Thời gian kế tiếp, quả nhiên hai người trôi qua tương đối nhàn nhã, ngoại trừ nước càng ngày càng ít thì dường như chẳng có gì tiếc nuối.
Nhìn hai bình nước chứa đầy thạch tín, Lâm Tịch cũng mê man, đừng nói đi lấy chút nước, đến giai đoạn sau cho dù ẩn núp ở trong hốc cây, ngay cả hô hấp bọn họ cũng phải thả nhẹ nhàng, không có họ, bên ngoài vẫn quá mức hung tàn.
Vào ngày cuối cùng, bọn họ đã chứng kiến người với người, động vật với động vật, người cùng động vật chém giết lẫn nhau, ồ? Nghe có vẻ bẩn quá!
Hai người âm thầm may mắn vì đã tình cờ phát hiện hốc cây này, cũng may hai người đều vô cùng cẩn thận, trước khi trốn vào hốc cây đã xóa đi tất cả dấu vết, nếu không rất khó tưởng tượng kết cục nào đang chờ bọn họ.
Dù sao khi bình minh rốt cuộc đã đến, cuối cùng lúc nghe được giọng nói của người đàn ông trung niên đó tuyên bố hoạt động kết thúc, cả hai ôm nhau thật chặt, hai mắt đẫm lệ!
Bọn họ, còn sống!
Lập tức lại choáng váng, bọn họ xuất hiện trên bãi đất trống tập hợp ban đầu gần như cùng một lúc, chẳng qua trên mảnh đất trống này đứng đầy người khi họ đến, mà sau khi trải qua bảy ngày sinh hoạt trong rừng cây, cũng chỉ còn chín người sống sót.
Theo thường lệ người đàn ông trung niên lại lẩm bẩm một phen, sau đó mỗi người sống sót đều như nguyện nhận được một tấm thẻ có mệnh giá hai trăm hai mươi hai vạn.
Cảm xúc Chu Hiểu Lan dâng trào, dùng đôi tay run rẩy cẩn thận cất kỹ tấm thẻ, đây không phải là một tấm thẻ, đây là mạng con trai của cô ta!
Tất cả thuyền đều bị nổ tung, nên mọi người thống nhất ngồi máy bay trở về, đưa bọn họ đến sân bay quốc tế thành phố B, về phần làm thế nào về nhà, đó là chuyện của bọn họ, dù sao sau khi trải qua bảy ngày kinh tâm động phách này, mặc dù người còn sống không được tính là thổ hào, ít nhất tiền máy bay đi về nhà cũng bỏ ra được.
Một số người nhìn chằm chằm vào nhau với sự hận thù sâu thẳm trong ánh mắt, hiển nhiên là đã từng chém giết lẫn nhau. Nhưng một khi xuống máy bay, tất cả mọi người lập tức cảnh giác khắp nơi, họ nhanh chóng ẩn vào trong đám người, rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Mặc dù Chu Hiểu Lan hận không thể một bước tiến vào bệnh viện, ngay lập tức cho con trai phẫu thuật, nhưng vẫn để lại địa chỉ của mình cho Lương Băng Băng như cũ, cũng hi vọng sau này có thể thường liên lạc.
Đối với Lương Băng Băng, cô ta tràn đầy cảm kích, không có Băng Băng, có lẽ mạng của cô ta cũng có khả năng bị vứt vào rừng rậm có nguy cơ bốn phía trên đảo hoang, đừng nói tới chuyện ra ngoài cứu con trai!
Nhưng nhắc đến cũng kỳ quái, kể từ khi ra khỏi rừng cây, sau đó Lương Băng Băng dường như biến thành người khác, thản nhiên đối với mọi người bao gồm cô ta, Chu Hiểu Lan nhớ tới lời của thí luyện giả đã nói trước đó, trong lòng mơ hồ đoán được gì đó.
Thấy Lương Băng Băng như vậy, Chu Hiểu Lan cũng không tiếp tục nhiều lời, có lẽ thí luyện giả đó đã đi, hiện tại người này, mới thật sự là Lương Băng Băng!
Hoàn toàn chính xác, hiện tại Lâm Tịch đã trở lại trong không gian tối tăm mờ mịt.
Chính là không gian lúc cô vừa tiến vào Diệu Huyền xã khu, lần này có sự khác biệt đó là có bảy đám mây lớn nhỏ không giống nhau ở bên trong, trong đó hai đám mây vẫn đang lôi kéo tay nhau, nếu coi hai nhánh nhỏ có hình dáng kia giống như cánh tay.
Mà một đám mây điên cuồng hét lên gì đó, một người khác thì gọi "Hàn Nguyệt! Em mau tỉnh lại!"
Hàn Nguyệt? Cái tên này rất quen thuộc, không phải là người phụ nữ cầm súng MK5 trong nhóm bốn người kia sao? Nghe giọng điệu của đám mây, có khả năng rất lớn là người đàn ông mặc áo ngụy trang!
Lâm Tịch nhìn sang đám mây đó, xem ra mỗi đám mây đại biểu cho một thí luyện giả, như vậy chắc hẳn mình cũng là đám mây rồi?
Cô cúi đầu nhìn mình một chút, quả nhiên!
Chẳng qua Lâm Tịch có hơi phiền muộn, dường như trong tám đám mây, cô là đám nhỏ nhất!
Bên kia hai đám mây lôi kéo nhau cũng bình tĩnh trở lại, giọng nói oán hận của người phụ nữ gọi là Hàn Nguyệt vang lên: "Chác chắn trái cây đó không phải là cà chua, tiện nhân kia hại chúng ta!"
Lâm Tịch mỉm cười: Đây điển hình là bệnh của nữ chính! Người ta làm cái gì cũng đúng, hại ngươi như thế nào cũng không được giãy dụa, càng không cho phép phản kháng, nếu không ngươi chính là tiện nhân, là đồ khốn nạn tội ác tày trời!
Mẹ nó, đây là logic khốn kiếp gì, ngươi trâu bò sao ngươi không lên trời luôn đi!
Người đàn ông mặc áo ngụy trang nhẹ nhàng kéo cô ta một chút, tiến tới nhỏ giọng nói gì đó, lúc này Hàn Nguyệt mới phát hiện, trong không gian tối tăm mờ mịt này còn có sự tồn tại những người khác, lập tức không nói nữa.
Đột nhiên trong không gian sương mù mông lung xuất hiện một vầng sáng, giống như cánh cửa thời không của trò chơi << Diablo >> Lâm Tịch chơi khi còn bé.
Ánh sáng đi qua, đột ngột xuất hiện ba người trong không gian này, sai rồi, phải nói là hai người và một quả.. Trứng muối rất lớn?
Một người đàn ông với mái tóc đen và áo choàng màu đen, người đàn ông này cực kỳ tuấn mỹ, đôi mắt sâu thẳm giống như hồ nước lạnh lẽo, lông mày nghiêng vào thái dương, sống mũi cao ngất, làn da tái nhợt phối hợp một thân màu đen trang nghiêm, nhìn thế nào cũng có một loại cảm giác của quỷ hút máu.
"Hoan nghênh trở về xã khu, thân phận bây giờ của các người là người chấp hành của Diệu Huyền xã khu."
Giọng nói quen thuộc mà băng lãnh vang lên, Lâm Tịch đã biết hóa ra đây chính là người vẫn luôn cùng mình giao lưu trong đầu! Không ngờ anh ta có dáng vẻ thế này, anh ta thật sự rất đẹp trai!
"Tôi là người hướng dẫn xã khu cho nhóm thí luyện giả các người, tôi họ La, vị kia họ Vân, các người có thể gọi chúng tôi là xã đạo*." Tảng băng, à không, La xã đạo giới thiệu đầy đủ.
*Người hướng dẫn xã khu.
Vân xã đạo là một mỹ nữ có dáng người cao gầy, làn da vô cùng mịn màng, tóc uốn hình xoắn ốc, áo sơ mi trắng công thêm áo khoác vàng nhạt phối với váy dài cùng màu không đối xứng, nhìn có vẻ giỏi giang lại vừa dịu dàng mềm mại, hai người này tuyệt đối là tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, mức độ đẹp đôi vượt xa người đàn ông ngụy trang và người phụ nữ Hàn Nguyệt trong rừng rậm kia.
La xã đạo ý bảo mỹ nữ bên cạnh giới thiệu, chẳng qua trên mặt Vân mỹ nữ rõ ràng mang theo một tia không kiên nhẫn, cũng không biết ai chọc cô ta mất hứng, cô ta kéo khóe miệng, hướng về phía sau làm một động tác trừng mắt không dễ dàng phát hiện.
Trái tim Lâm Tịch run lên, mỹ nữ đúng là mỹ nữ, ngay cả trừng mắt cũng như hoa như ngọc không có đối thủ.
La xã đạo lắc đầu một cái, bên môi có một nụ cười bất đắc dĩ, chẳng qua chỉ trong nháy mắt liền biến mất, nhưng đôi mắt sắc bén của Lâm Tịch vẫn nhìn thấy, còn tưởng rằng anh ta là người máy, anh ta nói chuyện lạnh băng không có một chút nhiệt độ và chẳng hề thay đổi, con hàng này nhìn thấy mỹ nữ cũng hóa thành ngón tay mềm nha!
Xem ra ngay cả một nơi cao cao đại thượng như vậy, cũng vẫn là thế giới nhìn vào khuôn mặt, Lâm Tịch có hơi phiền muộn.
Từ đầu đến cuối La xã đạo thấy Vân mỹ nữ không nói một lời, lại mở miệng nói: "Vốn dĩ lần này người chấp hành do tôi và Vân xã đạo mỗi người một nửa, Diệu Huyền xã khu luôn luôn công bằng và công khai, vì vậy chẳng những chúng tôi có thể chọn lựa các người, các người cũng có thể chọn lựa chúng tôi, dù sao sau này cũng là cộng sự cùng nhau, trước khi các người trở thành người chấp hành trung cấp có thể một mình phụ trách công tác, người hướng dẫn xã khu chúng ta sẽ vẫn chỉ đạo, giúp đỡ các người, để người chấp hành có thể tránh đi đường vòng, trưởng thành nhanh hơn."
Ý tứ rất rõ ràng, lựa chọn hai chiều, người hướng dẫn có thể lựa chọn người chấp hành mình thích, mà người chấp hành cũng có thể lựa chọn gia nhập người hướng dẫn nào.
"Chúng tôi đã nhìn tư liệu nhiệm vụ thí luyện của các người, ngươi, ngươi.." Ngón tay thon dài của Vân mỹ nữ chỉ hai đám mây lớn nhất, vừa muốn gọi đến bên cạnh mình, Lâm Tịch nhìn qua, chính là người đàn ông ngụy trang và Hàn Nguyệt, tuy rằng nhìn đám mây cũng không khác mấy, nhưng từ khi Lâm Tịch phát hiện thân phận hai người này vẫn luôn âm thầm lưu ý bọn họ.
Hai đám mây lớn đang chuẩn bị bay về hướng về phía Vân xã đạo, kết quả, quả trứng đen sì vẫn luôn im lặng đứng ở phía sau bọn họ đột nhiên thay đổi "Đùng! Đùng! Đùng!" bắn về phía bọn họ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT