Lý Tiểu Thiên dựa lưng vào ghế, cơ thể duỗi thẳng, anh thích tư thế này, điều này khiến anh có cảm giác căng thẳng để bắt buộc phải tập trung chú ý.
15s cuối cùng, anh là chiếc máy bay đầu tiên hạ cánh, Lý Tiểu Thiên hi vọng ở cuộc họp tổng kết nhiệm vụ lúc sau sẽ nhận được đánh giá cao về phần hạ cánh, nếu như vậy sẽ cách vị trí trung đội trưởng không xa nữa, suy nghĩ này vừa lóe lên rồi biến mất, đầu óc và cơ thể hiện tại không có thời gian suy nghĩ những việc này.
Anh và máy bay của mình đang chiến đấu với hệ thống cảm quan của nhân loại, một loạt ánh đèn chiếu lên kính khoang ghế phía trước của máy bay chiến đấu, thông qua thiết bị hiển thị, ánh đèn xanh đỏ không ngừng nhấp nháy, đây là tín hiệu thông báo hạ cánh do hệ thống hỗ trợ hạ cánh quang học “Thịt Viên” phát ra, nếu như nhìn thấy đèn màu vàng, điều đó nói rằng độ cao của máy bay quá cao, nhất thiết phải hạ cánh liền, nếu như đèn đỏ nhấp nháy, anh sẽ phải lập tức kéo cần thao tác, bay lên cao, chỉ khi nhìn thấy 10 đèn tín hiệu màu xanh ổn định không đổi, mới chứng tỏ độ cao và tốc độ trong phạm vi cho phép hạ cánh.
Lý Tiểu Thiên đã hạ cánh trên tàu “Yên Kinh” hơn 50 lần, anh rất quen thuộc với “Thịt Viên” được lắp đặt ở mạn trái, nhưng hiện giờ gió quá lớn, tầm nhìn cũng rất tồi tệ, máy bay chiến đấu liên tục chao đảo lúc qua trái lúc qua phải theo gió, đèn tín hiệu cũng rất khó duy trì ổn định.
Đảm nhiệm vị trí chủ quản tín hiệu hạ cánh sàn tàu ngày hôm nay là trung úy Mã Binh, cho dù mưa lớn, anh vẫn thò đầu ra, cầm ống nhòm quan sát máy bay chiến đấu không ngừng tiếp cận, nhân viên tín hiệu trực ban nửa quỳ trên mặt sàn chống trượt màu xám, vừa quan sát máy bay vừa giơ tay ra hiệu.
“522, nhân viên quan sát móc đuôi.” Nhân viên tín hiệu sàn tàu thông qua vô tuyến điện yêu cầu nhân viên quan sát móc đuôi trực ban kiểm tra máy bay không ngừng tiếp cận đã đặt móc đuôi xuống chưa.
“Móc đuôi đã vào vị trí!” Nhân viên quan sát báo cáo với nhân viên tín hiệu tiếp đất.
Thượng úy Mã Binh đặt ống nhòm xuống, nhìn chằm chặp vào một thiết bị giám sát, thông qua máy ảnh, video máy bay chuẩn bị hạ cánh rõ ràng trực quan xuất hiện trước mặt chủ quản tín hiệu.
“Chú ý, vận tốc quá cao.” Mã Binh cầm micro nhắc nhở nhân viên tín hiệu sàn tàu.
“2001, giảm tốc, vị trí bên trái.”
Lý Tiểu Thiên nghe thấy nhắc nhở vọng ra từ trong tai nghe, cố gắng điều khiển nhẹ nhàng máy bay, anh không phải đang tiến lên tuyến màu xanh, mà là đang ấn xuống, anh cần phải kiểm soát tiết tấu, không thể để tiết tấu kiểm soát mình.
Trong thiết bị hiển thị, một điểm màu trắng ở phía xa sàn tàu đang mỗi lúc một lớn, như thể sắp sửa nhào vào mình, có chút gió ở bên, nhưng nhanh chóng bị anh ấn cần phương hướng kiểm soát.
“Chiếm dụng sàn tàu!” Nhân viên tín hiệu tiếp đất lớn tiếng báo cáo với chủ quản của mình.
“Thiết định cáp ngăn cản, trình tự 480!” Mã Binh tiếp tục hạ lệnh.
“Bắt đầu nghiệp vụ thu hồi, chiếm dụng sàn tàu!” Mã Binh lớn tiếng nói vào micro, anh cần truyền thông tin tới chủ quản tác nghiệp bay trên cầu tàu, chủ quản sẽ kiểm soát tất cả nghiệp vụ cất cánh hạ cánh trênchiến hạm.
“Hướng sang phải nhằm thẳng trung tuyến!” Một tiếng nhắc nhở nhỏ nhẹ vọng tới tai Lý Tiểu Thiên, đây là nhắc nhở của trung úy Mã Binh, nhìn từ ống kính máy quay trên trung tuyến sàn tàu, 2001 đã di chuyển sang trái mấy mét.
Còn 5s nữa, sàn tàu càng lúc càng lớn, một tường thép dài màu đen đang đón trước mặt, bây giờ là thời khắc cuối cùng, Lý Tiểu Thiên giữ vững máy bay.
“Mở tòan bộ lực đẩy!” Nhân viên tín hiệu nhắc nhở phi công thiết lập lực đẩy của máy bay tới mức tối đa, như vậy ngộ nhỡ không móc được vào cáp ngăn cản, phi công sẽ vẫn có cơ hội bay lại.
Động cơ rú lên một tiếng, khi Lý Tiểu Thiên đẩy van tiết lưu tới vị trí tối đa, anh cảm thấy mình bị người nào đó bắt chặt lấy, cảm giác đó giống như khi dồn sức chạy một trăm mét thì bị kéo lại, đơn giản, nhưng rất bạo lực.
Trong làn khói xanh biếc, móc câu 2001 móc lấy cáp ngăn cản thứ 3, máy bay giảm từ 160km xuống 0km trong vòng 0.1 giây.
“Ghi lại, toàn bộ quá trình tiếp đất hơn cao, đạt yêu cầu.” Mã Binh nói với thư ký của mình.
Lý Tiểu Thiên, “Búa Lớn” hoàn thành nhiệm vụ bay chiến đấu một ngày.
Tàu ngầm tấn công hạt nhân “Trường Thành” yên tĩnh lặn ở độ sâu 120m, ánh sáng mặt trời chiếu vào đại dương đến đây đã tổn hao hết toàn bộ năng lượng, bóng đen là thứ chủ yếu ở nơi này. Mỗi người trên tàu đều cố gắng giảm thiểu tiếng ồn, thậm chí tới đầu bếp trong nhà bếp cũng không làm món trứng chiên thường ngày nữa, thực phẩm đóng hộp trong kho lạnh được vội vàng làm nóng chia tới tay mọi người trên tàu, nếu như có người lỗ mãng lớn tiếng nói chuyện với chiến hữu của mình, anh ta nhất định sẽ cảm nhận được ánh mắt nghiêm khắc của người khác trong thời gian ngắn nhất, như vậy là vì toàn bộ con tàu đang ở vào trạng thái “gần như im lặng”, họ đang ở đầu phía xa của tuyến cảnh giới chống lặn đội chiến hạm Nhật – Mỹ.
“Trường Thành” lúc trước mới kết thúc một lần cải tạo thay đổi toàn bộ, lò phản ứng của nó không dùng bơm tán nhiệt làm mát khổng lồ dễ dàng tạo ra tiếng ồn lớn nữa, sửa thành dùng hệ thống làm mát đối lưu tự nhiên yên tĩnh và hiệu suất cao, thiết bị giảm tốc bánh răng truyền thống đã bị đào thải hoàn toàn, thay thế vào đó là động cơ điện do nam châm vĩnh cửu hiệu suất cao cấu thành, động cơ điện mạnh mẽ và yên tĩnh này trực tiếp điều khiển cánh quạt bảy cánh được cắt cẩn thận, động cơ này có thể giảm bớt tiếng ồn ở mức cao nhất, ngoài ra, bộ giảm thanh cao su được cắt gọn gàng, độ dày đồng đều được đặt cẩn thận ở bên ngoài lớp ngoài vỏ tàu, lớp vỏ chỉ huy từng trông rất cao to bị giảm độ cao, giống như bị gọt mất một nửa bằng dao gọt trái cây, kết cấu vuông góc của chỗ trống được thay thế bằng một vật vát lấp đầy, từ bên ngoài, "Trường Thành" không còn to lớn mạnh mẽ, nhưng nó hoàn toàn được cho là mượt mà và trơn tru.
Trong tàu ngầm gần như mọi vật thể có thể gây rung đều bị lót trên một tấm nệm cao su dày, các thủy binh nói đùa rằng chỉ có hai chân người là không giảm rung, nhưng họ sai rồi, các thủy binh không để ý thấy giày của mình, giày tác nghiệp tàu ngầm có một lớp đế giày kết hợp giữa cao su và bong bóng, đi trên sàn tàu kim loại, mọi tiếng ồn do trọng lượng cơ thể và ma sát gây ra đều không phát thành tiếng.
“Trường Thành” đúng là làm được một điều, đó là để dựng đứng quả trứng trong thời gian dài không đổ xuống vì tiếng ồn và rung.
Tiếng ồn thấp của bản thân đổi lấy độ nhạy bén xuất sắc của hệ thống sonar, phạm vi thăm dò sonar phân bố ở đầu tàu, đuôi tàu, mạn trái phải tăng gấp đôi so với trước khi cải tạo, khi cần thiết còn có thể phóng sonar, cái sau cách xa thân tàu ngầm hơn, rất có hiệu quả trong việc thăm dò, phân biệt tiếng ồn của mục tiêu và đại dương.
Hỗ trợ thiết bị chuyển đổi âm thanh nước thành năng lượng là một máy tính cỡ lớn, máy tính loại này có cấu trúc thương mại hoàn toàn, nhưng CPU dân dụng hiệu năng tốt hơn hệ thống quân dụng kiểu cũ, tính kiêm dụng phần mềm cũng mạnh hơn, điều quan trọng nhất là trong máy tính này có 20 card màn hình cực mạnh, mỗi card đều có thể hỗ trợ dựng kỹ xảo Hollywood, liên kết chúng lại với nhau thông qua PCI-E3.0, thống nhất điều phối thông qua phần mềm, kết quả chúng ứng dụng năng lực tính toán đồng thời mạnh mẽ của mình là trên màn hình hiển thị 24inch trên bàn điều khiển hiển thị địa hình mặt biển xung quanh cùng với ngoại hình và động tác của vật thể phát ra âm thanh một cách hoàn hảo, đối với nhân viên thao tác sonar, tai nghe được thay thế bằng video có thể nhìn thấy trong thiết bị hiển thị, đương nhiên có lúc, kĩ sư trưởng có kinh nghiệm phong phú vẫn quen với cảm giác đeo tai nghe, nghiêng đầu lắng nghe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT