắc Tri Hành ngày hôm qua đều làm anh hạnh phúc.

Mẹ nó đúng thật là vả mặt!

Đồng Thu ở trong lòng mắng chính mình một câu, nhớ tới một lời bài hát: Lúc đầu là anh muốn chia tay, chia tay thì chia tay, bây giờ lại phải dùng chân ái mà dỗ em trở về….

Anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy trạng thái tinh thần của mình hôm nay vô cùng không ổn định, lúc cố gắng khích lệ bản thân tỉnh táo, anh đột nhiên phát hiện Hoắc Tri Hành….. đeo nhẫn.

Cái nhẫn kia anh quá quen thuộc, là nhẫn cưới của hai người bọn họ, sau khi ly hôn Đồng Thu đeo nó theo, sau đó vẫn luôn bảo sẽ trả lại cho Hoắc Tri Hành. Thế nhưng trong khoảng thời gian này cả hai người đều không ai đề cập đến chuyện đó.

Anh vô thức mà sờ lên ngón tay đeo nhẫn của mình, lúc trước cái nhẫn kia để lại một dấu ngấn mãi không mất, Đồng Thu từng cho rằng cái dấu ngấn cùng cuộc hôn nhân này rất giống nhau, dù đã rời khỏi thân thể nhưng ấn ký cũng sẽ vĩnh viễn không biến mất. Nhưng bây giờ sờ đến, chỗ đó đã bằng phẳng hoàn toàn nhìn không ra dấu vết.

Đồng Thu đột nhiên cảm thấy mất mát, có chút không nỡ bỏ cái dấu vết kia.

Nhưng mà nói lại, đã hơn hai tháng, ai có thể nghĩ đến sau khi ly hôn hơn hai tháng, anh không chỉ cùng chồng cũ ngủ đến sảng khoái, mà còn u mê đần độn có cảm tình với chồng cũ.

Ai có thể nghĩ đến, hơn hai tháng sau khi ly hôn, chồng cũ của anh lại đeo nhẫn cưới ngay trước mặt anh chứ.

Đây là có ý gì?

Đồng Thu vô cùng muốn hỏi hắn: Cảnh sát Hoắc, anh có phải là muốn cùng em phục hôn đúng không?

Nhưng anh há to miệng, lại nuốt xuống một ngụm nước miếng, cuối cùng cũng không hỏi ra khỏi miệng.

Tim Đồng Thu vẫn cứ như đang nhảy disco, hô hấp trở nên khó khăn, não bộ cũng bắt đầu đóng băng rồi. Anh cảm thấy Hoắc Tri Hành chắc chắn cũng thích anh, nhưng mà không phải anh như này, Hoắc Tri Hành đối với anh có lẽ là vỡ mộng rồi?

Đồng Thu Hoắc Tri Hành thích là bộ dạng thế nào? Có lẽ là ổn trọng thành thục, nhạt nhẽo ôn hòa, chăm chỉ dịu dàng.

Nhưng anh là loại người gì? Muộn tao! Hai chữ này có thể hình dung toàn bộ con người anh.

Tóm lại, Đồng Thu cảm thấy, Hoắc Tri Hành trêu ghẹo anh thì trêu ghẹo anh, ngủ anh thì ngủ anh, nhưng hắn thích, vẫn là Đồng Thu giả mù mưa sa kia.

“Hỏi anh một vấn đề.” Đồng Thu cố gắng để mình không nhìn xuống ngón tay Hoắc Tri Hành.

“Ừ, em nói đi.” Hoắc Tri Hành lại rất tự nhiên, “Không cho phép hỏi về Phương Bách Thành.”

Đồng Thu nở nụ cười: “Em hỏi chuyện của gã làm cái gì!”

Anh đưa tay nhéo nhéo chóp mũi, ở trong lòng tìm từ ngữ một chút, sau đó nói: “Vấn đề này có hơi riêng tư, anh cũng có thể không cần trả lời.”

“Em nói trước đi, anh sẽ cố gắng hết sức.”

“Anh rốt cục là thích kiểu người như thế nào….?”

Nếu như cuộc đời là một bộ phim thần tượng tuổi thanh xuân, vậy thì lúc Đồng Thu hỏi Hoắc Tri Hành “Anh rốt cục là thích kiểu người như thế nào….?”, Hoắc Tri Hành có lẽ sẽ không hề do dự trả lời: “Thích người như em.”

Đây mới là kịch bản hoàn mỹ nhất, có thể làm cho khán giả đứng dậy vỗ tay trầm trồ khen hay.

Nhưng mà, bọn anh không có sống trong phim thần tượng, mà là sống trong một kịch bản còn chưa có viết xong, nằm trong “Lòng bàn tay của Thượng Đế”, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh bất ngờ.

Bởi vậy nên, Đồng Thu vừa hỏi xong, tài xế liền thắng gấp, Hoắc Tri Hành vô thức đem người bảo vệ, sau khi nghe xong tài xế chửi xe phía trước phạm luật, Hoắc Tri Hành mới hỏi: “Em vừa mới nói cái gì?”

Đồng Thu đau đầu, có trời mới biết anh vừa rồi cần bao nhiêu dũng khí mới dám hỏi cái vấn đề đó. Lúc này, dũng khí đã bốc hơi, hết rồi, không hỏi nữa, không hỏi, thích kiểu nào thì thích đi!

“Em hỏi lát nữa anh muốn ăn cái gì?” Đồng Thu nói, “Em muốn ăn gà rán.”

Hoắc Tri Hành cười vô cùng sủng nịnh, giọng điệu cũng vô cùng cưng chiều: “Được, em muốn ăn cái gì chúng ta ăn cái đó.”

Giờ phút này, cảnh sát Hoắc còn chưa có biết, hắn vừa mới bỏ lỡ một thời cơ tuyệt hảo để tỏ tình, đây thật sự đúng là vận mệnh trêu ngươi.

Rạp chiếu phim ở trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại. Lúc hai người xuống xe, thời gian vẫn còn sớm, cũng không cần vội vàng đi lấy vé, Đồng Thu đứng nhìn bản đồ chỉ đường ở tầng trệt một lúc lâu, vẫn không biết nên ăn cái gì.

“Không phải ăn gà rán sao?”

“Em nói đùa thôi.” Đồng Thu nhớ rõ Hoắc Tri Hành không thích ăn thịt gà, vừa rồi chỉ là giận dỗi, thuận miệng nói thôi.

Tự mình giận dỗi sau đó lại trút lên người khác, Đồng Thu cảm giác anh cũng quá trẻ con. Nhưng mà, anh chỉ trẻ con ở trước mặt Hoắc Tri Hành, bình thường hầu hết thời gian đều là một thầy giáo vô cùng thành thục.

“Cái này đi.” Ngón tay Hoắc Tri Hành chỉ vào tên một nhà hàng Nhật Bản, “Anh nhớ trước kia em từng nhắc tới.”

Đồng Thu mất một lúc lâu mới nhớ ra, anh đúng là từng nói với Hoắc Tri Hành về nhà hàng này. Lúc đó hai người vừa mới kết hôn được khoảng nửa năm, nhà hàng này khai trương, rất nổi tiếng, anh nói muốn đến ăn thử. Hoắc Tri Hành lúc đó đã đồng ý, nhưng chuyện này sau đó hình như đều bị bọn anh quên mất, không ai nhắc lại.

Nếu không phải Hoắc Tri Hành nói đến, Đồng Thu vừa rồi nhìn thấy tên nhà hàng này cũng không có nhớ.

“Trí nhớ của anh vẫn còn rất tốt.” Đồng Thu nghiêng đầu nhìn hắn cười, “Vậy chỗ này đi, anh đền bù tổn thất cho em.”

Lúc trước đã nói cùng đi, không nghĩ tới mãi cho đến khi ly hôn hơn hai tháng mới thực hiện được.

Nói tới cũng thật mỉa mai, hai người bọn họ lần trước cùng nhau xem phim chính là trước khi kết hôn.

Đồng Thu đột nhiên thấy mơ hồ, rất muốn xuyên việt quay về xem một năm kết hôn kia anh và Hoắc Tri Hành đến cùng là đã làm cái gì, đại khái đều là bận rộn giả vờ giả vịt, làm một thân sĩ chết tiệt.

Anh sâu sắc nhận ra, anh so với đám nhãi ranh không chịu chăm chỉ học tập trong lớp mình kia sống còn uổng phí thời gian hơn, sau này cũng không còn tự tin để mà giáo huấn bọn chúng.

Lúc Hoắc Tri Hành và Đồng Thu lên tầng đi ăn đúng lúc là thời gian ăn tối, số chờ đã đến hơn 50, nhân viên phục vụ nói bọn họ để lại số điện thoại, lúc gần đến số sẽ gọi cho hai người. Ngồi chờ rất nhàm chán, Đồng Thu đề nghị đi dạo một vòng.

Nếu đã là hẹn hò, dĩ nhiên là phải đi dạo mua sắm.

Mặc kệ Hoắc Tri Hành nghĩ như thế nào, Đồng Thu chính là cho rằng tối nay hai người hẹn hò.

Đồng Thu nói: “Anh hình như rất ít khi đi dạo mua sắm.”

Đồng Thu trước kia là loại người vô cùng yêu thích đi mua sắm, lúc hai người anh cùng Sở Dao học đại học, vừa đến cuối tuần liền dắt tay cùng nhau đến trung tâm thương mại lắc lư cả một ngày. Nhưng mà sau này số lần mua sắm ít đi, dần dần chỉ trạch ở trong nhà, nhưng nếu rủ anh đi, anh vẫn còn rất có sức chiến đấu.

“Ừ.” Hoắc Tri Hành đi bên cạnh anh, mắt không hề nhìn đến mấy cửa hàng bên trái bên phải, mà là híp mắt cười nhìn về phía trước, giống như chỉ là cùng người yêu tản bộ phụ trách xách đồ, “Năm sáu năm mới đi một lần.”

Năm sáu năm đi một lần. 

Đồng Thu lúc này thật sự phục rồi, nhịn cả buổi, vẫn là nhịn không được nói một câu: “Anh đúng thật là, cong nhưng lại rất thẳng (tính).”

Hoắc Tri Hành đúng thật là không thích đi mua sắm dạo, nếu như cần phải mua đồ gì, thì sẽ đến thẳng cửa hàng mua, mua xong liền đi về, tác phong nhanh nhẹn, một phút cũng không lưu lại.

Trước kia hắn cảm thấy dạo lòng vòng mua sắm vô cùng lãng phí thời gian, nhưng bây giờ không giống với trước kia, cùng Đồng Thu dạo lòng vòng, sao có thể gọi là lãng phí thời gian? Phải gọi là bồi dưỡng tình cảm!

Hai người lang thang không có mục đích, lượn qua lượn lại, Đồng Thu cảm thấy không đúng, anh phát hiện hai người đang đi dạo ở khu nội y.

Khu nội y cũng không sao, ai mà chưa từng vào cửa hàng nội y mua đồ lót chứ. Nhưng vấn đề ở chỗ, cái cửa hàng hai người vừa mới đi ngang qua, trong tủ kính xếp một loạt quần chữ T, đủ mọi màu sắc, còn treo một tấm bảng: Quần lót chỉ dành cho nam.

Cửa hàng bây giờ, chừng mực thật sự rất cao! 

Đồng Thu bây giờ vừa nhìn thấy ba chữ “Quần chữ T” đã cảm thấy choáng váng, anh muốn chạy, kết quả Hoắc Tri Hành đột nhiên mở miệng: “Suýt nữa thì quên, quần áo của em anh đã giặt sạch, hôm nào em tới chỗ anh lấy nhé?”

Đồng Thu liếm môi, trong lòng tự nhủ, cái gì phải đến sẽ đến, anh cười ha ha: “A…., được.”

Anh ở trong lòng cầu nguyện, hy vọng Hoắc Tri Hành làm người, ngàn vạn lần đừng lôi chuyện quần chữ T ra nói.

Thầy giáo Đồng vẫn còn nhớ rõ, cái buổi tối anh kìm không nổi lòng với chồng cũ kia, vị chồng cũ – công chính, ngay thẳng, nghiêm nghị, quang minh – này của anh lột quần chữ T của anh ra, dán sát vào lỗ tai anh cười nói: “Cái quần chữ T này, không phải là của bạn em sao?”

Lúc ấy Đồng Thu không có đối mặt trả lời, trực tiếp ôm người hôn lên, xem như thoát được một kiếp, ngày hôm sau Hoắc Tri Hành cũng không có tiếp tục truy cứu vấn đề này, anh hy vọng chuyện này sẽ hoàn toàn trôi vào dĩ vãng.

Mặc dù Đồng Thu biết hình tượng của anh ở trong lòng Hoắc Tri Hành gần như đã sụp đổ hoàn toàn, nhưng dù nhiều dù ít vẫn muốn bảo vệ một chút tiết tháo mỏng manh.

Nhưng mà, cảnh sát Hoắc hoàn toàn không nghe thấy lời cầu nguyện trong lòng anh, dương dương cằm, nhìn quần chữ T trong tủ kính nói: “Lần sau đừng mặc của bạn em nữa, em thích thì nói, anh mua cho em.”

Đồng Thu xém chút nữa ngất xỉu, xua xua tay: “Cám ơn, thật sự không cần.”

Hoắc Tri Hành chọc ghẹo anh chọc đến vui vẻ, nhưng cũng biết phải có chừng mực, lúc nhân viên bán hàng đi ra hỏi hai người có muốn xem kiểu dáng mới của mùa xuân năm nay hay không, nhanh chóng kéo người rời đi.

Đồng Thu nói: “Thật ra….”

“Hả?” Hoắc Tri Hành nắm chặt tay người ta không chịu buông, cực kỳ tự nhiên mà đi về phía trước, “Làm sao vậy?”

“Cái quần chữ T kia….” Đồng Thu nói xong, suýt nữa thì cắn lưỡi.

Hoắc Tri Hành người ta cũng không nói, anh còn lôi ra nói cái gì?

“Mắt thẩm mỹ của bạn của em không tệ.” Hoắc Tri Hành cười nhìn anh nói: “Nhưng mà lần sau, mặc cái anh mua cho em đi.”

Đồng Thu đã không còn sức mà nói nhảm nữa, xấu hổ đến hồn xác chia lìa, linh hồn đã đi tìm Tô Đát Kỷ để xin chỉ dạy bí thuật trong phòng*.

Bí thuật trong phòng (房中秘术): cái này mình không hiểu cho lắm hê hê.

Rời khỏi khu vực nội y, Đồng Thu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh nghĩ Hoắc Tri Hành cũng chỉ nói như vậy mà thôi. Người này không có khả năng thực sự tặng cho anh quần chữ T gì đó, cái đó không phù hợp với hình tượng của cảnh sát Hoắc.

Nhưng anh lại không nhận ra được, cái từ “Hình tượng” này ấy mà, từ lúc hai người bọn họ ở đây đã sớm sụp đổ rồi. Thầy giáo Đồng đối với vấn đề này cung phản xạ* quá dài, chồng cũ của anh từ lâu đã không còn là “Người không thú vị” giống như trước kia.

* Cung phản xạ: là con đường mà xung thần kinh truyền từ cơ quan thụ cảm (da…) trung ương thần kinh đến cơ quan phản ứng (cơ, tuyến…). Tóm lại cho dễ hiểu là khoảng thời gian từ khi con người nhìn thấy sự việc đến khi phản ứng lại với sự việc đó.

Hai người đi xuống tầng dưới, Đồng Thu nói muốn đi xem đồ dùng của mẹ và bé, Hoắc Kiều đang mang thai, qua mấy tháng nữa người bạn nhỏ sẽ phải từ trong bụng mẹ chui ra ngoài, Đồng Thu cảm thấy dù sao cũng đã đến, đi nhìn thử xem có cái gì có thể mua trước cho Hoắc Kiều không.

“Em đúng là rất để tâm tới nó.” Hoắc Tri Hành cùng anh đi tới khu đồ mẹ và bé, “Hai hôm trước Kiều Kiều còn nói, để em đặt tên cho đứa nhỏ, đặt cái nào mà vừa nghe liền biết có văn hóa.”

Đồng Thu kề sát vào Hoắc Tri Hành cười: “Tên gì thì vừa nghe liền biết có văn hóa? Em cảm thấy tên anh cũng rất được.”

Lúc trước lần đầu tiên hai người gặp mặt, Hoắc Tri Hành tự giới thiệu là “Hoắc trong Hoắc Nguyên Giáp, Tri Hành là kết hợp của kiến thức và hành vi”, Đồng Thu ấn tượng vô cùng sâu sắc, cảm thấy tên này đặt rất hay. 

“Tên em cũng rất hay.” Hoắc Tri Hành nói, “Mỗi lần kêu tên em, đều có thể khiến cho tâm tình con người vô cùng vui vẻ.”

Đồng Thu nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới một câu, đại ý nói là, khi bạn thích một người, tên người đó chính là câu thơ hay nhất trên thế giới.

Cho nên, Hoắc Tri Hành là có ý này phải không? 

Đồng Thu không thể không biết xấu hổ đi hỏi, nhưng mà bị nắm tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Bọn họ mua cho tiểu bảo bảo còn chưa sinh ra của Hoắc Kiều một cái chăn nhỏ, cùng mấy cái khăn tay lau nước bọt cho em bé đáng yêu, lúc đi ra nhân viên nhà hàng còn chưa có gọi điện thoại, hai người thảo luận đặt tên gì cho em bé thì được, ai không biết còn tưởng hai người bọn họ muốn sinh.

“Ô, ở đây còn có máy gắp thú này!” Đồng Thu đặc biệt nhạy cảm với cái máy này, đương nhiên không phải bởi vì anh thiên phú dị bẩm, gắp một cái thì chỉ có chuẩn, mà là bởi vì lúc trước anh dẫn đám nhóc con trong lớp đi ra ngoài chơi, trên đường đi gặp máy gắp thú, tất cả các học sinh đầu gắp được thú bông, chỉ có anh, chủ nhiệm lớp thầy giáo Đồng, cái gì cũng không gắp được.

Lúc ấy thằng nhóc thúi Phùng Khải Văn kia còn nói: “Thầy giáo Đồng, ngài thật sự đúng là kéo chân cả lớp, điểm bình quân của lớp chúng ta đều bị thầy kéo xuống.”

Thầy giáo Đồng mặt mũi mất sạch, từ đó về sau, anh thề với trời, vĩnh viễn không chạm vào máy gắp thú.

“Chơi một lát không?” Hoắc Tri Hành thấy anh hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cái máy kia, còn tưởng rằng anh thích, đã bắt đầu lấy tiền dự định đi đổi xu chơi game.

“A, không chơi không chơi.” Đồng Thu cũng không muốn tiếp tục mất mặt ở trước mặt Hoắc Tri Hành, “Em cũng không phải là con gái.”

Nhưng mà, lời từ chối của thầy giáo Đồng thật sự không có sức thuyết phục, trong mắt cảnh sát Hoắc cái này chính là dục cự hoàn nghênh, là xấu hổ không tiện nói thẳng mà thôi, vì thế, cảnh sát Hoắc “chu đáo” sải bước đi đổi xu chơi game.

Đồng Thu không kịp giữ hắn lại, chỉ có thể dùng sức xoa huyệt Thái Dương, im lặng cầu nguyện, hy vọng bản thân hôm nay được nữ thần May Mắn chiếu cố một chút.

Anh đã không còn bao nhiêu mặt để mà mất.

Hoắc Tri Hành đổi một 100 xu chơi game, Đồng Thu đi theo bên cạnh hắn, không hề tự tin không hề tin tưởng ôm cái sọt nhựa nhỏ nặng trĩu đựng đầy xu.

“Cái con mèo nhỏ kia.” Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu đứng trước một cái máy gắp thú, hắn chỉ chỉ một con mèo trắng cái mông cong vểnh lại còn màu đỏ nói, “Giống em.”

Đồng Thu dở khóc dở cười: “Giống chỗ nào? Mặt em đâu có tròn như vậy.” 

Hoắc Tri Hành bị anh chọc cười, bước lên hai bước, kề mặt lên cửa kính nhìn nhìn: “Nó đi, hôm nay phải gắp được Đồng Tiểu Thu, đêm nay để nó về làm bạn với em.”

Ngay cả tên cũng đã có, Đồng Thu đột nhiên phát hiện Hoắc Tri Hành thật ra cũng rất ấu trĩ.

Nhưng mà đàn ông mà, thỉnh thoảng ấu trĩ một chút, đặc biệt đáng yêu.

“Được.” Đồng Thu nói, “Em đợi anh gắp nó ra cho em.” 

Hoắc Tri Hành quay đầu nhìn anh cười, nhét xu vào trong máy: “Thầy giáo Đồng, đánh cược đi.” 

“Hả? Đánh cược cái gì?” 

“Nếu anh gắp một lần liền được, em để anh hôn một cái, nếu không được, anh để em hôn, thế nào?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường

Đồng Thu: Cảnh sát Hoắc thật đúng là không biết xấu hổ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play