Sau khi xác định với Vu Dương, Kỳ Túy dọn dẹp ký túc xá của mình từ trong ra ngoài một lần, cả rèm cửa sổ cũng đổi sang cái mới.

Hạ Tiểu Húc còn đang kìm nén cơn lửa, đứng ở cửa phòng Kỳ Túy nhỏ giọng lẩm bẩm: "Làm cái gì đấy? Sắp tới đâu có ở? Thu dọn làm gì?"

"Lúc nào trở về cũng không chừng." Kỳ Túy cố ý đặt ba con sói ở chỗ dễ dàng nhìn thấy, "Thu dọn xong, chờ tôi đi rồi thì để Vu Dương đến đây ở."

Hạ Tiểu Húc mờ mịt: "Phòng của cậu ấy bị làm sao à? Tôi đâu có động vào điều hòa của cậu ấy!"

"Điều hòa..." Kỳ Túy khẽ cười giễu, "Phòng em ấy không có chuyện gì, chỉ để em ấy lại đây thôi."

Hạ Tiểu Húc nghĩ kỹ một lúc, xem thường: "Một ngày mà cậu không bắt nạt Youth là cậu chết à? Mỗi ngày đến phòng cậu ngủ giường cậu, cậu ấy còn ngủ được sao?"

"Cái này mà tính là bắt nạt? Mệt sẽ ngủ thôi." Kỳ Túy đem mấy bộ áo ngủ đi giặt sạch sẽ rồi cất, "Sợ em ấy mỗi ngày về phòng lại nhớ tôi, nên tìm cho em ấy ít chuyện đỡ phân tâm."

Hạ Tiểu Húc sửng sốt, không còn lời nào để nói: "Được...Thương vợ hay là Kỳ thần cậu xót."

Kỳ Túy cúi đầu nhìn một xấp quần lót được giặt sạch sẽ gấp gọn trong ngăn kéo, anh hoi do dự, vẫn không đặt ở nơi dễ thấy.

Kỳ Túy để toàn bộ quần lót ở một trong ngăn kéo nhỏ.

Vẫn không nên để ở ngoài...Ngày nào đó Vu Dương nhớ anh hay là tâm trạng không tốt, thì cố ý lừa em ấy giúp mình tìm đồ, để em ấy đến lật mấy cái này là được.

Kỳ Túy có thể tưởng tượng đến lúc đó Vu Dương có bao nhiêu xấu hổ.

Hạ Tiểu Húc không nhìn nổi, "Cậu đúng là..."

"Xong." Kỳ Túy thu dọn xong, ngồi ở trên giường, "Tôi sẽ đi lập tức, cậu trông chừng giúp tôi."

Hạ Tiểu Húc không rõ: "Trông cái gì?"

"Vu Dương." Kỳ Túy lạnh nhạt nói, "Nếu có chuyện em ấy không muốn nói cho tôi biết, cậu nói cho tôi."

"Biết." Hạ Tiểu Húc bất đắc dĩ, "Đừng nói giống như đang gửi gắm được chứ? Chi là một phẫu thuật nhỏ, ai không biết còn tưởng là cậu mặc bệnh nan y gì đó."

Kỳ Túy cười nhạo: "Gởi gắm? Cậu nghĩ hay lắm..."

Hạ Tiểu Húc thở dài: "Không khuyên nổi cậu... Ngày nào đi?"

"Hợp đồng kí xong, tạm thời không cần tuyên truyền, đều là việc nhỏ, chờ xong chuyện này rồi nói." Kỳ Túy xoa xoa cổ tay, hơi ngừng rồi lại nói, "Em ấy..."

Kỳ Túy không nhịn được mà mỉm cười trước.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không yên lòng về Vu Dương.

"Bỏ đi, không có chuyện gì." Kỳ Túy lấy vali ra thu dọn đồ đặc, "Quan tâm em ấy là được."

Sau ba ngày, Kỳ Túy mang theo vali đi rồi.

Bay là buổi sáng, Kỳ Túy phải đi trước, buổi trưa sau khi Vu Dương rời giường, thì Kỳ Túy đã lên máy bay từ lâu.

Vu Dương như thường lệ ăn cơm huấn luyện, không khác gì so với lúc bình thường.

Thậm chí lúc buổi chiều huấn luyện, Vu Dương phát huy còn tốt hơn bình thường, thời điểm lúc đối đầu với team nhà giàu Thụy Điển còn là một chọi hai, sạch sẽ lưu loát kết thúc trận đấu.

Xong một trận huấn luyện, Vu Dương cho đội 1 năm phút để gọi đồ ăn ngoài, trong thời gian đó, cậu cho video vào máy chiếu, bắt đầu xem lại.

Tốc độ nói của Vu Dương rất nhanh, một trận luyện tập như thế, Lại Hoa cho bọn họ kiểm tra lại một canh giờ, Vu Dương tua nhanh, sau nửa giờ kết thúc kiểm tra, tổng kết sơ qua vài câu, thì đồ ăn ngoài giao đến đúng lúc.

Mọi người nói với nhau câu vất vả rồi, rồi xuống lầu lấy đồ ăn, mà Vu Dương vẫn tự mang lên, ngồi trước máy vi tính vừa tập luyện vừa ăn cơm.

Hạ Tiểu Húc dán mắt nhìn Vu Dương một ngày, thấy cậu cũng như bình thường, yên lòng.

Hạ Tiểu Húc nhớ lại Kỳ Túy đã nói với Vu Dương hai lần, lúc ăn cơm không được xem máy tính, vì vậy cũng đi tới khuyên hai câu.

Vu Dương vừa bới cơm ăn vừa lắc đầu một cái, nói qua loa: "Không sao."

Hạ Tiểu Húc mỉm cười: "Trước khi Kỳ Túy đi bảo tôi trông cậu thay cậu ta, nhỡ may cậu bị bệnh bao tử gì đó, tôi khó mà bàn giao."

Vu Dương hơi bất động, tốc độ bới cơm bái chậm đi rất nhiều.

Hạ Tiểu Húc vội vàng tận dụng mọi lúc, vội hỏi, "Kỳ Túy còn nói, cậu phải uống nhiều nước... Cậu ta nói rồi, nếu mà cậu không uống, thì tôi phải giấu cốc của cậu đi, để cậu dùng cốc của cậu ta uống."

Vu Dương thao túng đôi đũa trong tay, sau đó cầm canh lên uống hai ngụm cho có lệ.

Hạ Tiểu Húc thư thái mỉm cười: "Vẫn là Kỳ Túy nói có hiệu quả mà..."

Tai Vu Dương đỏ lên mấy phần, không lên tiếng.

Hạ Tiểu Húc ngồi xuống, cảm thán, "Kỳ Túy nhờ tôi trông cậu có hơi thừa ha, nhìn vầy không phải rất tốt đó sao? Giờ cậu ta cũng không tham gia huấn luyện, có ở căn cứ hay không cũng chẳng khác gì nhau, dù không ở, cậu cũng không..."

Vu Dương nuốt xuống trong miệng cơm, lại uống hai ngụm canh, đột nhiên nói, "Khác."

Hạ Tiểu Húc ngẩn ra, "Sao lại khác?"

Vu Dương bới một thìa cơm, không lên tiếng.

Kỳ Túy không ở đây, đối với Vu Dương mà nói, toàn bộ căn cứ đều trống rỗng.

Nhưng lời này quá lập dị, Vu Dương còn không nói cùng Kỳ Túy được, chớ nói chi là Hạ Tiểu Húc.

Hạ Tiểu Húc là tên cẩu độc thân hoàn toàn không lĩnh hội tới tâm trạng của Vu Dương, tự cho là tri kỷ, thật ra là có lôi nào giẫm chúng chỗ đó, hắn muốn cho Vu Dương có thêm tinh thần, cười nói: "Đúng là khác, ít đi một người không có phận sự ở đây làm loạn... Ai, thật ra tôi rất lo lắng cho cậu ta."

Vu Dương cụp mắt, cậu cũng vậy.

Nếu không phải cuộc thi dự tuyển trong nước ngày cáng tới gần, nói cái gì Vu Dương cũng sẽ đi theo Kỳ Túy.

"Giống như Kỳ Túy không hợp bát tự với Mỹ vậy." Hạ Tiểu Húc còn đang lải nhải, "Hồi đó lúc cậu còn chưa vào team, nên không biết, có lần Kỳ Túy dẫn team, chúng ta cùng tới Bắc Mĩ tham gia thi đấu, ài... Kỳ Túy giống như trúng tà vậy."

Vu Dương tức khắc ngước mắt, "Năm ngoái?"

"Ừm." Hạ Tiểu Húc cảm thán, "Bắt đầu từ lúc xuất ngoại, là cậu ta đã không bình thường... Được rồi tôi thừa nhận lần thi đấu đó rất là quan trọng, đánh cũng rất gian khổ, nhưng với trạng thái đó của cậu ta... Thật sự, người biết thì rõ là cậu ta đi thi đấu, người không biết còn tưởng là cậu ta đi thu phục đất nước America đó, cái sát khí đằng đằng kia..."

Vu Dương rút khăn tay, lau miệng, lẳng lặng nghe.

"Cái ngày mới vừa xuống máy bay, đi tới khách sạn ban tổ chức sắp xếp cho, lúc làm thủ tục thì gặp phải mấy tuyển thủ các nước khác, Kỳ Tùy còn nổi lên xung đột với một tuyển thủ Brazil... Có tên kia đùa giỡn không biết chừng mực, chắc là miệng tiện quá, nhìn thấy tuyển thủ nào cũng xỏ xiên vài câu, có điều bình thường ngôn ngữ không thông, mọi người nghe không hiểu nên đều cho qua, chỉ riêng Kỳ Túy biết tám thứ tiếng ngay cả tiếng chim cũng đều nghe được..." Hạ Tiểu Húc bất đắc dĩ, khiếp đảm nói, "Ngày đó không biết cậu ta ăn phải thuốc súng gì, lúc đó dùng tiếng mẹ đẻ của đối phương đáp trả lại, nói còn khó nghe hơn với thằng ngốc đó, tên đó bị mất mặt... Cậu hiểu mà, với năng lực trào phúng của cậu ta, làm tên ngốc đó tức giận suýt chút nữa động thủ."

"Chết tươi." Hạ Tiểu Húc líu lưỡi, "Bình thường tính cách Kỳ Túy rất tốt, mà ngày ấy, mặt lạnh toàn bộ hành trình, doạ chết tôi luôn..."

Vu Dương ngậm điếu thuốc, một lát vẫn không nói gì.

"Nên tôi hoài nghi có phải cậu ta có thành kiến gì với quốc gia này không." Hạ Tiểu Húc gãi gãi cánh tay, "Cậu nói xem lần này cậu ta đi chữa bệnh, nhỡ may tới chỗ đó thấy ai là ngứa mắt người đó... Ài, bị đánh đến chết chúng ta cũng không biết, ha ha ha ha ha ha ha buồn cười chứ?"

Vu Dương xách hộp đồ ăn ra ngoài, lạnh nhạt nói, "Anh cứ ngồi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

Hạ Tiểu Húc mờ mịt nhìn Vu Dương, không có tim không có phổi tự thẩm một chỗ, vẫn cảm thấy bản thân mình nói rất khôi hài.

Vu Dương rít một điếu thuốc, sau đó trở lại luyện súng ở sever custom.

Lâu lâu, Vu Dương còn gửi cho Kỳ Túy mấy tin nhắn.

Vu Dương biết Kỳ Túy chưa đọc được, nhưng cậu vẫn muốn gửi.

Ít ra thì sau khi Kỳ Túy hạ cánh có tín hiệu là nhìn thấy được.

Thỉnh thoảng Vu Dương lại nhìn điện thoại, cách một lúc gửi một tin, cậu lẳng lặng nhìn mảng tin nhắn dài chưa được đọc, nghĩ... Đến lúc Kỳ Túy liên hệ với cậu, nếu anh muốn gọi video, vậy cậu chắc chắn sẽ gọi video.

Muốn gọi video thế nào cũng được.

Vu Dương lại gửi cho Kỳ Túy mấy tin nhắn, thời gian huấn luyện buổi tối cũng bắt đầu, điện thoại của Vu Dương sắp hết pin, nên cậu vội vàng mang đi sạc, bỏ qua một bên.

Nhưng tiếc là, cục sạc lại chưa được cắm vào ổ điện.

Hạ Tiểu Húc mới vừa nãy ngồi ở ngay gần Vu Dương, rất là không khách khí đem ipad hết pin của mình cắm vào ổ điện.

Nước Mỹ, New York.

Kỳ Túy duỗi đôi chân dài, thời gian bay dài như vậy, anh ở khoang hạng nhất cũng cảm thấy không thoải mái, hạ cánh nhập cảnh xong thì đánh xe đến khách sạn đã đặt sẵn, trên đường đến khách sạn Kỳ Túy gọi điện cho bên bệnh viện này, hẹn sau một ngày thì chẩn bệnh.

Kỳ Túy đến khách sạn làm tốt thủ tục xong thì vào phòng nằm trên giường lớn, xoa xoa cái cổ đau mỏi.

Kỳ Túy cầm điện thoại lên, bật xem tin nhắn Vu Dương gửi tới.

Kỳ Túy nhếch miệng, trả lời từng tin Vu Dương gửi tới.

Anh đi tắm rửa sạch sẽ, sau khi ra ngoài thì nhìn điện thoại, Vu Dương vẫn chưa trả lời lại.

Kỳ Túy quên mất là sai múi giờ... Trong nước hiện tại là một giờ khuya, khẳng định là Vu Dương còn chưa ngủ.

Kỳ Túy biết Vu Dương còn đang luyện tập, không quấy rối cậu, kéo vali ra sắp xếp lại, rồi lại nhìn điện thoại nhưng Vu Dương vẫn chưa trả lời.

Kỳ Túy trực tiếp gọi tới, tắt máy.

Kỳ Túy nắm điện thoại lẩm bẩm: "Không hiểu chuyện mà..."

Kỳ Túy ném điện thoại qua một bên.

Thượng Hải, trong căn cứ, vừa kết thúc trận luyện tập, Vu Dương thoát máy chủ custom, chuyển qua sever Á.

Đã cuối tháng, mà một tháng qua Vu Dương luyện tập rất là nhiều, giữa đó còn từng thi đấu, nên làm lỡ không ít thời gian Trực tiếp, mấy ngày nay đang phải giành giật từng giây từng phút gom vào phát sóng.

Sau khi kết thúc luyện tập là thời gian huấn luyện cá nhân, Vu Dương tự mình Solo.

Vu Dương mở camera ra, các fan nghiêm túc thận trọng nhìn sắc mặt cậu mà bình luận hỏi có phải thân thể cậu không thoải mái hay sao, mà thấy không mấy vui vẻ.

Vu Dương từ đầu tới cuối đều không mở micro.

Cậu đang suy nghĩ tới Kỳ Túy.

Lúc cơm tối Hạ Tiểu Húc nói qua những lời kia vẫn quanh quẩn không ngừng trong lòng cậu.

Chuyện đã qua, Vu Dương không phải người lập dị, cũng sẽ không vì chuyện xưa mà sa vào sầu não, nhưng Vu Dương không biết làm sao, luôn cảm thấy thấp thỏm gì đó trong lòng.

Ngay từ lần đầu tiên Vu Dương đi lại với Kỳ Túy, qua mỗi một ngày cậu đều cảm thấy, Kỳ Túy càng lúc đối tốt với cậu nhiều hơn.

Hồi Chén lửa, ngày đầu riên gặp gỡ, Kỳ Túy nhờ người khác gọi Vu Dương ra, dạy riêng cho cậu, còn chỉ dạy riêng mình cậu.

[*] (tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo, cám ơn bạn cmt thêm ý.)

Vu Dương cho rằng đó là điều tốt nhất.

Chén lửa lấy hình thức phong bế huấn luyện thi đấu, ở trong căn cứ không thông được ra ngoài, nhưng Kỳ Túy làm chỉ đạo lại có thể tùy ý ra vào, có lần anh có việc trở về căn cứ HOG một chuyến, khi quay lại còn mang cho Vu Dương bánh gatô mới cùng nước trái cây.

Vu Dương lại cho rằng đây điều tốt nhất.

Vu Dương mệnh tiện, chưa từng được ai yêu chiều, Kỳ Túy lại từng chút chăm sóc cậu khiến cậu cảm thấy không có cái gì tốt hơn so với chuyện này.

Cho dù sau đó mơ mơ màng màng chia tay, trong quãng thời gian còn chưa nghĩ thông, đến khi xem Trực tiếp nghe được Kỳ Túy chính mồm nói anh còn độc thân, thì Vu Dương vẫn cứ tin chắc như thế.

Vào chính lúc đó, Kỳ Túy là người đối xử với cậu tốt nhất.

Vu Dương sau khi hiểu rõ, những gì hiểu lầm hay lạnh lùng tuyệt tình của Kỳ Túy cậu đều tiếp thu được, còn thấy cảm kích trong lòng.

Nhưng đến khi biết được lúc đó Kỳ Túy ở Bắc Mĩ không kìm chế được bản thân, Vu Dương đột nhiên cảm thấy không chịu được.

Sao Kỳ Túy lại có thể tốt với cậu như vậy?

Một người tốt như vậy, sao lại đối xử tốt với mình tốt như vậy?

Vu Dương lén gạt một người ở tòa nhà đối diện, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vu Dương nạp đạn tại chỗ.

Trong Trực tiếp của Vu Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, màn đạn đột nhiên nổ tung như là tết đến.

Vu Dương hơi nhíu mày, ấn mở bình luận Trực tiếp lên ——

Ở trong khoảng bình luận mênh mông màu trắng, một hội viên Chí Tôn đặc biệt trước sau vẫn luôn dừng lại ở trên trang đầu Trực tiếp.

Drunk: "Điện thoại tắt máy? Mở máy đi chứ, anh trai nhỏ à, đã nói trước khi đi ngủ sẽ mở video, quên rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play