Phía sau lưng cậu thật sự bị anh Trạch để lại dấu mới, mảnh da đó vẫn còn cảm giác ẩm ướt, nóng bỏng...
Tống Thịnh Trạch rất không biết xấu hổ vỗ nhẹ chỗ vừa lưu lại dấu vết: "Anh đóng dấu cho em ở đây, em chỉ thuộc về một mình anh, biết không?"
Lạc Miểu xấu hổ nói không ra lời.
Cậu muốn cùng Tống Thịnh Trạch làm chuyện thân mật của những đôi tình nhân, nhưng cậu không nghĩ tới bạn trai mình nhiều trò gian như vậy...
Không cần làm đến bước cuối cùng cũng đủ khiến cậu rối tinh rối mù...
Nhưng khác xa tưởng tượng của cậu, không phải hai người đàn ông đến với nhau đều làm chuyện kia, rất ít khi ôn tồn mà?
Vốn dĩ Lạc Miểu nghĩ là dù sao cậu cũng thích anh Trạch, chỉ cần anh Trạch muốn, cậu sẽ tự dâng mình đến, không sợ đau, chỉ cần anh Trạch thoải mái là được.
Thậm chí cậu cảm thấy nếu đau thật thì cũng tốt, sẽ không có thời gian để xấu hổ.
Nhưng đến bây giờ, lần đầu tiên của cậu còn chưa cho đi, không chỉ không đau, ngược lại là mỗi lần đều bị làm cho sảng khoái muốn chết...
Loại cảm giác sảng khoái này làm cho Lạc Miểu rất ngượng ngùng, thời điểm đó trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, cả người run rẩy không ngừng, cậu cũng không dám nhớ lại vừa nãy mình đã phát ra âm thanh gì, làm ra phản ứng thế nào...
Mỗi khi cậu muốn che mặt lại, Tống Thịnh Trạch sẽ mở tay cậu ra, nhất định phải nhìn được vẻ mặt của cậu khi đó...
Mắc cỡ chết được...
"Miểu Miểu? Em là của anh, có biết không?" Bàn tay Tống Thịnh Trạch chạm vào nơi vừa đóng dấu cho người ta, ngắt một chút.
Lạc Miểu bị anh nhéo một chút đã đứng không được, bám vào cổ áo Tống Thịnh Trạch, trán kề sát xương quai xanh đối phương: "Không đóng dấu cũng là của anh, chỉ cho anh hôn..."
Tống Thịnh Trạch siết chặt người trong lồng ngực, hận không thể vò Lạc Miểu vào trong cơ thể: "Nhóc con, nói chuyện quá đáng yêu, sẽ rất nguy hiểm."
"Dạ..."
Lạc Miểu dùng trán cọ cọ ngực Tống Thịnh Trạch: "Anh, anh nên về rồi..."
Tống Thịnh Trạch cười khổ: "Hai ta thế này cứ như vụng trộm."
Vốn dĩ là... không thể để người khác biết mà...
Lạc Miểu thầm nghĩ trong lòng.
Lại nghe Tống Thịnh Trạch bỗng nói: "Miểu Miểu, chúng ta công khai được không?"
Lạc Miểu bị ngạc nhiên quên mất xấu hổ, khẽ ngẩng đầu lên: "Anh nói gì?! Sao được..."
"... Không thể sao?" Trong mắt Tống Thịnh Trạch lập tức tối sầm.
Ngẫm lại cũng đúng, giấc mơ của Miểu Miểu là đóng phim, vừa lúc còn đang trong giai đoạn mới nổi, nếu như công khai tình cảm với anh, vậy sau này đóng phim cũng bị hạn chế rất nhiều, toàn bộ phim tình cảm nam nữ đều diễn không được, con đường sự nghiệp bị ảnh hưởng không phải chỉ một hai phần, không muốn công khai cũng bình thường...
Lạc Miểu lấy lại tinh thần.
Đúng là cậu không nghĩ tới chuyện công khai với Tống Thịnh Trạch, nhưng là vì cậu luôn nghĩ cho anh, bạn trai của cậu là ảnh đế, là tiêu điểm của vô số người trong giới, nhất cử nhất động nhìn như tùy ý nhưng thực ra bị vô số con mắt nhìn chằm chằm.
Anh Trạch như vậy, làm sao có thể tùy ý công khai tình cảm được? Một chút gió thổi cỏ lay, buộc chặt toàn bộ lợi ích của Tinh Dập...
Lạc Miểu lắc đầu, kiên định đáp: "Không thể, anh, anh không thể công khai."
—— Không thể vì dỗ em vui vẻ, mà bỏ qua mình và toàn bộ Tinh Dập.
Tống Thịnh Trạch giấu đi tia thất vọng trong đáy mắt, nhanh chóng thu liễm biểu cảm.
Dùng kỹ xảo của anh, chỉ cần anh không muốn, không có bất kỳ người nào có thể nhìn ra cảm xúc thực sự của mình.
Tống ảnh đế khẽ câu một nụ cười mê người, giơ tay xoa xoa tóc Lạc Miểu: "Anh nói đùa em thôi, đúng là bây giờ không phải thời điểm để công khai."
Lạc Miểu thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, đúng đấy, nếu như công khai, sau này anh phải làm sao bây giờ? Anh Côn cũng làm sao? Tinh Dập sẽ thế nào? Sức ảnh hưởng của Khúc Kiệt trong giới còn ít hơn anh nhiều lắm, hắn và Thư Luân công khai cũng như trở trời rồi..."
Câu nói kế tiếp, Lạc Miểu không tiếp tục nói, nhưng ý tứ cũng đã rõ ràng rồi, Khúc Kiệt là một tiểu thịt tươi công khai với người □□ đã gặp sóng gió lớn đến như vậy, càng chưa nói đến là Tống ảnh đế.
Lời nói này gần như làm ngọn lửa nhỏ trong lòng Tống Thịnh Trạch tắt ngúm.
"Chờ đã, Miểu Miểu, ý em nói, em không muốn công khai là vì anh? Sợ anh bị ảnh hưởng?"
Khả năng kiểm soát biểu cảm hoàn hảo của Tống Thịnh Trạch dần xuất hiện một vết rách, mơ hồ để lộ ra vui mừng.
Lạc Miểu cũng không biết ảnh đế nhà mình mới vừa ai oán, ngay thẳng nói: "Không chỉ bởi vì anh, còn có Tinh Dập... A!"
Nói còn chưa dứt lời đã bị Tống Thịnh Trạch bế lên, sợ đến Lạc Miểu kinh ngạc la lên một tiếng, may mà Tống Thịnh Trạch không ôm cậu xoay vòng, chỉ là nâng lên như ôm trẻ con.
"Anh??" Lạc Miểu sợ ngã xuống, bất đắc dĩ chỉ có thể ôm đầu Tống Thịnh Trạch, dùng hai chân kẹp bên hông Tống Thịnh Trạch.
Cái tư thế này... Thực sự một lời khó nói hết...
Tống Thịnh Trạch xác nhận lại lần nữa: "Nếu công khai, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc của em sau này, em không ngại? Chỉ lo lắng anh và Tinh Dập?"
"Đúng vậy," Lạc Miểu chớp mắt mấy cái, "Em có thể có bị ảnh hưởng gì được, dù sao nhiều nhất cũng chỉ là không đóng phim tình cảm nữa, em cũng không muốn quay thể loại đó..."
Lạc Miểu còn nhớ lần trước quay cảnh hôn với Lư Y Y mới mượn góc máy thôi mà anh Trạch tức giận hôn cậu đến mức sưng cả miệng... Cậu cũng không muốn nhận vai như vậy, cực kỳ đáng sợ...
Cậu nói tiếp: "Hơn nữa em thích đóng phim, cũng là bởi vì muốn chung khung hình với anh, bây giờ đã thực hiện được, coi như sau này không đóng phim nữa, em cũng không thấy tiếc nuối chút nào."
Lời bạn trai nhỏ nói làm hai mắt Tống ảnh đế tỏa sáng: "Nói cách khác là nếu như không ảnh hưởng đến anh, em sẽ đồng ý công khai?"
Lạc Miểu trong tư thế này chủ động hôn lên má Tống Thịnh Trạch: "Dạ."
Tống Thịnh Trạch rốt cuộc cũng biết mở cờ trong bụng là cảm giác thế nào, nói ra chắc không ai tin, khi hai cánh hoa mềm mại chạm vào má, anh thật sự nghe thấy trong lòng mình có tiếng pháo hoa nở rộ.
Lạc Miểu nghĩ lại vẫn hơi không yên lòng, mặc dù cậu cũng mong đợi công khai, nhưng làm nhân vật công chúng tại sao có thể muốn làm gì thì làm, cậu chỉ lo Tống Thịnh Trạch kích động rồi lên Weibo nói lung tung, dẫm vào vết xe đổ, cậu nhất định phải nhắc nhở một chút.
Trán Lạc Miểu kề sát trán Tống Thịnh Trạch: "Anh Trạch, chuyện công khai, chúng ta thuận theo tự nhiên được không? Trước tiên không cần gấp như vậy, lỡ như không tốt cho anh..."
"Ôi, trong giới này còn có cái gì không tốt với anh, em không biết gì về năng lực của bạn trai em hết trơn."
Tống ảnh đế tự phụ cực độ, mà vì để cho bạn trai nhỏ an tâm, vẫn nói sẽ tìm cơ hội thích hợp rồi tính.
Một lúc sau, Tống Thịnh Trạch bị Lạc Miểu giục giã mãi mới lưu luyến về phòng của mình, Lạc Miểu đưa anh tới cửa, còn bị Tống ảnh đế quay đầu lại hôn trộm "bẹp" một cái.
Lạc Miểu còn làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn đáp lại.
Hai người dính lấy nhau, không ai chú ý tới cạnh chậu hoa bên hành lang, có một điểm đỏ cực nhỏ lóe lên...
Mấy tháng sau, quá trình quay phim "Âm thanh đường chân trời" đã đi đến phần kết.
Cuối cùng là cảnh Lạc Miểu diễn.
Đây là một pha quay đặc tả, thiếu niên tỉnh giấc nhìn thấy khuôn mặt người yêu sau đó lộ ra một nụ rạng rỡ, như mặt trời nhỏ vừa loé dạng sáng sớm, vừa phấn chấn và rạng rỡ tràn đầy năng lượng, có thể quét hết tất cả bóng tối.
Trong cảnh cuối cùng, nụ cười ấy được cố định hình ảnh trong thời gian rất dài, rất khó diễn dịch, bởi vì là pha quay đặc tả, trên mặt có tí khuyết điểm, đều sẽ dễ dàng bị lộ ra, nhưng đối với diễn viên mà nói, yêu cầu sắc đẹp và kiểm soát biểu cảm đều cực kỳ cao.
Mỹ nhân ở cốt không ở da, câu nói này áp dụng được với Lạc Miểu, gương mặt cậu cực kỳ thanh tú, đặc biệt là dưới ống kính, mỗi đường nét và ngũ quan trên mặt đều là sự kết hợp đẹp đẽ.
Người bình thường nằm nghiêng, ngũ quan ít nhiều gì cũng sẽ biến dạng nhẹ, cho nên trong phim ảnh bình thường hay dùng cách thức quay chụp để diễn viên đứng thẳng, sau đó chỉnh sửa xoay hình ảnh xuống 90 độ, nhưng Lạc Miểu hoàn toàn không cần, mặc dù cậu nằm nghiêng, vẻ đẹp vẫn hoàn mỹ, đặc biệt là đường nét quai hàm hơi vung lên, vừa đẹp đẽ lại sinh động.
Khi quay phim thực sự, Lạc Miểu nhập vai rất nhanh, cậu tưởng tượng mình là thiếu niên chưa trải đời kia, tỉnh giấc đối mặt với người yêu sau những thăng trầm của cả hai.
Đầu tiên là cậu nhắm hai mắt, máy quay tiến lên một chút, hàng lông mi dài dày của thiếu niên giống cánh bướm khẽ run mấy lần, sau đó chậm rãi mở đôi mắt mông lung mơ hồ, trong mắt hiện ra gương mặt người yêu, khóe miệng cong lên rất tự nhiên, ánh mắt đong đầy yêu thương.
Vốn dĩ, cậu chỉ cần duy trì biểu cảm này vài giây là được rồi, nhưng chịu ảnh hưởng từ nhân vật, Lạc Miểu nhập vai quá sâu, không tự chủ xen lẫn bản thân vào thiếu niên.
Cậu cười cười, dần dần đỏ mắt, một giọt nước mắt tràn ra khỏi khoé mắt, rơi xuống bả vai người yêu...
Chỉ cần tăng thêm một chi nhỏ như vậy, khiến cho cảnh quay trở nên thâm thuý hơn, và kết cục câu chuyện càng thêm lôi kéo người ta suy nghĩ.
Không khỏi làm khán giả suy đoán, tất cả những gì khách du lịch trải qua, có phải thiếu niên thật ra cũng biết hết, hoặc là lòng khách du lịch đã muốn rời khỏi đây, thiếu niên cũng đã phát hiện từ lâu...
Một biểu cảm đã đủ làm cho câu chuyện càng thêm phong phú.
Hiệu ứng cảnh quay cuối cùng làm cho tất cả mọi người bất ngờ, đặc biệt là Tống Thịnh Trạch —— rốt cuộc bảo bối nhà anh đã toả sáng.
Mọi người trong đoàn phim bắt đầu chuẩn bị hơ khô thẻ tre, Tống Thịnh Trạch phát hiện Lạc Miểu không ổn.
Dường như bạn nhỏ còn đang chìm trong giấc mơ khó tỉnh giấc, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống, anh gọi vài tiếng, Lạc Miểu cũng không có phản ứng.
Tống Thịnh Trạch dặn dò tất cả mọi người thu dọn ra ngoài, để anh và Lạc Miểu ngồi trên giường trong phòng.
"Miểu Miểu, Miểu Miểu em nhìn anh một chút." Tống Thịnh Trạch nâng cằm Lạc Miểu lên.
Lạc Miểu mờ mịt chớp mắt, hai giọt nước mắt lại rơi xuống, ánh mắt cậu trống rỗng, như đang nhìn Tống Thịnh Trạch sang một người khác.
"..." Lạc Miểu giật giật môi, nửa ngày mới lúng túng nói ra một câu, "Anh, đừng không cần em..."
Đây là nội dung trong kịch bản, khách du lịch rời khỏi hải đảo, có lần mơ thấy thiếu niên, thiếu niên ở trong mơ đã nói lời này với hắn.
Tống Thịnh Trạch biết Lạc Miểu nhập vai quá sâu chưa thể thoát.
Anh ôm Lạc Miểu vào trong lồng ngực, vuốt lưng cậu: "Sẽ không, mãi mãi sẽ bên em."
Lạc Miểu chôn mặt trong hõm vai Tống Thịnh Trạch, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người đối phương làm cho cậu từ từ tỉnh táo.
Đây là anh Trạch của cậu, không phải nhân vật trong phim...
"... Anh Trạch." Lạc Miểu nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tống Thịnh Trạch đưa tay vuốt nhẹ sau gáy cậu: "Anh ở đây."
Lạc Miểu khịt khịt mũi, tỉnh táo lại, liền cảm thấy khóc nhè rất mất mặt, cậu lắp bắp nói: "Em thật sự không thích hợp để đóng phim..."
"Không sao đâu, em chỉ là nhập vai quá sâu, biểu hiện cảnh quay cuối cùng hôm nay quá tốt, trong lúc nhất thời em chưa thoát vai được mà thôi, lần đầu tiên quay rất dễ nảy sinh cộng hưởng nhân vật, rất bình thường." Tống Thịnh Trạch động viên nói.
Anh nói xong nhấc cằm Lạc Miểu lên, để cậu nhìn mình: "Hơn nữa cũng vì anh, gần đây không cho em được cảm giác an toàn, làm em bất an."
Lạc Miểu vội vàng lắc đầu: "Không thể nào, anh Trạch đối với em rất tốt."
Tống Thịnh Trạch mỉm cười: "Sau này anh sẽ đối xử với em tốt hơn nữa."
Anh mỉm cười, giọng điệu cũng rất nghiêm túc: "Miểu Miểu, anh thật sự sẽ bên cạnh em vĩnh viễn, vô luận phú quý bần cùng, vô luận khỏe mạnh hay là bệnh tật, bất kể là trong thuận cảnh hay nghịch cảnh, chỉ cần em nguyện ý, sau này anh sẽ bên cạnh em không bao giờ rời xa, mãi đến tận cuối đời... Miểu Miểu, em nguyện ý không?"
Lạc Miểu vừa thoát ra khỏi nhân vật trong phim, bị mấy câu nói của Tống Thịnh Trạch đập choáng đầu, như lại kéo đến một bộ phim khác trong đời.
Cậu bưng kín miệng mình không dám tin.
Là ảo giác của cậu hay là tưởng bở?
Anh Trạch nói...
Nghe giống như là... lời thề kết hôn???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT