“Không thể không nói, từ lúc Youth kế nhiệm chức đội trưởng, đội 1 huấn luyện khắc khổ hơn rất nhiều.” Buổi tối lúc đội 1 ăn cơm, Hạ Tiểu Húc nói khách quan, “Hôm qua tôi nhìn ghi chép của Lão Lại, bình quân huấn luyện thêm hai giờ, trạng thái hoàn toàn giống trước khi thi đấu.”

Vu Dương thả bát tô cậu hay dùng xuống, nuốt xuống miếng cơm trong miệng, ừ một tiếng, xem như là cảm ơn Hạ Tiểu Húc đã khẳng định.

Người như Hạ Tiểu Húc thì tố chất rất thấp, khen một thì đâm một, hắn quay đầu qua nhìn Kỳ Túy: “Tiền đội trưởng, xấu hổ không?”

“Quản lí…” Kỳ Túy thả dĩa ăn xuống, mặt không hề cảm xúc, “Năm ấy tôi 17 tuổi, mỗi ngày cũng huấn luyện mười sáu tiếng.”

Hạ Tiểu Húc cười lúng túng: “Hở… Thật sao? Lúc đó tôi còn chưa tốt nghiệp, chưa gia nhập team, nên không rõ…”

Hạ Tiểu Húc lớn hơn Kỳ Túy hai tuổi, vào team muộn ba năm so với Kỳ Túy. (giờ mới biết, hổng lẽ sửa hết lại xưng hô QAQ, nhưng thôi với Kỳ boss thì cứ cậu-tôi đi)

Kỳ Túy giả vờ tiếc hận: “Đừng lúng túng, tôi cũng thấy rất tiếc khi không để cậu nhìn thấy thời hoàng kim thanh xuân bức người của tôi.”

Thật sự mà nói Hạ Tiểu Húc khó mà tưởng tượng được tới hình ảnh đó, không nhịn được nói: “Cậu…cũng từng một thời hoàng kim?”

Kỳ Túy giật khăn giấy ấn ấn khóe miệng, ôn hòa nhã nhặn: “Hạ quản lý, không có ai vừa mới sinh ra là lão súc sinh, ngài có hiểu được không?”

Vu Dương ho nhẹ, Bốc Na Na thì cười văng phun cả nước vào mặt Lại Hoa.

Lại Hoa tức giận trừng mắt mắt, giật khăn giấy lau mặt, cả giận nói: “Lúc ăn cơm cấm nói mấy lời linh tinh! Điều 7 trong team! Còn nhớ rõ chứ?!”

Lão Khải cười đau cả bụng, dùng sức gật đầu: “Nhớ mà nhớ mà.”

Kỳ Túy cầm lên lại dĩa ăn, “Đừng trách tôi, là Hạ Tiểu Húc công kích trước.”

Kỳ Túy nhìn Vu Dương đối diện bàn ăn, thật ra ở trong lòng rất tán đồng với Hạ Tiểu Húc.

So với bản thân anh, Vu Dương làm đội trưởng càng kéo lòng tiến thủ của các thành viên hơn.

Thực lực của Vu Dương hiện giờ không bằng Kỳ Túy, đôi lúc cũng sẽ phạm sai lầm, mà mắc sai lầm, cũng sẽ bị mắng, nhưng loại chuyện không chắc chắn này, ở mức độ nào đó sẽ kích thích tới mấy người khác trong đội 1.

“Không thể để hết thảy gánh nặng cho mình đội trưởng gánh hết được.”

Kỳ Túy giải nghệ, Vu Dương tình cờ phạm sai lầm, khiến cho tất cả HOG tỉnh táo hơn rất nhiều.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tự thân Vu Dương đã có tinh thần cứng cỏi, còn thua kém sẽ tập luyện nhiều thêm, gặp sai lầm sẽ sửa lại. Không bao giờ cậu có suy nghĩ ‘tránh chiến’ với bất cứ chuyện gì, ở trong mắt cậu, không gì là không thể.

Nói ra thì, Kỳ Túy kiên trì tham gia cuộc vòng loại ở Phủ Sơn, cũng là do Vu Dương ảnh hưởng.

“Tôi no rồi.” Kỳ Túy thả bộ đồ ăn xuống, lên lầu.[1]

[1] bộ đồ ăn, dĩa dao thìa…

Mấy ngày nay Kỳ Túy đang thu gom tài chính.

Anh chỉnh sửa lại các sản phẩm mà mình đã đầu tư, cổ phiếu cũng bán hết, ra sức thu gom tiền.

Trong lúc ông chủ có ý sang nhượng club, anh mua lại đúng lúc.

Giờ có nói gì cùng các đội viên cũng vô dụng, chỉ mua lại club vào trong tay rồi, thì mọi người mới thật sự yên tâm được.

Kỳ Túy ước lượng số tiền, giờ anh vẫn còn thiếu một ít nữa.

Kỳ Túy đứng trước cửa sổ, nghĩ hồi lâu, liền gọi video cho Kỳ mẹ.

“Lạ hơ.” Kỳ mẹ đang đắp mặt nạ, cột tóc lại, ngồi xuống cạnh đèn đặt dưới đất, “Về hưu là rảnh thế hả?”

Kỳ Túy cười cười, nói giá sang nhượng club mà anh suy nghĩ cho Kỳ mẹ biết, “Chắc tầm đó đi?”

Kỳ mẹ gật đầu: “Ba con trước đó có tìm người dự đoán qua, cỡ đó.”

Kỳ mẹ nhìn Kỳ Túy chăm chú: “Không đủ tiền phải không?”

“Cũng không phải là không còn biện pháp…” Kỳ Túy do dự, “Dồn tiền hay đi vay cũng được, con chỉ sợ…”

“Sợ ông chủ của các con sốt ruột, không chờ nổi con gom tiền rồi ném cho người khác.” Kỳ mẹ lạnh nhạt nói, “Trên tình cảm đương nhiên sang nhượng cho con là thích hợp nhất, nhưng người ta không có nghĩa vụ phải chờ con.”

Kỳ Túy gật đầu, “Nên con nghĩ…”

Kỳ mẹ lẳng lặng nhìn Kỳ Túy, bất giác ngồi thẳng người, không biết bản thân bà đang chờ mong cái gì nữa.

Kỳ Túy cười: “Để mẹ giúp con một chuyện? Bắc một đường giúp con, tìm một người tốt mua khu nhà bên sông kia, nhà không nhỏ, nếu vội vàng sang nhượng, bán không được giá lắm…”

Vẻ mặt Kỳ mẹ cứng đờ, thất lạc trong mắt chợt lóe lên, nhưng lại có chút tự hào mơ hồ.

Qua vài giây, Kỳ mẹ bình tĩnh nói: “Đúng là bán ngay sẽ khó có giá, mẹ sẽ hỏi giúp con, bao giờ thì cần?”

Kỳ Túy: “Tốt nhất là trong vòng một tháng.”

Kỳ mẹ cười nhẹ: “Này khó mà bán ra được giá quá tốt, nhà lớn như thế…”

Kỳ Túy gật đầu: “Con biết.”

Kỳ mẹ nói: “Nói trước cho con trước một tiếng, tiền ít quá cũng đừng nói với người ngoài là mẹ làm hại con.”

“Không đâu.” Kỳ Túy nói, “Người quen của mẹ nhiều hơn con, có thể bán đi là được, không cần chắc giá quá, nhiều nhất có thể là được.”

Kỳ mẹ gật đầu, ngay ở trước mặt Kỳ Túy gửi tới một vòng bạn bè.

Kỳ Túy liếc mắt nhìn ——

“Thái Hậu: Rốt cục con trai không sống được nữa, bán nhà để sống, ở khu XXX này, giá rẻ giật mình, quan tâm inbox.”

Kỳ Túy: “…”

Kỳ Túy: “Đừng chân thực đến thế…”

“Không vậy thì sao? Nặc danh giá cao mua lại nhà của con?” Kỳ mẹ lạnh lùng nói, “Sau khi về hưu có xem nhiều kịch truyền hình không? Xem ở tình cảm mẹ con, tốt bụng khuyên con xem ít đi một chút, không dễ hóa ngốc.”

“Chút B đó con vẫn có.”[2] Kỳ Túy thâm tình nhìn Kỳ mẹ, nói thật với mẹ: “Mẹ không hỏi huê hồng với con,  đã là tình thâm ý nặng.”

[2] B ở đây hình như là ngốc á.

“Tự biết thế là tốt.” Kỳ mẹ sốt ruột muốn đi rửa mặt, không quá bình tĩnh, “Còn việc gì không?”

“Hết rồi.” Kỳ Túy cười, “Bảo dưỡng da thật tốt.”

Kỳ mẹ cười lạnh xem như đáp lại câu nịnh của Kỳ Túy, đang định tắt video, thì cửa phòng Kỳ Túy vang lên.

Kỳ mẹ cảnh giác nhướng lông mày: “Ai?”

Vu Dương  ngoài cửa nhỏ giọng nói: “Đội trưởng…”

Kỳ Túy: “…”

Kỳ mẫu nhanh chóng lột mặt nạ, xõa tóc ra, lấy chụp đèn đặt dưới đất làm tấm gương, thật nhanh chóng để cho mình khôi phục thành bộ dáng đoan trang, sau đó tao nhã dựa vào ghế salon, “Sao? Muốn giới thiệu vợ nuôi từ bé nhà chúng ta cho mẹ sao?”

Kỳ Túy yên lặng: “Mẹ muốn gặp?”

Kỳ mẹ hơi hất cằm mấy cái, chẳng muốn phí lời cùng Kỳ Túy.

“Con không chắc lắm.” Kỳ Túy đứng dậy, “Con khẳng định sẽ khuyên em ấy đừng có vào.”

Kỳ mẹ cột tóc lại, đổi sang ánh mắt khinh thường.

Kỳ Túy để điện thoại xuống, mở cửa.

“Xuỵt…”

Vu Dương không rõ vì sao, ngậm miệng lại.

Kỳ Túy nở nụ cười: “Mẹ anh gọi video tới.”

Vu Dương vội vàng ngậm miệng muốn đi, Kỳ Túy ngăn cậu lại, thử dò xét hỏi: “Chào hỏi với mẹ anh không?”

Vu Dương trợn to mắt.

“Thôi khỏi đi, anh sẽ nói với mẹ là đuổi em đi rồi.” Kỳ Túy cười, nhỏ giọng nói, “Chờ chút, anh sẽ lập tức tới tìm em.”

“À ừm…” Vu Dương hít sâu một hơi, giãy dụa, “Dì biết em tới rồi, hay là… Chào hỏi một câu, đừng lừa dì ấy, như vậy không tốt.”

Kỳ Túy nghiêng đầu nhìn Vu Dương, bật cười: “Em chắc chắn chứ?”

Vu Dương hơi có chút căng thẳng, do dự gật đầu.

“Mẹ anh…” Kỳ Túy chần chờ, “Mẹ không giống tính anh lắm, đương nhiên mẹ anh rất tốt, chỉ có tính cách…không tốt bằng anh.”

Vu Dương theo bản năng sửa sang lại áo khoác đồng phục, cứng ngắc gật đầu.

“Tốt lắm.” Kỳ Túy đẩy cửa ra, trong miệng niệm tới niệm lui, “Anh nói rồi không muốn gặp thì đừng gặp, nếu muốn chào hỏi, quá chú ý…”

Kỳ Túy cầm điện thoại lên đưa cho Vu Dương: “Mẹ, đây là Youth.”

2,3 phút, Kỳ mẹ đã đổi qua dáng vẻ đoan trang, bất cứ lúc nào cũng có thể mở một video hội nghị, bà ngước mắt, híp híp mắt, “Vu Dương phải không?”

Vu Dương câu nệ gật đầu: “Chào… chào dì.”

Kỳ mẹ đánh giá tỉ mỉ Vu Dương một lúc, cảm thán: “Thật trẻ mà…19 tuổi à?”

“Mười chín tuổi rưỡi.” Vu Dương căng thẳng thần kinh, “Tuổi…tuổi thỏ.” (TQ là tuổi thỏ, Việt Nam là mèo.”

Không biết Kỳ mẹ bị chọc vào điểm gì mà cười, bà cố nhịn cười, đè xuống ý cười nơi khóe miệng, “Biết rồi, huấn luyện có vất vả lắm không? Ngày đêm đảo lộn, thích ứng không?”

Kỳ Túy: “…”

Kỳ Túy thê lương nhìn Kỳ mẹ, biết rõ, mẹ anh cũng không biết cái gì gọi là dịu dàng.

“Không vất vả!”  Vu Dương nuốt nước miếng, máy móc nói, “Rạng danh vì nước… Nên làm.”

Kỳ mẹ hít sâu một hơi, giống như bị cảm động vậy, nghiêng đầu.

Ở nơi camera không chiếu tới, Kỳ mẹ nắm chặt dây lưng áo ngủ, không cho phép mình bật cười, thất thố trước lần gặp đầu tiên với Vu Dương.

Kỳ mẹ giơ tay, ấn ấn khóe mắt, xóa sạch dấu vết không nên có trên mặt, giờ trên mặt bà tất cả đều là thiện ý: “Thật là ngoan, ài…có hơi gấp nhỉ, dì đang chuẩn bị đi ngủ, quần áo cũng mới thay, tóc cũng rối hết, thật sự không ra dạng gì…”

Kỳ Túy cười nhạo.

Kỳ mẹ đảo đảo con mắt, Kỳ Túy thức thời câm miệng, không vạch trần bà.

Vu Dương vội vàng lắc đầu: “Không đâu, rất… tốt.”

“Đúng là hơi vội vàng, không thích hợp lắm. Hay là hôm nào đi, lúc mà cháu rảnh, tới nhà chơi một chuyến.” Kỳ mẹ cười ôn hòa, “Đến khi đó chúng ta gặp mặt chính thức.”

Vu Dương cứng ngắc gật đầu: “Nghe… Nghe dì ạ.”

Kỳ mẹ lại hàn huyên cùng Vu Dương vài câu, sau đó tắt video.

Vu Dương xoa xoa mồ hôi hột trên trán, hoảng sợ nói: “Em, em không thất lễ với dì chứ?”

Vu Dương không có kinh nghiệm trên phương diện này, nên có hơi mâu thuẫn, nhưng theo bản năng cảm giác mình không thể qua loa với cha mẹ Kỳ Túy, nếu thật sự gặp mặt thì lại hối hận, “Có phải là em…”

“Rất tốt.” Kỳ Túy mỉm cười, “Mẹ anh là như vậy, có thể dịu dàng với em như vậy liền chứng tỏ rất thích em, coi trọng em.”

Vu Dương vẫn chưa yên lòng, Kỳ Túy lại nói: “Thật đó, trước đây có một nhà tài trợ lớn muốn thông qua anh nói chuyện với mẹ vài câu, nhưng mẹ tắt luôn điện thoại.”

Vu Dương khiếp sợ.

“Với người vô dụng, mẹ anh không muốn lãng phí thời gian nói quá một câu.” Kỳ Túy nhéo nhẹ lỗ tai Vu Dương: “Bình thường…nói thế nào cũng là mẹ anh, người anh yêu, khẳng định mẹ cũng thích.”

Vu Dương nhỏ giọng nói: “Mẹ anh thật xinh đẹp, còn quan tâm anh như vậy.”

Kỳ Túy không muốn để Vu Dương nhớ lại người mẹ của cậu, đổi đề tài nói: “Tàm tạm thôi… Thương thì có thương, đến lúc bực dọc khó chịu cũng rất tàn nhẫn.”

Vu Dương không quá tin tưởng: “Tính cách tốt như vậy…”

“Đó là đối với em.” Kỳ Túy ngồi xuống, miễn cưỡng nói, “Nhớ những gì anh từng nói với em không? Hồi mới vào nghề, tiền lương không nhiều, tiền thưởng cũng không bao nhiêu, mà đã vào team được thì không ra được.”

Vu Dương gật đầu

“Ăn ở đi lại, đổi mới thiết bị, xuất ngoại huấn luyện…” Kỳ Túy lạnh nhạt nói, “Đều là tiền, club có cho tiền thì cũng không đủ cho anh ngồi máy bay một lần… Hồi đó mấy người bọn anh luân phiên ra tiền.”

“Có mấy lần, là thật sự cần quá gấp, trong những người này thì điều kiện gia đình anh là được nhất, nên anh ra nhiều nhất, nhưng khi đó anh quá nhỏ, tiền tiêu vặt tích góp được cũng có hạn, có một lần thực sự quá khó khăn, anh cúi đầu tìm mẹ một lần.”

Kỳ Túy nở nụ cười: “Chính là cái năm mới vừa vào team, anh tìm mẹ vay tiền, nói với mẹ, tính theo lãi suất cao nhất là được, nhất định anh sẽ trả lại cho mẹ.”

Vu Dương theo bản năng cảm thấy… Chuyện này không thuận lợi như vậy.

“Mẹ đề ra ‘chín ra mười ba’ với anh.” Kỳ Túy nở nụ cười, “Hạn cho anh trong ba tháng phải trả đủ.”

Vu Dương yên lặng, đối với cái này cậu hiểu rõ, lãi nặng như vậy, Kỳ Túy không có khả năng trả đủ.

Kỳ Túy bất đắc dĩ: “Anh biết luôn là sẽ không trả nổi, anh cũng biết, nên anh không mượn.”

Năm đó Kỳ Túy là thiếu niên khí phách, Kỳ mẹ lại là người nói một không hai, đang khủng hoảng còn kéo thêm chuyện này, nằm mơ cũng đừng nghĩ tới.

“Mẹ nói thật đúng lúc, cũng sợ tiền này đổ xuống sông xuống biển, nên đánh văng anh ra ngoài.”

“Anh cũng không trách mẹ…Năm đó rời nhà chơi nghề này đã từng nói, dù có chết đói cũng xem như anh xui xẻo, không liên quan gì tới trong nhà, tiền trong nhà không thể bỏ thêm cho anh.” Kỳ Túy dựa vào ghế salon, lạnh nhạt nói, “Liền phiền đám kia ký tên, mặc kệ có chuyện gì, thắng thi đấu, thua thi đấu, tin tức giấy tờ đều phải mang tên ba mẹ anh, hai người họ trêu ai chọc ai, anh cũng phải trêu người đó, chọc người đó…”(Đoạn này có vài chỗ chém gió, đọc khó hiểu quá =.=)

Vu Dương yên tĩnh không nói gì.

Sau khi tách khỏi Kỳ Túy, ở trong một khoảng thời gian rất dài, Vu Dương lúc rảnh rỗi từng tìm xem các tin tức về Kỳ Túy.

Đối với gia cảnh Kỳ Túy, các fan thường nói một câu là Kỳ Túy nhất định phải đánh ra thành tích, nếu không sẽ bị ép về nhà kế thừa gia sản ngàn tỉ. ($.$)

Antifan thì chém gió xa hơn nhiều, nói Kỳ Túy từ khi xuất đạo thì đầy người hàng hiệu không coi ai ra gì, nói Kỳ Túy vung tiền như rác thông qua quan hệ để gia nhập HOG, nói Kỳ Túy dựa vào tiền của gia đình mới mua được tiêu chuẩn thi đấu…

Không biết khi Kỳ Túy năm 17 tuổi bị Kỳ mẹ đuổi ra khỏi nhà thì…nhìn các tin tức này có tư vị gì.

Kỳ Túy cười khẽ: “Anh đây đến giờ cũng chưa từng động tới một xu của ba mẹ, từ khi xuất đạo là dựa vào chính mình, nói ra có người tin sao?”

Vu Dương không lên tiếng.

Chuyện cũ năm xưa, vào lúc này không đau không ngứa nói một câu tôi tin thì có ích lợi gì?

Kỳ Túy không cười nữa, cố ý đổi chủ đề: “Tìm anh có chuyện gì?”

Vu Dương muốn cùng bên Bắc Mĩ Châu Âu hẹn tập luyện, muốn Kỳ Túy đứng ra nói chuyện.

Vốn đây là chuyện của Hạ Tiểu Húc, nhưng hai ngày nay Hạ Tiểu Húc xin nghỉ, đã về nhà, Vu đội trưởng tự động tự giác nhận chuyện này.

“Em muốn hỏi anh… Hỏi anh là…” Vu đội trưởng cúi đầu, tai hồng hồng, “Ngày hôm nay… Có phải luyện thoát mẫn không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play